Thì ra suốt bây lâu nay, nhà tôi được dọn dẹp bởi một thím mập mạp. Thím muốn cảm ơn tôi.
Ba anh béo, người của thôn Phục sinh, đã ký hợp đồng với công ty của Đại Vị Vương Quả Quả, chính là loại hợp đồng với những điều khoản bất bình đẳng.
Họ không dám hủy hợp đồng, còn Đại Vị Vương Quả Quả vì muốn tăng lượt theo dõi nên đã đe dọa ba anh béo ăn đủ loại đồ ăn kỳ lạ.
Dần dần, cơ thể họ bị tổn thương, trong một lần phát sóng đêm khuya, cơ thể họ bị “căng” ra hết cỡ, bùm… rồi ch.ết.
Mắt của thím mập mạp đong đầy nước mắt, nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, thím ấy nhìn tôi với ánh mắt biết ơn: “Tiểu Dạ, cảm ơn con đã làm sáng tỏ mọi chuyện. Nếu không…nếu không chẳng phải thẳng Cả nhà dì ch.ết mà không nhắm mắt ư?”
Tôi vỗ vỗ cánh tay của thím ấy, thím nhiệt tình mời tôi tới nhà làm khách.
Tôi nhẹ nhàng từ chối, thế là được thím gửi cho rất nhiều đồ ăn.
Tôi nằm trong căn phòng nhỏ.
Đêm khuya tối đen như mực, tràn ngập sự quỷ dị.
Bầu không khí bị đè nén, xung quanh như có làn sương kỳ dị vây lấy.
Ý thức của tôi ngày càng nặng nề, trong một phút nào đó tôi ngửi được một mùi tanh ngọt hôi thối.
Mí mắt không khống chế được mà khép lại, không còn chút sức lực nào để mở ra.
Tiếng bước chân vang lên, lúc nặng lúc nhẹ, là tiếng bước chân của bà tôi. Lúc nhỏ bà giúp cho một người bị chó cắn ngã ch.ết làm đám tang, sau đó không cẩn thận té gãy chân, để lại di chứng tới giờ.
Bà tới gần tôi, dịu dàng vuốt ve mặt tôi, đôi tay xương xẩu lạnh lẽo, mũi tôi ngửi thấy mùi hôi thối nồng đậm.
“Lạch cạch” một tiếng.
Là tiếng bà mở chiếc cặp da nhỏ.
Trong lòng tôi hoảng hốt.
Cặp da nhỏ là đồ vật chưa bao giờ rời khỏi người bà, bên trong là son phấn cùng đồ trang điểm cho người ch.ết.
Chỉ khi giúp người ch.ết nhập liệm, bà mới mở nó ra.
Rốt cuộc bà muốn làm gì?
Tôi nghe thấy bà lẩm bẩm trong miệng thứ âm thanh quái dị, cơ thể tôi càng ngày càng đau.
Trên mặt giống như bị kim đâm, đôi tay lạnh lẽo vỗ vỗ, đánh nhè nhẹ lên mặt tôi, bôi cái gì đó lên, từng lớp rồi lại từng lớp.
Bà lại gần bên tai tôi khiến da gà da vịt của tôi nổi lên trong nháy mắt.
Giọng nói lạnh lùng: “Bé Dạ ngoan, nuôi cho lớn rồi, đã đến lúc học cách báo đáp ân tình cho bà.”
Linh hồn tôi bị một rất lực lớn tác động vào, dần dần rời khỏi cơ thể.
Bà… muốn cơ thể của tôi.
“Bé Dạ ngoan, cuối cùng con cũng đã nghĩ thông rồi.”
“Ngoan ngoãn đem cơ thể này tặng cho bà.”
“Ôi cái cơ thể thuần âm ngàn năm có một này… hahaha.”
Tiếng cười sắc bén quỷ dị cứ văng vẳng bên tai tôi.
Ý thức dần rơi vào mơ hồ, chẳng lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi thôn Phục sinh sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT