Khu nghỉ ngơi ngay cạnh quầy y tá, Tưởng Sảng đang giao ca cho đồng nghiệp, cũng nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.
Tưởng Sảng khoa trương nói: “Chị tiểu Hạ, chị thật hạnh phúc quá đi.”
Tưởng Sảng thầm nghĩ: Nhìn xem bạn trai nhà người ta, chẳng những lớn lên đẹp trai, chịu tiêu tiền cho bạn gái, còn biết mua đồ cho đồng nghiệp bạn gái kéo thiện cảm, hai chữ hâm mộ, cô nói cũng mệt rồi.
Những người khác thông qua Tưởng Sảng chuyển giao cũng nhận được bánh kem của Tống Gia Thành, lúc này cũng ở bên cạnh khen hắn tri kỷ, thổi phồng hắn thành bạn trai tốt Nhị Thập Tứ Hiếu.
Các cô nói thêm một câu, lưng Tống Gia Thành càng thẳng hơn chút.
Đỗ Khanh không quá quen với việc trở thành tiêu điểm của mọi người, cho nên chỉ có thể lung tung gật gật đầu với các cô.
Nhìn các cô, Tống Gia Thành cuối cùng nhớ tới còn túi bánh kem khác, hắn tìm ra túi bánh kem, đưa cho Đỗ Khanh: “Đây là bánh kem, ta nếm thấy hương vị không tồi, nàng cầm đi chia cho các bác sĩ khác đi”
Đỗ Khanh nhìn một túi lớn bánh kem trong tay Tống Gia Thành, quả thực bị dọa ngốc.
Cô khó tin hỏi: “Nhiều như vậy?”
Cả khoa các cô chỉ có vài bài sĩ, sao có thể ăn hết nhiều bánh kem như vậy?
Hơn nữa nhìn Logo trên túi, cũng chói lọi nói cho cô biết —— giá trị mấy cái bánh kem này không bình thường.
Đỗ Khanh nhìn bánh kem trong tay Tống Gia Thành, trong lòng hiểu rõ.
Đây là tin nhắn trừ tiền hơn ba ngàn đồng đây.
Đỗ Khanh thầm nghĩ: Cũng may hoàn cảnh nhà Tống Gia Thành cũng đủ giàu có, bằng không hắn tùy tùy tiện tiện mua mấy cái bánh kem cũng tiêu hết non nửa tháng tiền lương của cô, yêu đương với hắn thật sự làm người ta một lời khó nói hết.
Bệnh viện có rất nhiều đồng nghiệp và người bệnh đi tới đi lui, Đỗ Khanh không muốn trở thành đối tượng cho mọi người bàn tán, cho nên trước khi Tống Gia Thành mở túi ra, cô kịp ngăn lại động tác của hắn.
“Trở về lại bỏ ra xem, chờ em đưa bánh kem chia cho mọi người rồi chúng ta trở về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-153-banh-kem.html.]
Đỗ Khanh đem bánh kem lần lượt chia cho đồng nghiệp trong khoa, nhìn bánh kem trong túi còn dư lại rất nhiều, nếu cô mang về tự ăn hết khẳng định muốn béo phì, cho nên lại cầm thêm hai hộp bánh kem đặt lên bàn làm việc của bác sĩ Tần.
“Sư phụ, em nhớ rõ cháu gái của cô thích ăn bánh kem, cô cầm hai hộp bánh kem này mang về cho cháu gái nhé.”
Đỗ Khanh cũng không sợ đưa bác sĩ Tần nhiều hơn thì bác sĩ khác sẽ không vui, mọi người đều biết bác sĩ Tần cũng được coi là nửa sư phụ của cô, cô đưa cho sư phụ của mình thêm hai cái bánh kem là chuyện hết sức bình thường.
Bác sĩ Tần là người thế hệ trước luôn sống đơn giản, tự nhiên không biết giá trị của mấy hộp bánh kem trước mặt, cho nên bà cũng không khách khí với Đỗ Khanh, trực tiếp nhận lấy.
Bác sĩ Tần còn thầm nghĩ: Ông chồng nhà bà nấu ăn khá ngon, tối hôm nay phải bảo ông chồng nấu thêm ít thịt kho tàu, trưa ngày mai kêu tiểu Hạ cùng ăn.
Bất quá bác sĩ Tần không biết giá cả của mấy hộp bánh kem này, trong nhà bà vẫn có người biết.
Con dâu bác sĩ Tần, Lịch Mộng, là một viên chức văn phòng, cô có một công việc thể diện, mẹ chồng và chồng đều là bác sĩ được mọi người tôn kính, bởi vì chi tiêu trong nhà đều có bác sĩ Tần phụ trách, cho nên cô được dưỡng thành tính cách thích hưởng thụ.
Con cái không cần cô nhọc lòng, chi tiêu trong nhà cũng không cần cô phụ trách, cho nên Lịch Mộng chẳng những dùng tiền lương của mình để mua mua mua, ăn ăn ăn, thường thường còn bảo chồng cho thêm ít tiền mua trang sức hoặc túi xách đắt tiền.
Hôm nay Lịch Mộng tan tầm, vừa bước vào nhà mình liền thấy ba hộp bánh kem đặt trên ngăn tủ ngay cửa nhà.
Thấy rõ logo trên hộp bánh kem, Lịch Mộng có chút khó tin xoa xoa hai mắt.
Lịch Mộng một bên khom lưng cởi giày, một bên hướng vào phòng khách hỏi: “Mẹ, bánh kem trên ngăn tủ là mẹ mua sao.”
Lịch mộng biết rõ tính cách tiết kiệm của mẹ chồng, ba miếng bánh kem cũng tốn 400, 500 đồng, nghĩ như thế nào cũng thấy không có khả năng là bà mua.
Nhưng mà bác sĩ Tần đang TV, cũng không quay đầu lại nói: “Nga, là của tiểu Hạ chung khoa đưa, bác sĩ với y tá trong khoa đều có phần, con bé cẩn thận, nhớ rõ manh Manh thích ăn bánh kem, nên cho mẹ thêm hai hộp.”
Anan
Bác sĩ Tần vỗ vỗ đầu, nghĩ đến vừa rồi mình vào cửa đổi giày liền quên bánh kem ở trên tủ giày, bà ngẩng đầu nói với con dâu: “Con không nói mẹ cũng quên mất, con cất bánh kem vào tủ lạnh đi, chờ Manh Manh học dương cầm về thì cho con bé đi.”
Lịch Mộng một bên cầm bánh kem vào phòng bếp, một bên tò mò hỏi: “Tiểu Hạ mẹ nói là nữ bác sĩ trước đi theo mẹ thực tập? Là người học lên tiến sĩ đó sao?”
“Đúng vậy, chính là con bé.” Bác sĩ Tần gật gật đầu, không rõ vì sao đột nhiên con dâu lại cảm thấy hứng thú với bác sĩ trong khoa bà.
Nghe nói là Đỗ Khanh, Lịch Mộng lại càng thấy không rõ: “Con nhớ rõ điều kiện nhà cô ấy cũng bình thường, tết năm nay cũng chỉ tặng cho mẹ một thùng táo, sao hôm nay lại tiêu nhiều tiền như vậy để mua bánh kem?”