Sau khi Thẩm Hạo Thần được đưa đến bệnh viện thì Lục An Chi cũng nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Lúc này An Chi đang ở công ty, nhưng khi biết Thẩm Hạo Thần bị đánh đến nhập viện cô đã ngay lập tức chạy đi như một cơn gió. Dù miệng nói là ghét đấy nhưng thực chất trong lòng cô vẫn luôn lo lắng cho anh.
Lục An Chi hấp tấp chạy lướt qua người Cố Hiên, thấy cô có vẻ như đang lo lắng gì đó Cố Hiên liền đưa tay giữ cô lại hỏi:
“Chờ một chút An Chi, có chuyện gì sao?”
“Bệnh viện vừa mới gọi điện cho em, họ nói Thẩm Hạo Thần đang phải nằm viện.”
Nhìn vào ánh mắt của An Chi, một người ngoài như Cố Hiên còn cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của An Chi dành cho Hạo Thần nữa. Phải chăng trong trái tim của cô lúc nào cũng có hình bóng của Thẩm Hạo Thần ư?
“Bệnh viện đó ở đâu? Để anh đưa em đi.”
“Giám đốc, anh không cần phải làm thế đâu, em có thể tự…”
“Anh có xe, anh sẽ đưa em đi, em không cần phải bắt taxi làm gì.”
Cố Hiên một mực muốn đưa An Chi đến bệnh viện như vậy thì cô cũng không còn cách nào khác nữa ngoài việc đồng ý. An Chi ngồi trên xe ô tô của Cố Hiên vẫn luôn thấp thỏm lo lắng không yên cho Thẩm Hạo Thần. Bộ dạng này của cô, Cố Hiên chưa từng thấy qua. Trong một thoáng suy nghĩ nông nổi, anh ta đã nghĩ tới việc nếu hôm nay người nằm viện là mình thì liệu An Chi có hành xử như thế này hay không?
Bệnh viện, phòng bệnh của Thẩm Hạo Thần.
Lục An Chi sau khi đến bệnh viện thì chạy thẳng đến phòng bệnh mà anh đang nằm. Lúc mở cửa ra cô đã rất bất ngờ khi thấy cảnh sát đang ngồi bên trong.
“Cô không cần để ý đến tôi, tôi ngồi đây là do nhiệm vụ.” cảnh sát thấy An Chi có vẻ ngạc nhiên liền lên tiếng.
Vì Thẩm Hạo Thần là nhân vật chính trong vụ ẩu đả ở quán cà phê nên dù đang nằm viện thì cảnh sát cũng phải kè kè bên cạnh.
Lúc này Thẩm Hạo Thần vẫn còn hôn mê, đầu anh được băng bó cẩn thận bằng một lớp băng trắng, vết thương sau đầu có khả năng ảnh hưởng không ít đến thời gian bình phục. An Chi ngồi xuống bên giường bệnh, cô đăm chiêu nhìn Hạo Thần sau đó thì nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của anh trước mặt Cố Hiên.
“Không biết anh ấy có sao không nữa…”
Cố Hiên thực sự cảm thấy ghen tị trước cái nắm tay ấy nhưng anh ta đã cố kiềm chế cảm xúc của mình rồi vui vẻ nói:
“Chắc sẽ ổn thôi, em đừng lo quá.”
Lục An Chi vì muốn biết rõ nguyên do Thẩm Hạo Thần ra nông nỗi này nên đã quay sang hỏi cảnh sát:
“Anh cảnh sát, anh có thể nói cho tôi biết mọi chuyện đã xảy ra được không?”
Cảnh sát từ tốn tiếp lời:
“Chúng tôi nhận được thông báo của người dân là có vụ ẩu đả trong quán cà phê. Hai người đàn ông đã xảy ra xích mích và xông vào đánh nhau. Một người là chồng cô đang nằm đây, còn một người nữa thì đang ngồi chờ bên ngoài sảnh. Nghe nói chồng cô ra tay đánh người ta trước nhưng chồng cô lại bị đối phương dùng ghế đập thẳng vào sau đầu.”
Lục An Chi nghe xong thì im lặng không nói gì, cô chỉ bình tĩnh đứng dậy và ra ngoài tìm cái người đã xảy ra xích mích với Thẩm Hạo Thần. Cố Hiên thấy không an tâm vì thế liền đuổi theo cô ngay sau đó.
Ra đến sảnh bệnh viện, An Chi ngó nghiêng tìm người đàn ông nào đó đang ngồi cùng cảnh sát bởi nếu Hạo Thần đang bị giám sát thì chắc hẳn tên kia cũng sẽ bị như thế. Tìm một hồi cuối cùng An Chi cũng thấy, cô chạy đến trước mặt tên đó định hỏi thêm thì bất ngờ phát hiện hắn chính là Dương Chí Thành. Dù hắn bị thương trên mặt, bầm tím mắt trái thì An Chi cũng nhận ra.
“Dương Chí Thành? Anh là người đã dùng ghế đập vào đầu Thẩm Hạo Thần sao?”
Dương Chí Thành liếc mắt nhìn An Chi, hắn không trả lời mà chỉ cười trừ. Lục An Chi tức giận túm lấy cổ áo hắn rồi lớn tiếng:
“Tên khốn này, tôi đang nói chuyện với anh đấy.”
Viên cảnh sát ngồi đó đang định ngăn cản An Chi thì bị Cố Hiên giữ lại và giải thích:
“Anh yên tâm, cô ấy không làm gì quá đáng đâu.”
Dương Chí Thành trợn ngược mắt lên, hắn hất tay của An Chi ra rồi gằn giọng:
“Phải, là tôi làm đấy! Cái tên khốn đấy đánh tôi trước mà cho nên tôi phải trả thù chứ.”
“Anh có tư cách gì mà động vào anh ấy?”
“Tư cách sao? Lục An Chi, không phải cô nói hắn đến gặp tôi thay cho cô à. Nếu cô biết điều đến gặp tôi thì hắn đã không thành ra như vậy rồi.”
Những lời Dương Chí Thành nói ra An Chi chẳng hiểu gì hết, cô ngơ ngác hỏi lại:
“Gặp anh? Tôi nói Thẩm Hạo Thần đến gặp anh khi nào?”
“Lại còn gải vờ giả vịt, xem cô tỏ ra mình là kẻ đáng thương đỉnh chưa kìa. Nói cho cô biết, hôm nay kẻ khiến Thẩm Hạo Thần phải nằm viện không phải tôi mà là cô đấy Lục An Chi. Chính cô muốn hắn thay cô đến gặp tôi thì chuyện gì xảy ra với hắn cô mới là người chịu trách nhiệm.”
Lục An Chi thực sự muốn ra tay tát thẳng vào mặt Dương Chí Thành nhưng vì cảnh sát đang ở đây nên cô không thể làm thế được.
Sau khi nghe Dương Chí Thành nói, An Chi nửa tin nửa ngờ về kiểm tra lại điện thoại. Cô phát hiện toàn bộ tin nhắn trước đây giữa cô và Dương Chí Thành đã bị xóa, có lẽ chính Thẩm Hạo Thần là người làm chuyện này.
Tối đó, Thẩm Hạo Thần được xuất viện. May mắn là anh không bị sao hết và chuyện đánh nhau kia cũng giải quyết ổn thỏa.
Thẩm Hạo Thần với chiếc đầu đang được băng bó ngồi xuống ghế sofa, anh chỉ tay vào đĩa hoa quả trên bàn rồi ra lệnh với An Chi:
“Lục An Chi, tôi muốn ăn hoa quả.”
An Chi híp mắt nhìn anh, lạnh lùng đáp:
“Anh bị đau ở đầu chứ có phải đau ở tay đâu, tự lấy mà ăn.”
Lúc An Chi quay mặt định rời đi thì Thẩm Hạo Thần bất ngờ ôm lấy đầu nhăn nhó:
“Au… đau quá, đau sắp chết rồi… cô cũng nghe bác sĩ nói là tôi không được cử động nhiều hoặc làm gì đó tác động mạnh đến não mà.”
Hết cách An Chi đành phải ngồi xuống bên cạnh, dâng hoa quả đến tận miệng anh. Hạo Thần vui vẻ há miệng nhận lấy từng miếng, anh vừa ăn vừa nhìn An Chi, cảm giác vui sướng ngập tràn trong lòng.
“Này Thẩm Hạo Thần, anh có giấu tôi chuyện gì không thế?”
Hạo Thần ngơ ngác:
“Chuyện gì chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá2.
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em3.
Trùng Sinh Để Gặp Người4.
Chiều Hư=====================================
“Tại sao hôm nay anh lại đi gặp Dương Chí Thành? Lại còn đánh nhau với anh ta nữa?”
Vừa nhắc đến Dương Chí Thành, gương mặt của Thẩm Hạo Thần bỗng cứng đơ lại. Anh giả vờ ôm đầu, kêu lên một tiếng rồi đánh trống lảng:
“Shhh… đau quá, tự nhiên tôi chả nhớ gì cả.”
“Anh không muốn nói đúng không? Được rồi…”
Lục An Chi đặt đĩa hoa quả xuống mặt bàn sau đó lẳng lặng bỏ lên phòng mà không nói thêm một lời nào. Thẩm Hạo Thần im lặng nhìn cô rời đi, không phải anh muốn giấu mà là không biết phải nói ra như thế nào nữa.
Tối đó cả biệt thự to lớn, ngoài những người giúp việc ra thì chỉ có hai người. Lục An Chi cứ nhìn thấy Thẩm Hạo Thần là né, cô liếc nhìn anh rồi lướt qua một cách nhanh chóng. Đến lúc không chịu nổi nữa Thẩm Hạo Thần mới bất ngờ giữ An Chi lại, mặt đối mặt nói rõ mọi chuyện.
“Thôi được rồi, tôi sẽ nói cho cô biết mọi chuyện.”
Lục An Chi lặng lẽ ngước lên, cô đang chờ đợi những gì Hạo Thần sắp sửa nói.
“Thực ra tôi đã vô tình thấy Dương Chí Thành nhắn tin cho cô, hắn nói muốn gặp cô nói gì đó nhưng tôi nghĩ con người như hắn sẽ không có ý tốt gì vậy nên mới tự ý xóa tin nhắn và thay cô đến gặp hắn. Tôi chỉ muốn chắc chắn là hắn sẽ không thể làm gì cô và cô cũng không xảy ra chuyện gì cả.”
Sau khi nghe lời giải thích trong lòng An Chi cũng nhẹ nhõm hẳn nhưng cô vẫn chưa hiểu một chuyện, đó là tại sao anh phải làm đến mức đó cơ chứ? Chỉ vì không muốn An Chi xảy ra chuyện thôi sao? Anh là đang lo lắng cho cô hay là… ghen?
Lục An Chi cũng không đủ dũng khí để hỏi thêm, cô chỉ muốn biết lý do thôi còn cảm xúc của anh như thế nào… cô chẳng muốn để tâm.
“Nếu chỉ có vậy thì xong rồi, tôi về phòng đây.”
An Chi tính rời đi nhưng lại bị Thẩm Hạo Thần ngăn lại. Anh giữ lấy cô trước cửa tủ lạnh phòng bếp, hai tay ôm chặt vai cô rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Có thật là cô chỉ muốn biết vậy thôi không?”
An Chi lúng túng nhìn vào mắt Hạo Thần, đáp:
“Chứ… chứ anh còn muốn tôi phải làm gì?”
Thẩm Hạo Thần hạ tháp người, anh đưa mặt áp sát lại gần An Chi hơn, khoảng cách đủ để thao túng đối phương.
“Tôi vẫn còn nhớ chuyện cô và Cố Hiên đi dự tiệc với nhau đấy, có biết khi thấy cô đi cùng anh ta, tôi khó chịu thế nào không?”
An Chi giật mình tròn mắt nhìn Hạo Thần, lời anh vừa nói có gì đó… lạ lắm!
Trong phút chốc hơi thở của cả hai bỗng trở nên nặng nề và dồn dập hơn, không hiểu sao nhưng nhịp tim của An Chi cứ đập loạn xạ, không thể giữ vững được tâm lý. Thẩm Hạo Thần cứ nhìn chằm chằm vào môi của An Chi sau đó chậm rãi đưa môi mình về phía trước, hành động của anh khiến An Chi hốt hoảng.
“N… này, chờ… chờ…”
An Chi ngại ngùng đến mức không nói lên lời, cô cứ đứng yên như thế cho đến lúc môi của Thẩm Hạo Thần chạm vào môi cô. Vậy là hôn rồi sao? Nụ hôn nhẹ nhàng khiến An Chi như muốn tan chảy, cô từ từ nhắm mắt lại, mặc kệ hưởng thụ khoái cảm này.
Cánh môi của An Chi vừa mềm lại thơm, khiến Thẩm Hạo Thần say sưa ngậm lấy khó mà dứt ra được. Anh siết chặt người cô, môi lưỡi uyển chuyển khiến nụ hôn càng thêm sâu càng thêm ướt át.
“Ưm…”
Chưa bao giờ anh được hôn cô lâu như thế và cũng chưa bao giờ cả hai lại cùng nhau chìm đắm như vậy.
Choang!!!
Đúng lúc ấy đột nhiên có tiếng rơi vỡ vang lên.
Thẩm Hạo Thần vội vàng buông môi An Chi quay sang thì phát hiện một người giúp việc đang đỏ mặt ngại ngùng đứng bên cạnh.
“Xin… xin lỗi thiếu gia và thiếu phu nhân, tôi lỡ tay làm ra bình hoa, tôi sẽ dọn ngay đây ạ.”
Có lẽ cô giúp việc ấy đã nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy mới trở nên lúng túng như vậy. Nhưng việc cô ấy hành xử lúng túng đã khiến An Chi ngại theo, cô vô thức đẩy Hạo Thần sang và chạy thẳng lên phòng.
Thẩm Hạo Thần thì đứng ngây người ở phòng bếp, anh đưa tay chạm vào môi sau đó thì tự mỉm cười…