Phó Phương Hoa sợ hãi lùi lại phía sau, hai mắt mở to long lanh nhìn Thẩm Hạo Thần như sắp phát khóc tới nơi. Thẩm Hạo Thần đã thay đổi quá nhiều, trước đây cho dù anh có tức giận đến mấy thì cũng chưa từng một lần hành xử với cô ấy một cách quá đáng như thế này.
“Hạo Thần, anh đã thay đổi rồi…”
Thẩm Hạo Thần vẫn luôn như vậy nhưng chẳng qua vì chuyện của An Chi nên tâm trạng anh cũng không được tốt. Với lại anh đang tính vạch rõ ranh giới, anh muốn sau khi An Chi hồi phục sẽ đính chính lại mối quan hệ của hai người, anh không muốn cô phải gặp nguy hiểm thêm bất cứ lần nào nữa.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Trước sự ngơ ngác của Phó Phương Hoa, thay vì giải thích thêm thì Thẩm Hạo Thần lại chọn cách im lặng rời đi. Anh vô tư bỏ mặc Phó Phương Hoa đứng một mình ở đó rồi nhanh chóng lái xe đến bệnh viện. Còn Phó Phương Hoa, sau khi Thẩm Hạo Thần rời đi thì cô ta như muốn phát điên lên.
“AAAAA! Đáng chết! Các người đúng là đáng chết! Sao ai cũng đối xử với tôi như thế hả?”
Phó Phương Hoa bất lực òa khóc, cô ta ngồi xuống cúi mặt khóc nức nở ngay ở sảnh công ty. Vì giờ này nhân viên đã về hết nên không có ai nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của cô ta. Là tiểu thư danh giá của gia tộc giàu có, có sắc có tài có cả quyền lực thế nhưng lại chẳng có được tình yêu của người mình yêu.
“Phó tiểu thư, cô không nên khóc ở đây.”
Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Phó Phương Hoa, cô ta ngẩng đầu lên thì mới phát hiện đó là Nghiêm Tống.
“Ai nói với cậu là tôi đang khóc chứ?”
Phó Phương Hoa cảm thấy nhục nhã khi bị người khác nhìn thấy mình khóc, hơn nữa người đó còn lại là thư ký của người đàn ông đã khiến cô ta thành ra bộ dạng như thế này. Nghiêm Tống nhẹ nhàng rút khăn tay trong người ra rồi đưa cho Phó Phương Hoa, hành động ga lăng bình thường ấy đã bị Thẩm Tố Nhi nhìn thấy.
“Cô cầm lấy lau nước mắt trước đi.”
Phó Phương Hoa do dự nhìn chiếc khăn tay nhưng sau đó cũng nhận lấy nó. Cảnh tượng Nghiêm Tống ân cần với một cô gái thật khác Nghiêm Tống khi ở cạnh Thẩm Tố Nhi.
Thẩm Tố Nhi vừa về nước là đến công ty tìm em trai ngay vì cô ấy nghe nói An Chi gặp chuyện nhưng khi gọi điện thì chẳng ai nghe máy. Vậy mà vừa mới tìm đến đây đã phải chứng kiến cảnh mình không muốn nhìn. Từ lúc Tố Nhi rời đi, Nghiêm Tống dường như chẳng có một lời hỏi thăm tới cô ấy, ngay cả một lời xin lỗi của chuyện đã xảy ra hôm đó Tố Nhi cũng không nhận được.
“Thì ra cậu ấy đối tốt với mọi cô gái… trừ mình.”
Thẩm Tố Nhi mỉm cười nhìn Nghiêm Tống từ xa rồi quay mặt rời đi. Cô ấy đã từng dặn lòng mình dù có thế nào cũng sẽ theo đuổi Nghiêm Tống cho bằng được nhưng hình như cô ấy đang dần cảm thấy sự nỗ lực của mình đều là vô ích rồi.
Bệnh viện.
Thẩm Hạo Thần vừa mở cửa phòng bệnh của An Chi thì bất ngờ phát hiện Cố Hiên đã ở trong này từ lúc nào. Khi nhìn thấy anh ta, Thẩm Hạo Thần không hề cau có hay tức giận gì cả mà chỉ nhẹ nhàng đi tới và nói:
“Cảm ơn anh đã giúp tôi cứu An Chi và chăm sóc cho cô ấy nữa.”
Cố Hiên mỉm cười đứng lên, chủ động nhường chỗ cho Hạo Thần.
“Anh không phải cảm ơn vì những chuyện tôi làm vì An Chi đều là do tôi tự nguyện.”
Cố Hiên vỗ vai Hạo Thần sau đó cất bước ra khỏi phòng bệnh, trước khi Cố Hiên đi hẳn Thẩm Hạo Thần đột nhiên lên tiếng:
“Cố Hiên, có phải anh thích An Chi không?”
Cố Hiên nghe vậy chợt dừng bước, anh ta không chối bỏ mà thẳng thừng thừa nhận:
“Phải, tôi thích cô ấy, tôi thích cô ấy cũng được bốn năm rồi.”
Thẩm Hạo Thần lúc này mới nhận ra, khoảng thời gian mà Cố Hiên thích An Chi chính là khoảng thời gian sau khi anh chia tay với cô. Được một người tốt như Cố Hiên theo đuổi vậy mà An Chi lại chẳng hề rung động lấy một lần, chứng tỏ trong tim của cô vẫn còn hình bóng ai đó hoặc là… cô đã chẳng còn cảm xúc gì với tình yêu nữa rồi.
“Vậy anh sẽ cướp cô ấy về bên cạnh mình chứ?” Hạo Thần thở dài.
Cố Hiên bình tĩnh đáp lại:
“Đúng là tôi từng có ý định cướp cô ấy từ tay anh, tôi cũng muốn tình cảm của mình được đáp lại nhưng tôi nhận ra nếu làm như vậy thì thật tham lam. Tôi hiện tại chỉ muốn An Chi được hạnh phúc, dù cô ấy có ở cạnh ai, chỉ cần cô ấy luôn vui vẻ, luôn hạnh phúc là đủ rồi.”
“Anh nói vậy là đang từ bỏ sao?” Thẩm Hạo Thần lập tức quay người lại đối mặt với Cố Hiên nhưng ngay từ đầu Cố Hiên vẫn xoay lưng lại nói chuyện rồi.
“Tôi không từ bỏ, tình cảm tôi dành cho cô ấy vẫn sẽ như thế nhưng tôi sẽ chỉ đứng yên một chỗ mà nhìn cô ấy và chôn chặt tình cảm này ở trong tim mình. Thẩm Hạo Thần, anh… có đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho An Chi hơn tôi, nhưng nếu anh khiến cô ấy bị tổn thương thì tôi sẽ không ngần ngại cướp cô ấy đi đâu. Hãy nhớ kỹ lời nói này.”
Cô Hiên vẫn thích An Chi nhưng anh ấy sẽ không theo đuổi cô nữa.
Có một thứ tình yêu gọi là tình yêu thầm lặng, chỉ cần đối phương hạnh phúc thì dù có bày tỏ tình cảm hay không thì cũng chẳng sao cả.
Đó là cách mà Cố Hiên lặng lẽ thích An Chi.
Sau khi Cố Hiên rời đi, Thẩm Hạo Thần mới từ từ ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của An Chi. Do tác dụng của thuốc nên giờ cô vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh dậy, nhìn những vết thương đã được băng bó trên cơ thể nhỏ bé mà trái tim Hạo Thần lại nhói đau. Kể từ lúc cứu được An Chi tới giờ, anh vẫn luôn trách mình sao không đến sớm hơn chút nữa, nếu có thể cứu cô sớm hơn có lẽ cô đã không phải đau đớn tới vậy.
“An Chi, hi vọng sau khi em tỉnh dậy, em sẽ quên hết những gì kinh khủng đã xảy ra.”
Sáng hôm sau.
Biệt thự Phó gia.
Phó Phương Hoa hôm nay có một buổi chụp ảnh làm đại diện của một nhãn hàng thời trang mới nên cô ấy đang ngồi trước bàn trang điểm, bình thản ngắm nhìn thợ trang điểm đang biến hóa gương mặt xinh đẹp của mình càng thêm xinh đẹp và quyến rũ hơn. Những món đồ ở trong phòng ngủ của Phương Hoa đều là những món đắt tiền, ngay cả đồ makeup của thợ cũng là do cô ấy chi tiền để mua chúng.
“Tiểu thư.”
Đúng lúc đó đột nhiên trợ lý riêng của Phó Phương Hoa đi vào cúi chào cô ấy. Phó Phương Hoa biết ý cho thợ trang điểm ra ngoài một lát sau đó để trợ lý báo cáo.
“Nói đi.”
“Thưa tiểu thư, trong lúc điều tra tôi phát hiện Lục An Chi từng bị bạn trai cũ bắt cóc tống tiền. Nghe nói cô ấy bị đánh đập rất kinh khủng và hiện tại đang phải nằm viện điều trị.”
Phó Phương Hoa tỏ vẻ bất ngờ, cô ta ngơ ngác:
“Bạn trai cũ? Là tên nào thế?”
“Hắn tên là Dương Chí Thành, công việc chính tôi cũng không rõ nhưng hắn qua lại với rất nhiều phụ nữ. Thời còn đi học hắn đã từng hẹn hò với Lục An Chi, nhưng sau đó cả hai đã chia tay vì Dương Chí Thành cặp kè với cô gái khác.”
Phó Phương Hoa đột nhiên mỉm cười, cô ta có vẻ rất vui khi nghe được tin sốt dẻo này. Sau đó cô ta liền ra lệnh:
“Giờ tên Dương Chí Thành đó đang ở đâu? Tôi muốn gặp hắn.”
“Tiểu thư, hắn đã bị Thẩm tổng tống vào tù rồi, nếu tiểu thư muốn gặp hắn e là…”
“Vào tù rồi sao? Cứ sắp xếp cho tôi gặp hắn đi, một người đàn ông khốn nạn như hắn… chắc chắn sẽ giúp ích cho tôi.”
Đến chiều, sau khi xong việc Phó Phương Hoa đã đến gặp Dương Chí Thành ở đồn cảnh sát, hắn đang bị tạm giam chờ ngày xét xử chính thức với tội danh bắt cóc, đánh đập, cưỡng hiếp. Với bằng đấy tội, chắc chắn hắn sẽ phải ngồi tù chịu trừng phạt.
Phó Phương Hoa ngồi đợi Dương Chí Thành trong một căn phòng, còn Dương Chí Thành thì được áp giải đến ngay sau đó. Vừa nhìn thấy Phương Hoa, Dương Chí Thành liền bày ra bộ mặt khó hiểu:
“Cô là ai? Tại sao lại muốn gặp tôi? Đừng nói cô là một trong những cô bạn gái cũ của tôi nhé, vì tôi không có nhớ hết mặt họ đâu.”
Phó Phương Hoa cởi kính râm ra, cô ta tiện miệng chửi:
“Đúng là tên khốn nạn. Anh là Dương Chí Thành đúng không? Ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói.”
Nhìn cách ăn mặc của Phó Phương Hoa là Dương Chí Thành có thể đoán được cô ta có phải người giàu có hay không. Nhưng một người trông có vẻ sang trọng này lại đến tìm Dương Chí Thành đúng là có chút nghi hoặc.
“Cô muốn nói chuyện gì? Chúng ta có quen biết nhau hả?”
“Chưa quen thì giờ quen. Tôi nghe nói anh bị Thẩm Hạo Thần tống vào đây.”
Vừa nhắc đến Thẩm Hạo Thần là sắc mặt Dương Chí Thành xám xịt lại. Hắn lườm Phó Phương Hoa rồi gằn giọng:
“Đừng có nhắc cái tên đó trước mặt tôi.”
“Tôi là bạn của Thẩm Hạo Thần, nói thẳng ra… tôi thích anh ấy.”
Dương Chí Thành bật cười, hắn không nói gì mà lập tức đứng dậy định đi ra. Tuy nhiên Phó Phương Hoa đã nhanh chóng nói thẳng vào trọng tâm:
“Nhưng tôi ghét Lục An Chi, giống như cách anh ghét cô ta vậy. Nếu tôi có thể cho anh ra khỏi đây, liệu anh có muốn làm việc cho tôi không?”
“Cho tôi một lý do thuyết phục đi?” Dương Chí Thành nhếch mép.
“Anh muốn bao nhiêu tiền? Một trăm triệu hay là năm trăm? Tôi có thừa khả năng cho anh nhiều hơn nữa, chỉ cần anh làm việc cho tôi thì anh sẽ có được số tiền mình mong muốn. Thế nào? Anh nghĩ sao?”