Nghe Tống Gia Thành nói buổi chiều phải tới viện bảo tàng, Đỗ Hùng hoa biểu hiện thập phần lo lắng, hôm nay cuối tuần nên vừa lúc ông không cần đi làm, cho nên liền muốn đưa hắn tới viện bảo tàng.

Nhưng mà Tống Gia Thành không muốn để lộ thông tin chi tiết của bản thân, mà Đỗ Hùng Hoa làm nhân viên chính phủ thì càng không phải nói.

Tóm lại lai lịch của hắn vẫn là có chút không an toàn lắm, Tống Gia Thành theo bản năng không muốn kéo người nhà Đỗ Khanh vào một chuyện mẫn cảm như vậy.

Như vậy nếu sau này xảy ra chuyện gì không tốt, thì cũng chỉ một mình hắn phải chịu ảnh hưởng, không liên lụy đến Đỗ Khanh cùng người nhà của cô.

Nhưng mà Tống Gia Thành vốn đã suy nghĩ rất thoả đáng, cũng bị tình trạng giao thông của thành phố Vân đánh bại, đặt xe trên dưới năm lần đều không có người nhận, hắn nhanh chóng phải thỏa hiệp với hiện thực, đồng ý để Đỗ Hùng Hoa lái xe đưa hắn đến viện bảo tàng thành phố Vân.

Đỗ Hùng Hoa dừng trước một cái đèn giao thông gần viện bảo tàng, để Tống Gia Thành xuống xe.

Nhìn Tống Gia Thành ôm ống giấy đựng bức hoạ đi qua đường, Đỗ Hùng Hoa lo lắng không thôi.

Ở trong lòng Đỗ Hùng Hoa, Tống Gia Thành vẫn là một đứa nhỏ đến từ cổ đại, cũng chưa có nhiều trải nghiệm ở hiện đại, để hắn một mình đi quyên tặng bức họa nổi tiếng, trong lòng ông không thể yên tâm.

Tống Gia Thành biết rõ ràng tình huống của người Nhà họ Đỗ, Đỗ Hùng Hoa không phải không nghĩ chuyện để bản thân đứng ra xử lý việc quyên tặng này, bất quá ông vốn dĩ công tác trong chính phủ, tin tức tổ tông ba đời đều có thể kiểm tra ra, tổ tông của ông không có khả năng có bảo vật như bức ‘Tử thiên vương đồ’ này, hơn nữa chuyện lớn như vậy, muốn giấu thật sự không dễ dàng bằng dân thất nghiệp lang thang như Tống Gia Thành.

Hơn nữa tình huống tệ nhất là thân phận của Tống Gia Thành bị bại lộ, hắn cùng Đỗ Khanh còn có thể thông qua giường gỗ trốn đến cổ đại, Đỗ Hùng Hoa và Cam Mạn Mai thì không được.

Đỗ Hùng Hoa cơ hồ có thể xác định, trừ bỏ hai người Đỗ Khanh và Tống Gia Thành, giường gỗ chỉ có thể vận chuyển mấy thứ hàng hóa không có sinh mệnh, lý do chính là lần trước bọn họ trở về, Cam Mạn Mai chuẩn bị cho thông gia tương lai một thùng bốn con cua lớn không thể xuyên theo, mà lẻ loi nằm lại trên giường gỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-192-muon-bo-chay.html.]

Anan

Ngày hôm sau khi bọn Đỗ Khanh tới cổ đại, Đỗ Hùng Hoa và Cam Mạn Mai nhận ra về sau bản thân không thể tới cổ đại tham gia hôn lễ của con gái mà mất mát, tức giận ăn hết bốn con cua lớn.

Nếu cua lớn cũng không thể xuyên qua, vậy Đỗ Hùng Hoa bọn họ là người sống sờ sờ hẳn cũng không thể xuyên qua, bất quá trước mắt bọn họ cũng chỉ đại khái suy đoán như vậy, muốn thật sự chứng minh vẫn còn phải tìm cơ hội lên giường gỗ ngủ một giấc, thử một lần mới biết được.

Nói tới Tống Gia Thành bên này cầm ống họa đi đến cửa viện bảo tàng, mới do dự lấy ra di động gọi cho nhân viên viện bảo tàng.

Lúc này không có nhiều du khách tới tham quan viện bảo tàng, viện bảo tàng thành phố Vân không cất giữ nhiều đồ vật, có thể xưng là thứ đồ trân quý càng thưa thớt, cho nên cũng không được nhiều du khách chú ý, chỉ có du khách đặc biệt có hứng thú đối với lịch sử sẽ bớt thời giờ tới đây thăm quan một vòng, dù sao tất cả chi tiêu và cho phí bảo tồn của viện bảo tàng thành phố Vân đều do ngân sách thành phố chịu trách nhiệm, viện bảo tàng mở cửa miễn phí, không cần bỏ tiền mua vé.

Dù sao người ta đã có lòng quyên tặng, tuy rằng người bên viện bảo tàng đã nhận định bức họa trong tay Tống Gia Thành có 99.99% khả năng là đồ dỏm, nhưng vì tấm lòng của hắn, viện bảo tàng vẫn rất tôn trọng hắn.

Nhân viên lão làng của viện bảo tàng tự mình dẫn Tống Gia Thành tới chỗ giám định.

Viện bảo tàng thành phố Vân quá nhỏ, bên trong chỉ có thiết bị giám định cơ bản nhất, cũng không đủ để giám định loại danh họa có niên đại như này, cho nên quản lý viện bảo tangg mang Tống Gia Thành tới Dương gia viên trong phố đồ cổ.

Khi xe dừng lại trên phố đồ cổ, trong lòng Tống Gia Thành thậm chí có một suy nghĩ muốn cất bước bỏ chạy.

Hắn lo lắng sẽ bị dẫn đến công ty đấu giá lần trước hắn giám định vòng ngọc, ông chủ nơi đó đã gặp hắn, nói không chừng còn có ấn tượng với hắn.

Tống Gia Thành đối với bề ngoài bản thân vẫn có hiểu biết, hắn biết rõ diện mạo của mình cũng không phải loại bình thường, nhìn qua sẽ quên, cho nên hắn lo lắng mình nếu bị ông chủ công ty đấu giá nhận ra …… vậy về sau hắn nên giải thích như thế nào, một người 24 tuổi trước kia là hộ đen, làm dân thất nghiệp lang thang, lại đột nhiên có thể quyên tặng một trân bảo như ‘Tử thiên vương đồ’.

Nếu nói là tổ tông truyền lại, nếu hắn có tổ tông, sao có thể làm hộ đen, không giấy tờ nhiều năm như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play