Đêm trước ngày diễn ra đám cưới của Thẩm Hạo Thần và Lục An Chi.
Vậy là ngày mai An Chi chuẩn bị khoác trên mình bộ váy cưới lộng lẫy về làm dâu nhà họ Thẩm rồi. Cô có chút hồi hộp nhưng cũng có một chút hối hận, nếu chồng sắp cưới của cô không phải Thẩm Hạo Thần thì cõ lẽ cô đã không bận tâm đến vậy.
Bước xuống cầu thang, An Chi đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa bà nội và mẹ mình.
“Mẹ cảm thấy cháu trai nhà họ Thẩm rất tốt, thằng bé sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho An Chi nhà chúng ta. Mẹ thực sự mong rằng hai đứa nó có thể hòa hợp và sống hạnh phúc, như thế là mẹ cũng đủ yên tâm mà nhắm mắt rồi.”
Những lời nói của bà nội đã khiến An Chi cảm thấy có chút chạnh lòng. Mong ước của bà là thấy cô mặc váy cưới, trở thành một cô cháu dâu ngoan hiền vậy nên cô sẽ cố gắng thực hiện mong ước đấy của bà, người mà cô yêu quý và kính trọng nhất trên đời này.
Đêm hôm đó, An Chi chẳng thể nào ngủ được. Cô nằm trên giường ngắm nhìn chiếc váy cưới lộng lẫy rồi thở dài, liệu lựa chọn của cô có phải đúng đắn không?
Ngày hôm sau.
Cuối cùng thì đám cưới giữa Thẩm Hạo Thần và Lục An Chi cũng chính thức diễn ra, mặc dù là đám cưới cháu trai nhà họ Thẩm nhưng cũng mời không quá nhiều khách và chỉ có những người thân thiết mới đến tham dự đám cưới.
Khoảnh khắc mà nhân vật chính trao nhẫn cưới cho nhau, bà nội của An Chi và Hạo Thần đã không thể kìm được những giọt nước mắt hạnh phúc. Vậy là niềm mong ước của họ đã thành sự thật rồi, cuối cùng thì hai đứa cháu mà họ yêu quý nhất cũng đã kết hôn.
“Hôn đi, hôn đi, hôn đi.”
Bỗng dưng Thẩm Tố Nhi - chị gái của Hạo Thần đứng dậy hét lớn, chị ấy đúng là vẫn rất nhiệt tình như vậy khiến cả hội trường cũng đồng loạt hô theo.
“Hôn đi, hôn đi.”
Cái gì đang diễn ra vậy nè?
Cả cô dâu và chú rể đều chẳng ưa gì nhau mà lại ép hôn sao?
Lục An Chi ngước nhìn Thẩm Hạo Thần, cô cố gắng ra hiệu để anh biết ý giả vờ diễn như là đang hôn và dường như anh cũng hiểu được điều đó. Vì bên dưới mọi người hô hào quá nhiệt tình cho nên không còn cách nào khác, phải hôn thôi.
Thẩm Hạo Thần đưa tay lên ôm lấy gáy của An Chi, cả hai từ từ đưa môi sát lại gần nhau, đến một khoảng cách nhất định An Chi liền lẩm bẩm nói:
“Giả vờ là như đang hôn thôi, tôi cấm anh… ưm.”
Chưa kịp nói hết lời đôi môi nhỏ nhắn của An Chi đã bị Hạo Thần ngậm lấy. Anh kết thúc nụ hôn chớp nhoáng ấy trong vòng một giây nhưng vẫn khiến An Chi sốc đến mức cứng đơ cả người.
Tiếng vỗ tay reo hò thích thú vang dội cả hội trường, nhân lúc không ai để ý An Chi mới véo mạnh vào hông Thẩm Hạo Thần đồng thời thì thầm cảnh cáo:
“Tên cơ hội, sao anh dám hôn thật chứ?”
Thẩm Hạo Thần nhăn mặt lại vì đau, anh đáp:
“Chỉ là một nụ hôn, cô làm quá lên để làm gì? Nói thật thì đó chẳng phải hôn chỉ là chạm môi mà thôi.”
Lục An Chi bất mãn lườm Thẩm Hạo Thần nhưng sau đó lại ngay lập tức hướng mắt xuống nhìn mọi người ở bên dưới với một nụ cười rạng rỡ. Chính thức kể từ hôm nay, An Chi và Hạo Thần đã trở thành vợ chồng, một điều có nằm mơ mà họ cũng không thể nào tin được.
Đêm hôm ấy cũng là đêm tân hôn của hai người.
Lục An Chi chuyển đồ đạc đến biệt thự của nhà họ Thẩm, nơi này so với nhà của cô đúng là một trời một vực, nó vô cùng rộng lớn và lộng lẫy.
Trước khi đi ngủ, để chuẩn bị cho một đêm tân hôn thật ngọt ngào và lãng mạn, Thẩm Tố Nhi đã tự tay trang trí phòng ngủ cho vợ chồng em trai. Cô ấy dẫn họ vào trong phòng rồi bất ngờ mở cửa:
“Ta đa… đây là phòng tân hôn của hai đứa, tự tay chị trang trí đó, thấy sao hả?”
Thẩm Hạo Thần và Lục An Chi bước vào trong, cả hai đều cảm thấy ngạc nhiên trước tài năng trang trí phòng của Tố Nhi. Đúng là căn phòng bình thường hôm nay đã trở nên trang trọng và lãng mạn hơn nhiều.
“Hai đứa nghỉ ngơi đi nhé, chị ra ngoài đây.”
Sau khi Thẩm Tố Nhi rời đi, Thẩm Hạo Thần và Lục An Chi mới bắt đầu quay sang nhìn nhau. Cả hai cứ thế nhìn nhau một lúc rồi bất chợt đồng thanh:
“Tôi ngủ giường còn anh/cô ngủ đất.”
Đây là lần thứ ba họ ăn ý nói ra một câu cùng lúc rồi, điều đó khiến họ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Thẩm Hạo Thần nhếch mép xì một tiếng, anh nghiêm túc nói:
“Đây là phòng của tôi, giường cũng là của tôi vậy nên tôi sẽ là người ngủ ở trên giường, còn cô xuống đất mà nằm.”
Lục An Chi phồng má nổi giận, cô ngước mắt đối mặt với anh:
“Giờ nó đâu còn là phòng riêng của anh nữa, anh không biết nhường phụ nữ sao?”
Thẩm Hạo Thần dí tay lên trán An Chi, anh mỉm cười:
“Tôi sẽ nhường nhưng nếu người đó không phải là cô.”
Lục An Chi và Thẩm Hạo Thần cứng đầu giống hệt nhau, không ai chịu nhường ai, ai cũng muốn ngủ giường nhưng lại không chịu ngủ cùng nhau. Hết cách, để phân định xem ai sẽ là người được ngủ giường thì cả hai đã quyết định oẳn tù tì.
“Một hai… ba!”
“Ahaha, tôi thắng rồi nhé!”
Thẩm Hạo Thần ra lá còn An Chi ra kéo vậy nên An Chi là người thắng cuộc, cô vui vẻ ngồi lên giường và không quên lè lưỡi trêu chọc Hạo Thần. Thẩm Hạo Thần nắm chặt tay lại có chút bất mãn, nếu anh ra nắm đấm thì đã không phải ngủ ở dưới đất rồi.
Một lát sau, trong lúc An Chi đang ngâm mình trong bồn tắm chuẩn bị đứng lên thay đồ thì mới chợt nhớ ra là quên không mang quần áo vào để thay. Cô hốt hoảng tái xanh mặt mày vì cô không muốn phải gọi Thẩm Hạo Thần đưa quần áo cho mình. Không còn cách nào khác An Chi đành phải quấn tạm khăn tắm đi ra bên ngoài.
Lúc này, Thẩm Hạo Thần đang ngồi ở ghế sofa trong phòng ngủ để làm việc. Anh xem tài liệu khá chăm chú nên chắc là không để ý đến An Chi. Cô nhẹ nhàng bước từng bước chậm rãi đến phía tủ quần áo, nhưng lúc gần đến tủ quần áo Thẩm Hạo Thần lại bất ngờ duỗi chân ra khiến An Chi vấp ngã.
“Oái!”
Lục An Chi ngã nhào lên người của Thẩm Hạo Thần, cô còn chưa kịp đứng lên thì khăn tắm liền bị tuột xuống. An Chi đỏ mặt che vội lấy ngực, tay còn lại bịt chặt lấy mắt của Hạo Thần không cho phép anh nhìn.
“Nhắm mắt lại, tôi cấm anh nhìn đấy biết chưa?”
“Biết rồi, cô nghĩ tôi thích nhìn cơ thể cô lắm vậy.”
Thẩm Hạo Thần đồng ý nhắm mắt lại theo lời An Chi nói, sau khi kiểm tra là anh đã thực sự nhắm mắt thì An Chi mới buông tay ra rồi cẩn thận quấn lại khăn tắm. Trong lúc quấn khăn tắm, An Chi đã không để ý Hạo Thần đang mở mắt nhìn mình, lúc bắt gặp cô mới hét lên:
“Này, tôi cấm anh nhìn rồi mà tên háo sắc!”
Thẩm Hạo Thần nổi khùng dựng ngược lên, anh đứng dậy đối mặt với cô:
“Cô nói ai háo sắc?”
“À tôi hiểu rồi, loại đàn ông như anh chắc là đang rất thèm khát cơ thể của tôi chứ gì? Lúc nào cũng tỏ vẻ chính trực nhưng thực chất lại là tên dê xồm.” An Chi phây phẩy tay, không quên châm biếm anh.
Bị đụng chạm đến danh dự, Thẩm Hạo Thần liền cởi áo ra. Thân hình săn chắc của anh đập thẳng vào mắt An Chi làm cô không kịp phản ứng.
“Xem cô đỏ mặt kìa, không phải cũng đang thèm khát cơ thể tôi à?”
Lục An Chi giận dữ quay mặt đi, cô lập tức phản bác:
“Nằm mơ đi.”
Thấy cô xấu hổ, Thẩm Hạo Thần mới cười khà khà khoái chí. Anh cầm áo bước vào phòng tắm với vẻ mặt đầy mãn nguyện. Lục An Chi tức tối cầm lấy gối ném vào người anh, vừa ném vừa chửi thầm: