Nhờ cách của Hạo Thần mà An Chi đã ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, cô ăn xong thì kéo chăn nằm xuống và quay mặt vào trong góc tường. Thẩm Hạo Thần cầm bát cháo sạch bong đặt lên mặt tủ, anh nán lại giường cô một lúc sau đó bất ngờ lên tiếng:

“Tôi hiểu cảm giác bây giờ của cô như thế nào vì tôi đã từng trải qua điều đó.”

Lục An Chi tò mò quay mặt sang, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt đượm buồn của Thẩm Hạo Thần và yên lặng chờ đợi những lời anh sắp nói ra.

“Bốn năm trước, ba mẹ tôi đã đột ngột qua đời do tai nạn. Trong khoảng thời gian ấy tôi đã rơi vào trầm cảm một thời gian, chỉ biết nhốt mình trong phòng, không chịu ăn uống cũng chẳng nói chuyện với ai cả. Lúc đó tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ hoàn toàn, nếu không có ba mẹ thì cuộc sống của tôi sẽ như thế nào đây.”

Thì ra một người những tưởng như rất mạnh mẽ lại từng là một người yếu đuối đến vậy. Thẩm Hạo Thần từng trải qua đau khổ khi mất đi những người thân thiết để rồi biến anh trở nên mạnh mẽ, cứng rắn hơn. Nếu là bốn năm trước thì chẳng lẽ lý do anh muốn chia tay là vì bản thân mắc chứng trầm cảm sao?

“Những lúc tôi cảm thấy mệt mỏi nhất là tôi sẽ tự nhủ mình rằng phải cố gắng quên đi nó, chỉ có như vậy cuộc sống mới trở nên tốt đẹp hơn. Vậy nên An Chi à, cô cũng đừng sống mãi trong một kí ức đau buồn nào đó, hãy sống cho bản thân cô trước rồi sau đó là sống cho những người mà cô yêu thương.”

Lục An Chi ngồi dậy tròn mắt nhìn Hạo Thần, cô không ngờ một người như anh lại có thể nói ra những lời sâu sắc đến như thế. Lời anh nói đã khiến tâm trạng cô khá hơn, cuộc sống có đôi lúc sẽ không như ý mình muốn nhưng thay vì đau khổ mãi chúng ta hãy mạnh mẽ vượt qua nó.

Sau khi nói xong những lời cần nói, Thẩm Hạo Thần liền cầm bát cháo đứng dậy ra ngoài. Không biết tại sao nhưng nhìn anh lúc đó trông cuốn hút đế lạ lùng, khiến An Chi bị rung động và cảm kích. Cô vội vã lên tiếng gọi tên anh:

“Thẩm Hạo Thần…”

Hạo Thần dừng bước quay mặt lại, anh mỉm cười:

“Hửm? Sao thế?”

Gương mặt của An Chi lúc này đã tươi tắn hơn, cô ấp úng:

“Cảm ơn anh… vì đã… an ủi tôi.”

“Không có gì.”

Từ lúc làm đám cưới đến giờ có lẽ đây là lần đầu tiên hai người họ nói chuyện với nhau một cách nhẹ nhàng như vậy, vì hầu như khi chạm mặt nếu không khịa nhau thì cũng là cãi vã. Mà hình như đây cũng là lần đầu tiên An Chi nói một tiếng cảm ơn với Hạo Thần.

Vài ngày sau.

Tập đoàn CM.

Sau vài ngày xin nghỉ vì chuyện gia đình cuối cùng An Chi cũng đi làm trở lại. Hôm nay cô còn nhận được quyết định trở thành nhân viên chính thức của công ty nữa nên cô vui lắm. Nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên môi An Chi, Hạ Tiểu Vy cũng thấy nhẹ lòng, cô ấy ngó nghiêng thử xem có trưởng phòng ở đây không liền chạy đến bàn làm việc của An Chi rồi nói nhỏ:

“An Chi, lát đến giờ ăn trưa có muốn đi mua sắm ít đồ cùng tôi không?”

An Chi mỉm cười lắc đầu:

“Không, tôi không muốn mua gì cả nhưng tôi sẽ đi cùng cô.”

Đúng lúc ấy, Cố Hiên từ bên ngoài bước vào. Nghe nói hôm nay An Chi đi làm lại vậy nên anh ta đã tức tốc đến văn phòng của nhân viên chỉ để gặp mặt An Chi.

“Giám đốc đến kìa.”

Mọi người trong văn phòng thấy Cố Hiên đột nhiên bước vào nên có chút hoảng, Hạ Tiểu Vy nhanh chóng chạy về chỗ ngồi ủa mình và vờ tiếp tục làm việc. Tuy nhiên điều Cố Hiên để ý không phải chuyện nhân viên có làm việc hay không mà là cô gái đang ngồi đánh máy tính ở góc bên trái kia.

“An Chi, cuối cùng thì em cũng đi làm lại rồi.”

Lục An Chi giật mình ngước mắt lên, Cố Hiên bước vào đây cả phòng đều biết nhưng chỉ có mình cô là không để ý.

“Giám đốc.”

“Chúc mừng em đã trở thành nhân viên chính thức của công ty, anh hi vọng chuyện vui này sẽ khiến tâm trạng của em tốt hơn.”

“Vâng, cảm ơn giám đốc.”

Nhìn Cố Hiên vui vẻ cười nói với An Chi khiến các nhân viên khác đều tỏ ra ganh tị. Trong tất cả những nhân viên chính thức thì không phải ai cũng ưa thích An Chi, vậy nên khi thấy cô thân thiết với giám đốc là họ lại xúm vào nói xấu cô. Đợi đến lúc Cố Hiên rời đi, một cô gái trong nhóm ghét An Chi mới chợt lên tiếng:

“Ây đô, đã có chồng rồi mà vẫn còn thích tán tỉnh giám đốc. Bảo sao cô lại được chọn là nhân viên có thiết kế xuất sắc nhất trong cuộc tuyển chọn vừa rồi, ai biết chừng Thẩm Hạo Thần chồng cô có tham gia vào giúp đỡ cô không chứ?”

Lục An Chi liếc mắt nhìn cô gái ấy nhưng cô không để tâm, nếu bây giờ cô hơn thua với họ thì chỉ mất thời gian mà thôi. Cái mà những người như cô gái ấy tin không phải sự thật mà là cái chính họ nhìn thấy nên An Chi việc gì phải giải thích để thêm rắc rối.

Tuy nhiên Hạ Tiểu Vy lại không nghĩ thế, cô ấy nghe người khác nói xấu An Chi là không chịu được bèn nhảy dựng lên cãi tay đôi:

“Mộc Lan, cô nói thế là có ý gì? An Chi có tài năng điều đó ai cũng biết, hay là cô đang ghen tị vì không được giám đốc để ý như cô ấy và không có người chồng tuyệt vời như cô ấy hả?”

Cô gái tên Mộc Lan kia bỗng đỏ mặt không biết vì xấu hổ hay nổi giận mà chỉ thấy cô ta trừng mắt lên với Tiểu Vy:

“Hạ Tiểu Vy, liên quan gì tới cô mà cô xen vào? Cô thì hay rồi, chắc cố làm thân với Lục An Chi để hưởng lợi chứ gì?”

“Phải đấy, tôi biết chọn bạn chơi cùng nên mới được hưởng lợi, còn cô… chẳng đem lại lợi lộc gì nên mới không có ai chơi cùng đó.”

“Cô…”

Tình hình lúc đó vô cùng căng thẳng, nếu như những nhân viên khác không lao vào ngăn cản hai cô gái thì có lẽ đã xảy ra một trận đánh nhau ngay trong văn phòng rồi. Hạ Tiểu Vy có tính nóng nảy giống An Chi vì thế nên hai người họ mới chơi thân với nhau được như vậy.

Đến giờ nghỉ trưa, An Chi cùng với Tiểu Vy tranh thủ thời gian đi mua ít đồ. Trên đường đi, Hạ Tiểu Vy vẫn còn cảm thấy bực mình chuyện vừa nãy nên cô ấy cứ luôn miệng nói:

“Mộc Lan đó đúng là đáng ghét, sao lúc đó cô không nói lại cô ta vậy An Chi?”

Lục An Chi thở dài, cô từ tốn đáp:

“Mộc Lan cũng đâu phải ít khi kiếm chuyện với tôi, cãi vã với cô ấy nhiều chỉ khiến tôi thêm mệt thôi. Với cả cô ấy nói cũng có phần đúng vì thiết kế của tôi là do Thẩm Hạo Thần chỉnh sửa lại, anh ấy đã giúp tôi chiến thắng nên tôi cũng không có gì để phản bác cả.”

Hạ Tiểu Vy đột nhiên bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ, hai mắt cô ấy long lanh sáng rực nhìn thẳng vào An Chi.

“Huhu, ngưỡng mộ cô thật đó. Tôi cũng muốn có một người chồng vừa đẹp trai vừa tài giỏi như Thẩm Hạo Thần nữa.”

Vừa nhắc đến Thẩm Hạo Thần, Hạ Tiểu Vy bỗng nhìn thấy ai đó trông rất giống anh ở trong cửa hàng thời trang đối diện bên kia đường. Vì là cửa kính nên đứng bên ngoài có thể nhìn rõ được ở bên trong, để xác minh lại là mình không nhìn nhầm Tiểu Vy bèn vỗ vai An Chi rồi chỉ tay về phía đó.

“An Chi, An Chi, kia có phải chồng cô không?”

Lục An Chi ngước mắt nhìn theo hướng chỉ tay của Tiểu Vy, dù có cách một lớp kính nhưng vì khoảng cách không xa nên cô vẫn có thể nhận ra đó là Thẩm Hạo Thần. Trong lúc mải suy nghĩ lý do tại sao anh lại ở đây thì bất ngờ Phó Phương Hoa xuất hiện, cô ấy đi từ phòng thử đồ đi ra, mặc trên người bộ váy dạ hội màu trắng đẹp mướt mắt đến trước mặt Hạo Thần. Chẳng lẽ hai người họ đi chọn lễ phục với nhau sao?

“An Chi, hình như chồng của cậu đi cùng với cô gái nào đó kìa, nhưng sao nhìn mặt cô ấy quen thế nhỉ?” Tiểu Vy vuốt cằm nghĩ ngợi.

Lục An Chi đứng yên lặng nhìn hai người họ, dáng vẻ hợp đến kỳ lạ của hai người đó in đậm trong đôi mắt của cô. Nếu Phó Phương Hoa mà sánh bước bên Thẩm Hạo Thần trong bộ váy đó thì chẳng khác nào một đôi kim đồng ngọc nữ cả.

Ở bên trong cửa hàng, Phó Phương Hoa vui vẻ xoay váy trước mặt Thẩm Hạo Thần rồi hỏi anh:

“Anh thấy bộ này thế nào?”

Thẩm Hạo Thần nhìn qau một lượt rồi lười biếng đáp:

“Cũng được.”

Lý do anh có mặt ở đây là vì Phó lão gia sắp mở một bữa tiệc chiêu đãi các nhà kinh doanh ở phạm vi trong và ngoài nước, hôm đó Phó Phương Hoa muốn Hạo Thần đến tham dự nên đã cùng anh đi chọn lễ phục.

Phó Phương Hoa vui vẻ xách váy vào trong để thay tiếp thì bỗng dưng đánh mắt ra bên ngoài, cô ấy vô tình nhìn thấy Lục An Chi đang nhìn chằm chằm vào trong cửa hàng. Việc vợ mình đang đứng ngoài quan sát là điều Thẩm Hạo Thần không hề biết nhưng chính vì thế mới khiến Phó Phương Hoa nảy ra một chiêu trò. Cô ấy cố tình đuổi hết nhân viên nữ đi sau đó xách váy đến trước mặt Hạo Thần lần nữa rồi nói:

“Hạo Thần, anh giúp em cởi khóa váy đằng sau lưng đi, tay của em không với tới được.”

Thẩm Hạo Thần ngó nhìn xung quanh định tìm nhân viên nhưng không thấy ai cả, anh cũng không để ý nhiều đến chuyện đó nên đã bước đến giúp Phó Phương Hoa. Cô ta mỉm cười vén tóc sang một bên, hai mắt hướng ra ngoài dò xét phản ứng của Lục An Chi như một lời thách thức.

“Còn lại cô tự kéo được rồi đấy.”

Thẩm Hạo Thần chỉ kéo xuống một nửa rồi vứt đó cho Phó Phương Hoa làm nốt. Kể cả khi không có ai, anh cũng chẳng bị thân hình tuyệt đẹp của Phương Hoa quyến rũ. Dù có chút hụt hẫng nhưng mong muốn của Phó Phương Hoa cũng thực hiện được rồi, cô ta đã thành công khiến Lục An Chi nổi cơn ghen mà bỏ đi.

Hạ Tiểu Vy chạy theo Lục An Chi, vừa chạy vừa hỏi:

“Cô biết người phụ nữ ban nãy là ai sao?”

“Ừm.”

“Là ai thế?”

“Phó Phương Hoa, cô ấy là bạn của chồng tôi.”

Nét mặt của Tiểu Vy bỗng trở nên ngơ ngác, cô ấy hỏi tiếp:

“Bạn gì mà trông như đang cố tình quyến rũ chồng cậu vậy? Nhưng công nhận cô ta đẹp ha, đẹp từ thân hình đến gương mặt…”

Lục An Chi buồn bã nhìn Tiểu Vy, thấy thế Tiểu Vy liền cười cười:

“Cơ mà An Chi của chúng ta đẹp hơn nhiều. Cô mà cởi đồ, mặc thiếu vải như Phó Phương Hoa có khi Thẩm Hạo Thần lại chết lên chết xuống vì cô ấy chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play