Thi cuối kỳ năm đó, không có bất ngờ xảy ra, tôi vẫn sẽ không thể sáng bằng vị tiểu thư như hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Lâm kia.

Vẫn như cũ không có bất ngờ xảy ra, mẹ tôi sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt hận không thể làm tôi biến mất trên trên thế giới này.

Tôi không có thể cho bà ta vị trí bà chủ nhà họ Lâm, hiện giờ cũng không thể cho bà ta thể diện ở nhà họ Lâm, với bà ta mà nói, toàn bộ giá trị của tôi cũng chỉ là hai chữ trói buộc.

Tuy nhiên tôi lại rất thỏa mãn tình trạng như vậy, có loại cảm giác trả thù vui vẻ, nhìn ba ta ngoại trừ tức giận thì đã không còn cách nào, nhìn bà ta ngoại trừ thất vọng cũng chỉ có thể thất vọng, nhìn bà ta hận không thể vứt tôi đi nhưng lại luyến tiếc ràng buộc với nhà họ Lâm. Đây giống như cũng một loại trả thù của tôi.

Nếu cuộc đời của tôi từ lúc sinh ra đã không có ý nghĩa, vậy không bằng cùng nhau đau đớn.

Năm đó đế có hai trận tuyết rơi rất lớn.

Dì giúp việc vẫn như cũ đi đế đô với tôi, còn có Nhạc Nhạc.

Trong phòng máy sưởi thật ấm áp, trên cửa kính có một tầng sương mù. Nhạc Nhạc ngồi vào bên cạnh máy sưởi, dùng ngón tay viết tên của chúng tôi lên cửa kính, giọng nói thanh thúy vừa ngọt vừa dễ nghe: "Bạn của em đều rất ngưỡng mộ em mỗi năm vào mùa đông có thể tới đế đô, em kể với họ mùa đông ở đế đô sẽ có tuyết, họ đều chỉ gặp qua trên TV, em thật hạnh phúc hơn họ. Mà em vốn có thể nhìn thấy tất cả là nhờ vào chị Lâm Ý."

Cô bé còn còn vẽ một trái tim ở phía sau tên tôi, quay đầu lại cười với tôi rất đáng yêu: "Chị ơi! Bạn chị có ngưỡng mộ chị vì chị được xem tuyết ở đế đô không?"

Tôi lắc lắc đầu.

Tôi không giải thích, thật ra tôi và bạn học cũng chỉ biết tên họ nhau mà thôi, không xem là bạn. Tự nhiên cũng không có người biết mỗi năm vào mùa đông tôi đều sẽ về đế đô.

Cô bé vẫn giòn giã như cũ: "Đó là ánh mắt họ không tốt, chắc chắn họ không biết tuyết có hình dáng gì."

"Nhưng em có chút nhớ họ, nhà tiểu Linh năm nay mới vừa nuôi một con mèo, mẹ em không cho phép em nuôi mèo. Cuối tuần em đi nhà bạn ấy gặp qua, mèo vừa dịu ngoan vừa đáng yêu, em sờ đầu của nó, nó liền sẽ nhắm mắt lại rất ngoan rất ngoan cho em sờ."

"Bạn ngồi cùng bàn của em trong nhà là mở siêu thị nhỏ, có thật nhiều đồ ăn vặt, mỗi lần đi nhà bạn ấy chơi, bạn ấy đều sảng khoái nói em cứ tùy tiện chọn. Thế nhưng mẹ em không cho em lấy quá nhiều, mẹ nói như vậy không lễ phép, cho nên mỗi lần em đều chỉ lễ phép mà ăn một chút."

"Úc đúng rồi! Mỹ Mỹ gấp giấy vô cùng xinh đẹp, em vốn học được từ bạn ấy, bạn ấy còn nói sẽ nghỉ dạy em."

Nhạc Nhạc là cô bé vui vẻ hiếu động, cô bé biết tôi đang nghe nên có thể nói rất lâu.

Mà tôi cũng rất vui lòng nghe cô bé nói chuyện, tôi thích sự ngây thơ, chân thành trên người cô bé, làm tôi cảm thấy bé gái lúc còn nhỏ đều nên như vậy, tôi rất ngưỡng mộ cô bé.

Cô bé nói rất nhiều, tất cả hơi nước trên cửa kính đều bị cô bé viết viết vẽ vẽ.

Đêm hôm đó rất khuya chúng tôi mới ngủ, chúng tôi ngồi bên cạnh máy sưởi ấm áp, nhìn tuyết rơi đầy trời ngoài cửa, nói chuyện cả một buổi tối.

Nhạc Nhạc vốn không chịu được bao lâu, vào đêm liền mơ màng nhắm mắt ngủ.

Bên ngoài cửa kính tuyết bay lả tả, rơi xuống thành phố xa hoa lộng lẫy này, tuyết trắng bao phủ đầy đất giống như muốn vùi lấp mọi thứ, để tất cả tội nghiệt đều bị che giấu dưới tuyết trắng.

Nhạc Nhạc ngủ bên cạnh tôi, không có ai lắng nghe câu chuyện của tôi.

Tôi viết lên cửa kính đầy sương mù, từng nét từng nét viết ra tên của cậu ấy, sau đó lại lau đi.

Vào ngày ăn tết, tôi không có dũng cảm gọi cho Chu Gia Dã, mà chỉ gửi tin nhắn trên chim cánh cụt.

Bốn chữ rất bình thường, năm mới vui vẻ.

Người gửi tin nhắn cho cậu ấy chắc là người rất nhiều, sẽ phải mất một lúc lâu mới xem được tin nhắn của tôi.

Tôi ôm chân ngồi ở trên ghế, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. Trên cửa kính mơ hồ hiện ra ảnh ngược của tôi, Nhạc Nhạc ngủ ở bên cạnh, tôi lấy thảm đắp cho cô bé, lại cho lót thêm cái gối đầu. Thảm lông xù xù thực mềm, cô bé ngủ ngon thật sự, vẫn luôn không tỉnh.

Đã qua 0 giờ được mấy phút, chim cánh cụt mới có tin tức nhảy lên.

Thế nhưng tôi mở ra là Trương Nam Nam gửi năm mới vui vẻ.

Tôi mở trò chơi nhỏ trong chim cánh cụt, liên tục chơi từ phao phao long đến thợ mỏ hoàng kim, một người bị tuột về phía sau, một người thất bại, một người thua trận rất nhiều trò chơi.

Đêm tối dài dòng mới dần kết thúc, giây phút có tin nhắn nhảy lên khung chat, giống như tiếng tim tôi đập rộn ràng.

Nửa giờ sau, Chu Gia Dã trả lời tin nhắn của tôi.

Năm mới vui vẻ.

Còn có một cái sticker bắn pháo hoa.

Tôi cảm thấy năm mới đến lúc này cũng xem như thỏa mãn nhưng lúc nhìn thấy đối diện đang soạn tin, tôi ngừng lại trò chơi nhỏ trong tay đã chơi đến mơ màng sắp ngủ, nhìn chằm chằm dòng chữ một lúc lâu chưa nhúc nhích.

"Hôm nay ăn tết, lại chơi cái này?" Cậu ấy hỏi.

Lúc đó tôi còn không biết trạng thái trên chim cánh cụt có thể biểu hiện tôi đang chơi cái gì, tôi không dùng chim cánh cụt nhiều lắm, chỉ có ít ỏi mấy người bạn, rất nhiều chức năng đều không hiểu biết.

Tôi hỏi cậu ấy sao biết tôi đang chơi.

Cậu ấy đã chụp hình gửi lại đây. truyện xuyên nhanh

Cách màn hình, nhìn không thấy biểu cảm, không nghe được giọng điệu.

Tôi mặt không đổi sắc nói dối: "Ngủ không được nên tùy tiện chơi chút."

"Chơi càng ngủ không được, vẫn nên nằm xuống sớm một chút đi."

Tôi tạm dừng thật lâu, vẫn chỉ trả lời một câu được.

Sau đó gửi một cái biểu cảm kết thúc cuộc trò chuyện tôi đợi một buổi tối.

Đa phần tôi cũng không thèm để ý tôi có bình thường không, tôi cảm thấy sống như vậy không có gì không tốt.

Thế nhưng lúc chạm vào ánh sáng, tôi sẽ căm hận bản thân như vậy. Nếu tôi lại chủ động một chút, đến gần chút nữa, có phải sẽ không bị thời gian và khoảng cách ngăn cách, cũng có thể bắt lấy sao băng chợt lóe qua.

Học kỳ này tôi và Chu Gia Dã gặp nhau tại đại hội thể thao.

Vào ngày cuối cùng của đại hội thể thao vẫn như cũ là hạng mục tập thể, bảng thông báo khu dạy học dán danh sách các hạng mục.

Thừa dịp nghỉ ngơi, tôi đi tìm tên Chu Gia Dã, tôi tìm kiếm dấu vết của Chu Gia Dã vào mọi lúc mọi nơi đã trở thành bản năng.

Vào lúc tôi xoay người lại, thiếu chút nữa đụng phải ngực người đứng phía sau.

Tôi ngơ ngẩn ngẩng đầu, thấy cằm của Chu Gia Dã.

Tuy nhiên cậu ấy không có nhìn tôi, mà là một lòng một dạ nhìn xem các hạng mục báo danh vừa rồi tôi cẩn thận nghiên cứu, cậu ấy quét vài lần, nói: "Lại bị bắt báo danh?"

Mặt trên có tên của tôi, vẫn như cũ là hạng mục thú vị.

Tôi ừ một tiếng, vẫn còn bất ngờ nhìn cậu ấy.

Giống như lần trước nhìn thấy Chu Gia Dã, đã là chuyện của đời trước.

Chu Gia Dã hạ tầm mắt, chú ý tới tôi còn không có thu hồi vẻ mặt ngốc nghếch, cong khóe môi, vươn tay búng tay trước mặt tôi một cái: "Lâm Ý, hoàn hồn."

Trong nháy mắt bộ dáng này lại kéo tôi trở lại một năm trước, vào mùa hè đó tôi nhìn cậu ấy qua cửa sổ trên xe buýt.

Tuy nhiên Chu Gia Dã dường như chỉ là vừa xuống lầu đi ngang đây.

Bạn cậu ấy ở bên ngoài khu dạy học lớn tiếng gọi, Chu Gia Dã nghe thấy được, quay đầu lại lên tiếng, rồi sau đó vẫy tay: "Tớ đi trước."

Vào giây phút đó tôi nắm lấy cổ tay của Chu Gia Dã, giống như muốn bắt lấy mùa hè kia chưa biến mất.

Chu Gia Dã quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh tay bị tôi bắt lấy, ngước mắt nhìn phía tôi.

Tim tôi đập như đánh trống: "Có thể nhờ cậu một chuyện không?"

"Nói nghe xem."

"Hạng mục thú vị có thể cùng cậu một tổ không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play