Nam tử kia nhắm chặt mắt rồi dùng hai tay run rẩy gom lại túi đồ, sau đó quay người quỳ xuống hướng về phía Mạnh Thanh La rời đi, dập đầu ba cái: "Thần tiên, ta đã gặp được thần tiên rồi...!Đa tạ ân nhân, đạ tạ ơn cứu mạng của thần tiên, đời này có lẽ sẽ không thể báo đáp được, nhưng hai cha con ta thề, sau này nếu cha con ta có thể may mắn sống sót thì ta nhất định sẽ làm việc thiện tích đức."Hai mắt nam tử ngấn lệ, tìm một nơi gần đó dùng cuốc đào đất chôn cất thê tử, sau đó đánh dấu lại, đợi sau này còn sống thì còn có thể đến đón hài cốt thê tử về.Sau khi cùng nhi tử dập đầu về phía mộ thê tử, nam tử bỏ hài tử vào sọt, để toàn bộ thức ăn và nước uống mà Mạnh Thanh La tặng để chặt dưới mông hài tử.
Sau đó nam tử đeo sọt lên, một tay cầm theo túi đồ, một tay cầm cuốc nhanh chóng rời đi.Cứ tiếp tục đi tiếp, cuối cùng Mạnh Thanh La cũng nhìn thấy một tán cây nhỏ có bóng mát.
Nàng tìm một cây đại thụ lớn ngồi xuống, cây cổ thụ chịu hạn tốt, lá trên cây cũng đang dần khô héo, nhưng vẫn có thể cho người phía dưới tạm tránh nắng.Nàng thả hai đứa nhỏ xuống, cho hai đứa bé uống một chút nước, ăn no sữa rồi thả lại vào sọt.Hai đứa bé thật sự rất ngoan ngoãn, chỉ cần ăn no là sẽ nằm trong sọt im lặng không kêu không khóc tự chơi, gặm nắm tay nhỏ bé, trừ phi muốn đại tiểu tiện thì mới kêu khẽ hai tiếng nhắc nhở người lớn.
Dường như chúng cũng hiểu được nỗi khổ của người lớn, thế đạo này gian nan đến thế nào.Vẫn như trước, nàng lấy ba chiếc bánh bao nhân thịt túi hành lý ra đa cho cha ngốc, còn nàng chỉ ăn gặm hai cái màn thầu, uống thêm chút nữa để ngăn chặn cơn sôi trào trong dạ dày.
Vừa chứng kiến chuyện kia, ký ức về chuyện đó khiến nàng tạm thời không thể nuốt trôi thịt.Có thể men theo con đường này đi đến Khổ Quất Bao, không cần đi theo con đường phía bắc, dọc đường đi cũng không gặp phải nhiều lưu dân, cũng giống như bây giờ, xung quanh không hề có ai khác, trước mắt chỉ có một mảnh khô vàng.Mạnh Thanh La vừa xuyên đến đã nhận được cảm giác vui sướng khi được làm nương, nàng nhìn hai hài tử trong sọt.
Vật tư ở trong không gian của nàng rất rất nhiều, có thể gần như là vô tận.Nàng nghĩ, nàng và người nhà cũng đã cống hiến nhiều cho quốc gia, cũng đã từng hy sinh mạng sống, nhưng vẫn chưa đủ để tích cóp nhận được phước lành to lớn đến vậy.
Vì vậy, ông trời cho nàng một không gian có ích lớn đến như vậy, còn đưa nàng đến đây chắc chắn là có dụng ý gì đó.Vậy thì kế tiếp, nàng phải làm thế nào mới có thể âm thầm lấy những thứ này ra giúp người nhà, những người bên cạnh và những bách tích cực khổ kia.Thời đại mà phải đến mức người ăn thịt người, thế giới này đã gần như trở thành địa ngục.
Nàng cũng không phải người có trái tim thánh mẫu, nhưng giáo dục ở kiếp trước không cho phép nàng chỉ lo cho mỗi thân mình.Nàng tin rằng chỉ cần dùng đúng phương pháp thì sẽ có chỗ dùng bàn tay vàng này, mặc dù không thể giúp hết tất cả mọi người nhưng giúp từng người một cũng tốt."Khuê nữ...!A La..."Đột nhiên, cha lại căng thẳng kêu lên, đánh thức Mạnh Thanh La đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, thì ra lại có người đến.Đó là một chiếc xe ngựa, người đánh xe là một nam nhân trung niên.
Trời nắng nóng mà rèm xe vẫn khép chặt, không nhìn rõ bên trong xe có những ai, bao nhiêu người, vẫn chưa cảm nhận được có gì nguy hiểm.Mạnh Thanh La nhìn lướt qua rồi dời mắt đi chỗ khác."Cha, đừng sợ, không có chuyện gì..."Nàng thầm thở dài, chuyện bị bắt đi rốt cuộc cũng tạo thành tổn thương tâm lý không nhỏ cho cha ngốc.Bên trong xe ngựa, Yến Tu Trúc nhìn sắc mặt chất nhi tái nhợt, lại xốc rèm lên nhìn ra ngoài xe.
Khu rừng rất yên tĩnh, những cây cổ thụ mọc cao thẳng, tuy có hai lưu dân đang ngồi ở kia nghỉ chân, nhưng cũng không gây trở ngại gì."Nguyên thúc, dừng lại nghỉ ngơi đi.".