Tống Gia Thành thật cẩn thận dọn đồ vật dưới đuôi giường đặt tới trên bàn sách trong phòng Đỗ Khanh.
Lúc dọn đồ hắn cũng không dám đi mạnh một cái, sợ vừa không cẩn thận liền đánh rơi đồ trong tay, ồn ào sẽ đánh thức Cam Mạn Mai và Đỗ Hùng Hoa.
Dọn xong đồ vật, Tống Gia Thành rón ra rón rén kéo cửa phòng ra định đi về thư phòng ngủ.
Đèn phòng khách đã tắt, đại khái là trở lại địa bàn quen thuộc, cũng có thể là bóng đêm quá mê người, cả người Đỗ Khanhtrở nên thoải mái hơn không ít.
Lúc Tống Gia Thành kéo cửa phòng muốn đi ra ngoài, cô nhỏ giọng gọi người lại.
Tống Gia Thành nghe tiếng xoay người nhìn về phía Đỗ Khanh, cho rằng cô muốn dặn chuyện gì đó.
Đỗ Khanh không yên tâm ló đầu ra nhìn nhìn phòng cha mẹ, xác định cửa phòng bọn họ đã đóng chặt, bên trong không có nửa điểm âm thanh truyền ra, cô quyết tâm.
Đỗ Khanh nhẹ nhàng vươn cánh tay bị thương đỡ lấy cánh tay Tống Gia Thành, một cái tay khác hướng lên trên, nương theo ánh đèn trong phòng, chuẩn xác mà ôm lấy cổ hắn.
Đỗ Khanh hơi hơi dùng sức, kéo cả người Tống Gia Thành khom xuống, sau đó…… Nhón chân, chu miệng, nhẹ nhàng hôn một cái bên môi Tống Gia Thành.
Nụ hôn này thật sư chân thật, Đỗ Khanh thậm chí còn nghe được tiếng chạm môi của mình ‘ ba ’ một cái.
Tống Gia Thành bị biến cố đột nhiên này làm sững sờ tại chỗ, một hồi lâu cũng chưa thể phục hồi tinh thần.
Mà tình huống người khởi xướng, Đỗ Khanh, cũng không tốt hơn là mấy, hành vi của cô hoàn toàn là xúc động nhất thời, đến khi thật sự hôn xong, lại sợ Tống Gia Thành phục hồi tinh thần thì hai người đều sẽ xấu hổ.
Cho nên trước khi Tống Gia Thành kịp phản ứng, duỗi tay đẩy đẩy người ra bên ngoài, sau đó —— che mặt, xoay người, đóng cửa, một loạt động tác nhanh gọn, nước chảy mây trôi.
Tống Gia Thành đối diện với cửa phòng đóng kín, quanh thân đều là bóng tối, mới giật mình phản ứng lại trong sự mê say.
Nhìn cửa phòng đóng kín, Tống Gia Thành không dám gõ cửa, sợ đánh thức Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa, cho nên chỉ có thể dán lên cửa gỗ thượng nhỏ giọng kêu tên Đỗ Khanh.
Đỗ Khanh ở trong phòng, thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay lau mặt một phen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-111-hon-chuc-ngu-ngon.html.]
Cô làm bộ không nghe được tiếng gọi không dứt bên ngoài, nhất định không mở cửa, cách cửa phòng nói: “Em muốn ngủ, anh cũng nhanh trở về ngủ đi.”
Cô không chút tự tin giải thích cho hành vi vừa rồi của chính mình: “Vừa rồi, vừa rồi là nụ hôn chúc ngủ ngon, là chuyện rất bình thường của hai người yêu nhau, anh cũng không nên nghĩ nhiều.”
Nghe cô nói như vậy, Tống Gia Thành quả nhiên không lên tiếng nữa, Đỗ Khanh thử ngóng ra bên ngoài, hồi lâu cũng không có động tĩnh nào, cũng không thể xác định Tống Gia Thành đã về thư phòng chưa.
Vừa rồi cô nhất thời xúc động, không giữ được trái tim đang xao động, hôn Tống Gia Thành một cái, lúc này cũng không có dũng khí mở cửa đi ra ngoài nhìn xem hắn về phòng chưa, chỉ có thể làm đà điểu nhào vào trên giường, không tiếng động ở trên giường quay cuồng vài vòng.
Đỗ Khanh giơ tay vỗ vỗ gương mặt nóng bừng, lẩm bẩm nói: “Đỗ Khanh, mày đúng là điên rồi.”
Bọn họ mới xác định quan hệ được hai mươi mấy tiếng, mới sau hai mươi mấy tiếng, chuyện thân mật nhất bọn họ đã làm là lén nắm tay nhau.
Đỗ Khanh cũng không có nghĩ đến, thế nhưng mình sẽ là người không nhịn được, làm người chủ động.
Hơn nữa bọn họ mới ở bên nhau một ngày, cô khôm kìm được chủ động hôn hắn, vậy chờ thời gian dài hơn chút, cô chẳng phải sẽ……
Đỗ Khanh chôn mặt vào gối, thật sự cảm thấy mình đã bị sắc đẹp hút hết tâm hồn, bằng không thì do cô độc thân từ trong bụng mẹ, thời gian quá dài cho nên hơi nôn nóng, không kiềm chế được nội tâm xúc động.
Muốn hỏi hiện tại trong lòng Đỗ Khanh cảm thấy thế nào, cô chỉ có thể nói —— tuy rằng không đúng, tuy rằng cô biết mình sai rồi, nhưng lần sau cô còn hôn tiếp!
Tối hôm nay Đỗ Khanh ở trong mộng, vẫn ngồi ở trước bàn ăn thạch trái cây.
Thạch trái cây đủ vị, mềm mại, ngọt ngào, dán trên môi hơi lành lạnh……
- -------------
Cam Mạn Mai là người đầu tiên phát hiện Đỗ Khanh bọn họ đã trở lại.
Buổi sáng bà vẫn như hằng ngày, 6 giờ rưỡi rời giường rửa mặt, làm bữa sáng. Chuẩn bị đi làm, lúc làm xong bữa sáng gọi chồng rời giường, bà đi ngang qua phòng con gái, theo thói quen muốn mở cửa phòng xem bọn nhỏ đã về chưa.
Anan
Vừa mở cửa ra, Cam Mạn Mai liền nhìn thấy con gái nằm ở trên giường ngủ say, bà cũng không có đánh thức Đỗ Khanh, mà chậm rãi đóng cửa phòng lại, cũng không gọi chồng dậy, lại xoay người về phòng bếp chiên thêm hai quả trứng, nướng thêm mấy cái bánh.