Đỗ Khanh đoán không tồi, Tống Gia Thành đúng là còn chưa ngủ.

Cô đi tới nhà chính, Tống Gia Thành đang ngồi trước bàn, xem hai người Tống Hải và Tống Châu dọn đồ vật ra bên ngoài.

Nhìn thấy Đỗ Khanh tới, Tống Gia Thành vội vàng đặt chén trà trong tay xuống, đứng lên hỏi “Tiểu nha đầu đi rồi?”

Đỗ Khanh gật gật đầu đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nói: “Đi rồi, em sợ con bé đi về quá muộn, sẽ bị quản sự quở trách.”

Tống Gia Thành không chút để ý nói: “Này có cái gì mà phải lo lắng, nếu nàng sợ tiểu nha đầu kia bị mắng, tìm người tới tú phòng thông báo một tiếng là được rồi.”

Đỗ Khanh duỗi tay xách ấm trà lên, rót một ly trà cho mình, nhẹ uống một ngụm mới nói: “Cái này em biết, em tìm người đi với cô bé trở về, thời gian cũng không còn sớm, trẻ con cũng nên đi ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải làm việc nữa.”

Tống Gia Thành cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, xác thật đã tới thời gian nghỉ ngơi của phần lớn người Khánh triều.

Hắn quay đầu nói với hai người đang dọn đồ: “Hai người dọn nhanh lên, sau đó cũng về nghỉ ngơi sớm một chút, tối hôm nay không cần ở lại gác đêm.”

Anan

Tống Châu đang ôm một thùng trái cây trên tay, vội nói: “Công tử, tiểu nhân không mệt, tiểu nhân có thể gác đêm cho ngài.”

Lúc trước công tử và Đỗ cô nương không trở về. Lượng công việc của hắn và Tống Hải ít đi phân nửa, một tháng này bọn họ thật sự đã nghỉ ngơi đủ lâu rồi.

Tống Gia Thành dùng ngữ khí không thể nghi ngờ nói: “Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử, ta nói như thế nào ngươi liền làm thế đó đi.”

Thấy hắn không vui, hai người Tống Hải và Tống Châu vội vàng cúi đầu xưng vâng.

Đỗ Khanh thấy không khí trong phòng có chút căng thẳng, vội vàng duỗi tay túm túm ống tay áo Tống Gia Thành: “Anh bình tĩnh nói chuyện với bọn họ nha.”

Đỗ Khanh biết Tống Gia Thành suy nghĩ cho hai người họ.

Khi bọn họ trở về, từ buổi sáng đến bây giờ, hai người Tống Hải và Tống Châu vẫn luôn không được nghỉ ngơi.

Mấy thứ bọn họ mang về không thể để lộ, bí mật trong Quốc công phủ khó giữ nếu nhiều người biết, mấy thứ này cũng không thể trực tiếp lấy ra.

Cô và Tống Gia Thành còn có thể nói là nửa đêm trở về, trừ bỏ người gác cổng bên ngoài không có kinh động tới ai.

Mấy thứ bọn họ mang về thì không được, mấy thứ này quá nhiều, trong đó đại bộ phận vẫn là những thứ hiếm lạ mà Khánh triều không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-179-nhan-quyen.html.]

Hôm nay Tống Châu và Tống Hải vì một giường đồ vật này, bàn chân đều chạy bẹp.

Bọn họ tìm một cửa hàng trên danh nghĩa của Quốc công phủ, dặn dò trước quản sự, nói với bên ngoài, chỗ hàng hóa này là ủy thác cửa hàng biên thành Khánh triều vận chuyển về.

Ngày trước cửa hàng này cũng thường xuyên nghe lệnh Tần thị, thay Quốc công phủ thậm chí là cả Hoàng Hậu thu thập đủ loại đồ vật mới mẻ, hiếm lạ ở khắp nơi.

Sáng hôm nay, Tống Châu cũng tốn một ít thủ đoạn và miệng lưỡi với quản sự cửa hàng, mới xử lý thỏa đáng mọi chuyện.

Sáng mai cửa hàng sẽ vận một xe ‘ hàng hóa ’ đưa tới Quốc công phủ.

Đương nhiên, một xe hàng hóa này cũng không phải hàng hóa chân chính, mà là mấy thương phẩm bình thường Tống Châu mua ngoài chợ để làm giả.

Ngày mai trời còn chưa sán, một xe hàng hóa này sẽ trực tiếp đưa đến Nghênh Phong viện.

Tới Nghênh Phong viện, những thứ hàng hóa bình thường trong rương sẽ biến thành mấy thứ hiếm lạ Tống Gia Thành bọn họ mang từ hiện đại về.

Nếu tiến hành thuận lợi, về sau mỗi lần bọn họ trở về từ hiện đại, đồ vật đều sẽ dùng biện pháp này để giải quyết.

Quốc công phủ trên dưới có trên trăm người, ngày thường phần lớn chi phí ăn mặc đều thu mua từ ngoài phủ, bình thường cửa sau và cửa nhỏ trong phủ, có không ít cửa hàng và người bán rong đưa đồ tới, ngẫu nhiên thừa ra một xe hàng hóa, căn bản sẽ không có người phát hiện ra điều dị thường.

Biện pháp này là Tần thị và Tống Quốc công nghĩ ra, Tống Châu và Tống Hải làm quản sự sẽ đích thân xử lý chuyện này.

Đối với chuyện này Tống Hải rất kiêu ngạo, cảm thấy hiện giờ mình cũng coi như được lọt vào mắt chủ mẫu và quốc công, được bọn họ sai bảo việc này, tiền đồ tương lai vô cùng rộng mở.

Nếu là trước kia, Tống Gia Thành cũng sẽ không cảm thấy Tống Hải và Tống Châu vất vả, bởi vì bọn họ làm tùy tùng của hắn, thay hắn an bài, xử lý vấn đề là bổn phận.

Nhưng mà ở hiện đại một đoạn thời gian, những suy nghĩ cố hữu trong đầu Tống Gia Thành đã thay đổi không nhỏ.

Cái khác không nói, ít nhất hai chữ ‘ nhân quyền ’ vẫn tạo được ý niệm ban đầu trong lòng hắn.

Cấp dưới làm tốt, nên khen ngợi, cấp dưới vất vả, nên được nghỉ ngơi.

Trước mắt Tống Gia Thành còn chưa tới mức thấy tất cả mọi người bình đẳng, nhưng trong phạm vi hắn có thể tiếp thu, thái độ của hắn với hạ nhân trong Nghênh Phong viện, thậm chí trong phủ tốt hơn một chút, hắn có thể làm được.

Bất quá hình tượng của hắn ở trong phủ luôn luôn thanh cao, như một bông hoa cao lãnh, muốn đi theo hình tượng bình dị gần gũi, còn phải tốn một khoảng thời gian nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play