Tống Gia Thành tự mình pha trà nóng, lá trà này là hắn mang từ cổ đại về, trà Long Tỉnh thượng hạng, là cống phẩm trong cung ban thưởng xuống, đây là trân phẩm ở hiện đại có tiền cũng không mua được.

Bất quá Đỗ Hùng Hoa không mê trà, ngồi trên sô pha, tùy tiện cầm chén trà uống một ngụm, không hề ý thức được chuyện mình vừa uống một ngụm nước trà giá trị hơn một trăm đồng một chén.

Còn không đợi Đỗ Hùng Hoa nuốt hết nước trà trong miệng, Đỗ Khanh liền vội vàng hỏi: “Ba, chuyện hộ khẩu là thế nào? Thật sự có thể xử lý ạ?”

“Theo lý thuyết, tuổi của tiểu Ngôn bây giờ mới làm hộ khẩu thì hơi khó, bất quá cũng may đang có cuộc tổng điều tra dân số, chính sách cũng được buông lỏng, hắn có thể khai thành người trưởng thành chuyển khẩu.”

“Chỉ cần ba câu thông với tổ dân phố bên này, bọn họ đồng ý tiếp nhận, hộ khẩu của tiểu Ngôn có thể chuyển tới tổ dân phố chúng ta, chờ hắn làm xong hộ khẩu, hắn có thể mua bất động sản ở chỗ khác, đến lúc đó lại dời hộ khẩu đi, tuy rằng phiền toái một chút, nhưng về sau không phải lo lắng gì.”

Dân cư trong nước đông đảo, người không có hộ khẩu cũng nhiều, mấy năm trước kế hoạch hoá gia đình làm rất nghiêm, rất nhiều gia đình ở khu vực xa xôi sinh quá nhiều con, không đủ sức nộp tiền phạt, thường không đăng ký tên con vào hộ khẩu.

Tổng điều tra dân cư sắp tới, nhằm vào những người không có hộ khẩu này, muốn hưởng ứng chính sách quốc gia, nên quy trình có thể thể giản lược thì giản lược, để cho tất cả dân cư đều được có hộ khẩu.

Những người trước kia lưu lạc không hộ khẩu, phải đi bệnh viện xin xác minh nơi sinh, lại xin xác minh của tổ dân phố hoặc thôn bộ, hiện giờ có thể bớt những chi tiết này, chỉ cần tổ dân phố xác nhận là được.

Đỗ Khanh không thể tin được hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy?”

“Chỉ đơn giản như vậy, bất quá ngày mai tiểu Ngôn phải đi với chú tới đồn công an, đi lăn dấu vân tay, sau đó chụp ảnh dán vào hộ khẩu, nếu hết thảy thuận lợi thì chỉ nửa tháng sau là có thể nhận được chứng minh thư, sau đó mua bất động sản hay mở thẻ ngân hàng, đều rất tiện.”

Đỗ Hùng Hoa sở dĩ nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì hôm nay, do Tống Gia Thành không có thẻ ngân hàng chính chủ, cho nên chỉ có thể để ông chủ Trần chuyển tiền về thẻ ngân hàng của Đỗ Khanh.

Đỗ Hùng Hoa làm người lớn tuổi, tuy rằng tiểu Ngôn thoạt nhìn là người không rành thế sự, nhưng ông biết, giữa người yêu với nhau, tốt nhất không nên ràng buộc về tiền tài quá sâu, rốt cuộc chuyện này mà không xử lý tốt, sẽ trở thành chướng ngại vật trong quan hệ tình cảm của hai người.

Đừng nói là người yêu, dù là cha con, anh em ruột, vì tiền tài mà trở mặt thành thù cũng nhiều không đếm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-122-ho-khau-2.html.]

Theo Đỗ Hùng Hoa, hai người trẻ tuổi muốn ở bên nhau lâu, phương diện tiền tài vẫn phải tính rõ ràng chút mới tốt.

Đương nhiên, hiện tại tình cảm của hai người tốt như vậy, cũng có khả năng là ông lo thừa.

Tống Gia Thành gật gật đầu, không thảo luận vấn đề hộ khẩu nữa, mà về thư phòng lấy trang sức vàng mua buổi chiều đưa Cam Mạn Mai.

Cam Mạn Mai ngơ ngác mà nhìn một đống trang sức bày trước mặt mình, bà lại không ngốc, nhìn chữ in màu vàng trên nắp hộp là có thể đoán được bên trong có cái gì.

Thấy bà không cử động, Tống Gia Thành lập tức duỗi tay mở hộp trang sức ra, thập phần nghiêm túc nói: “Dì Mai, nếu dì không muốn nhận vòng ngọc, thì nhất định phải nhận mấy thứ này.”

Vòng tay vàng đúc, trọng lượng 150 khắc, là kiểu dáng nặng nhất trong tiệm, bởi vì là đúc đặc nên thoạt nhìn cũng không quá khoa trương.

Cam Mạn Mai cũng là một tục nhân, bà tự nhiên cũng thích trang sức bằng vàng, chiếc vòng này tuy rằng cũng không rẻ, nhưng so với cái vòng ngọc buổi sáng, cũng không tính là cái gì.

Trải qua chấn động buổi sáng, hiện giờ Cam Mạn Mai nhìn vòng vàng trước mặt, trong lòng bỗng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mình nhận cái vòng tay này cũng không sao.

Anan

“Nếu tiểu Ngôn cháu đã nói như vậy, dì sẽ nhận lấy.”

Nghĩ hôm nay Tống Gia Thành nhất định phải tặng mình một món quà, Cam Mạn Mai cũng không chối từ, cực kỳ nhanh nhẹn cầm lấy vòng vàng đeo lên cổ tay.

Đeo xong vòng tay, Cam Mạn Mai cũng đứng dậy lấy ra một bao lì xì từ trong túi xách, đây là bà và chồng tan tầm xong ra ngân hàng rút tiền mặt, bên trong bao lì xì là một vạn linh một đồng, ngụ ý ngàn dặm mới tìm được một, coi như bọn họ cho tiểu Ngôn lễ gặp mặt.

Cam Mạn Mai đưa bao lì xì cho Tống Gia Thành: “Tiểu Ngôn, cái này là một chút tâm ý của chú dì.”

Tống Gia Thành chưa bao giờ thấy qua việc này, cho nên nhìn bao lì xì trong tay Cam Mạn Mai, lập tức đứng đực ở tại chỗ, không biết nàng vì sao dì lại đưa bao lì xì cho mình.

Cũng không phải ăn tết, cho hắn tiền mừng tuổi làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play