Lần này Đỗ Khanh cho Tống Hải bọn họ nhiều trái cây nhất, cho mấy cô bé Đào Hoa ít nhất, chỉ có một quả chuối, một quả táo cùng một quả đào.
Hai tiểu nha đầu ở trong phủ không nơi nương tựa, trong tay cầm quá nhiều thứ tốt cũng không giữ được, cho một chút để các bé nếm thử hương vị, chủ yếu là Đỗ Khanh muốn cảm ơn cái khăn tay Đào Hoa thêu cho mình, bằng không cô còn muốn đưa thêm trái cây cho hai tiểu cô nương.
Đỗ Khanh nghĩ tới Vân nhi chiếu cố mình thập phần chu đáo và cẩn thận, cho nên đưa cho nàng ấy nhiều trái cây như bọn Tống Châu.
Bất quá Vân nhi cũng là người hầu, Tống Hải nói mấy năm trước có thiên tai thì nàng ấy được mua trở về, cũng là ký tên bán đứt, nghe nói nhiều năm như vậy người nhà của nàng ấy cũng không có tới Quốc công phủ tìm nàng, cũng không biết còn trên nhân thế hay không.
Nhiều trái cây như vậy cũng chỉ có một mình Vân nhi ăn, cũng không biết đối với cô là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Dặn dò xong chuyện trái cây, Đỗ Khanh liền cùng Tống Gia Thành xuyên về hiện đại. Vì lúc trở về trên giường gỗ không có một đống đồ, cho nên đêm nay cô ngủ đặc biệt ngon, cảm giác vừa nhắm mắt ngủ liền tới hửng đông.
Bên cổ đại, sáng sớm hôm sau, Tần thị liền ở trong phủ thả ra tin tức hai người Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành đột xuất có việc, đã rời khỏi kinh thành.
Thưởng hà yến qua đi, đại trưởng công chúa phái tám ám vệ, ngày đêm thay phiên canh giữ ở ngoài Quốc công phủ, cho nên thực mau nhận được tin tức.
Trần Tĩnh Dao ngồi trên ghế, trầm mặt nhìn ám vệ quỳ gối trước mặt mình, sắc mặt lạnh đến độ sắp kết băng, nàng ta dùng một ngữ khí không nghe ra hỉ nộ: “Tin tức chuẩn xác?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-190-tron-thoat.html.]
Người hoàng thất, không thiếu nhất chính là khí thế uy nghiêm, ám vệ cúi đầu nhìn đầu gối của bản thân, mở miệng đáp lời: “Là buổi sáng hạ nhân Quốc công phủ nói chuyện phiếm nghe được, hẳn là chuẩn xác.”
Ám vệ còn chưa nói xong, liền lập tức cảm giác được không khí phòng trong lạnh đi theo lời mình, mồ hôi trên trán hắn đều sắp nhỏ giọt rơi xuống.
Ám vệ cảm thấy đầu lưỡi bản thân rất đắng, hắn thầm kêu oan cho bản thân: Tuy rằng lần này là bọn họ làm việc không tốt, không trông chừng tốt người chủ nhân muốn bắt, nhưng rõ ràng đêm qua bọn họ có bốn người đều canh giữ ở ngoài Quốc công phủ, suốt cả đêm bọn họ cũng không dám chợp mắt, bọn họ xác thật không có nhìn thấy ai đi ra khỏi Quốc công phủ, buổi sáng người đầu tiên đi ra khỏi Quốc công phủ vẫn là tạp dịch đưa bô, không hiểu vì sao Tống công tử và nữ nhân kia lại lặng yên rời kinh, không một tiếng động?
Ám vệ nhẹ lắc lắc đầu, thật sự nghĩ không ra, nhưng mà không đợi hắn nghĩ thông, Trần Tĩnh Dao ngồi phía trên liền nổi giận đùng đùng túm lấy cái chén trong tầm tay ném qua.
Anan
‘ Bang ’ một tiếng, chén trà đập vào đầu ám vệ, sau đó rơi trên mặt đất tan tành.
Trần Tĩnh Dao chửi ầm lên: “Phế vật! Phế vật! Các ngươi nhiều người như vậy, tới một nữ nhân cũng không bắt được, thế nhưng để hai người sống sờ sờ trốn đi dưới mí mắt, bản công chúa giữ các ngươi lại còn có ích gì?”
Ám vệ đầu tiên là bị trà nóng làm bỏng mặt, sau lại bị mảnh sứ của chén trà cứa một chút, hắn còn có thể cảm thấy cái trán đang chảy máu, nhưng hắn không dám duỗi tay lau, sợ động tác của mình sẽ chọc giận Đại công chúa, sau đó càng không có kết quả tốt, cho nên cũng chỉ có thể tùy ý để m.á.u đỏ tươi che kín hốc mắt.
Trần Tĩnh Dao bởi vì tức giận mà thở hồng hộc, nhìn ám vệ quỳ gối trước mặt, nàng nghĩ thầm muốn cho thân binh kéo nhóm cẩu nô tài vô dụng này đi c.h.é.m đầu, nhưng nàng lại nghĩ một đám ám vệ này có công phu đứng đầu ở Khánh triều, giữ lại vẫn còn chỗ hữu dụng.
Trần Tĩnh Dao tức giận tới nhanh đi cũng nhanh, bạo nộ xong, nàng cũng có thể bình thường tự hỏi, cẩn thận cân nhắc, nàng ta vẫn quyết định tạm thời giữ lại mệnh của bọn họ, nàng duỗi tay ném một cái bình sứ xuống đất, cúi đầu khảy chuỗi hạt san hô đỏ trên cổ tay của mình, lạnh giọng nói: “Chuyện này tạm bỏ qua, các ngươi trở về tiếp tục nhìn chằm chằm Quốc công phủ, đám người kia vừa hồi kinh thành, lập tức bắt người đưa tới trước mặt ta, nếu lại làm hỏng, hậu quả liền không cần bổn cung nhiều lời đi?”
Ám vệ rời khỏi phủ công chúa, lòng tràn đầy may mắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đêm qua bọn họ để người trốn thoát dưới mí mắt, phạm vào sai lầm lớn như vậy, lúc tới phủ công chúa báo cáo, hắn đều cho rằng hôm nay mình không thể sống ra khỏi phủ công chúa, không nghĩ tới thế nhưng chỉ bị ném một chút như vậyliền nguyên vẹn ra ngoài.