Hứa Lập Thành nhờ người tìm quan hệ, xử lý làm một ít giấy chứng nhận tất yếu như căn cước vân vân cho đứa cháu trai đến từ tương lai.

Bởi vì không biết Hứa Diễn sẽ ở lại đây bao lâu, Hứa Lập Thành còn hảo tâm xử lý nhập học cho Hứa Diễn.

Hứa Diễn có chút sụp đổ: "Ông ngoại, vì sao con cũng phải đi học chứ!" Trước khi anh xuyên qua đây đã sắp thi đại học, thế méo nào trở lại năm 2008 rồi còn phải đi học lại lớp 12 từ học kỳ một nữa?

Hứa Thư Yểu "thiện ý" nhắc nhở: "Không phải cậu đã nói, trước khi cậu xuyên qua đây đã sắp thi đại học sao? Hiện tại có một cơ hội để học lại một lần bày trước mặt cậu, nói không chừng còn có thể để cậu thể nghiệm việc thi đại học một chút. Chờ sau này cậu về lại tương lai đi thi, không phải đã có kinh nghiệm à? Người bình thường còn không có cơ hội này đâu."

Hứa Lập Thành gật đầu: "Mẹ con nói đúng."

Hứa Diễn: "......"

Tôn Văn Lệ tan tầm về nhà rồi liền được cho biết, cái cậu nam sinh vốn dĩ chỉ cần ở trong nhà vài ngày này hình như muốn thường trú ở trong nhà.

Sắc mặt bà ta có chút khó coi, chẳng qua vẫn là ẩn nhẫn, lộ ra tươi cười: "Lão Hứa, bên phía cha mẹ đứa nhỏ này, cũng không thành vấn đề sao?"

"Mẹ con không có ý kiến, bà ấy rất vui lòng để con ở đây." Hứa Diễn trả lời: "Dì cứ yên tâm đi." Đối với người ngoài, Hứa Diễn vẫn là rất chú trọng xưng hô.

Tôn Văn Lệ: "......"

Hứa Lập Thành cười nói: "A Diễn cũng như Yểu Yểu vậy, đều là con cháu của tôi. Văn Lệ, về sau hai đứa nhỏ sống ở đây, còn cần em chiếu cố nhiều một chút."

Tôn Văn Lệ miễn cưỡng cười vui, nhìn về phía Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn, giơ cái ly trước mặt mình lên, che giấu xấu hổ của mình: "Vậy dì hoan nghênh mấy đứa trước."

Hứa Thư Yểu lễ phép cười cười: "Cảm ơn."

Cơ mà Hứa Mộng Dao lại vẻ mặt không vui, vốn dĩ trong nhà chỉ có một đứa nhỏ là cô ta.

Ba thương cô ta cỡ nào a, quần áo xinh đẹp nói mua liền mua, còn báo danh lớp học dương cầm cho cô ta, cái gì tốt cũng cho cô ta.

Tốt đến làm cô ta thậm chí hoài nghi, mình là con gái ruột của ông ấy.

Nhưng từ sau khi Hứa Thư Yểu tới, nhũ danh Dao Dao ba dùng để gọi cô ta, giờ cũng thành Yểu của Hứa Thư Yểu.

Cô ta thừa nhận, cô ta cực kỳ ghen ghét, cô ta không thích cái đồ nhà quê đến từ nông thôn này chút nào!

——

Giữa tháng 2, nghỉ đông kết thúc, trung học quốc tế Hải Thành khai giảng.

Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn đều thuộc về diện học sinh mới chuyển tới, Hứa Lập Thành sắp xếp hai người họ cho vào chung lớp với Hứa Mộng Dao, nghĩ là để ba đứa có gì chiếu cố nhau.

Ngày đầu tiên khai giảng, Hứa Lập Thành lái xe đưa ba đứa nhỏ trong nhà đến cổng trường, sau đó cho ba người họ mỗi đứa 500 đồng tiền cơm.

Trung học quốc tế tới trưa vẫn không nghỉ học, phải ở căn tin trường ăn cơm trưa, học sinh lớp 12 tới tối còn phải học tiết tự học buổi tối, lúc này liền phải dùng đến cái thứ gọi là thẻ vườn trường.

Thẻ vườn trường này thông dụng ở bất kỳ một chỗ nào trong trường.

Hứa Lập Thành phải dẫn Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn đi tìm chủ nhiệm lớp báo danh trước, nên để Hứa Mộng Dao tự đi vào lớp trước.

Chủ nhiệm lớp của lớp 12-1 họ Lý, sớm đã biết được học kỳ này lớp bọn họ có hai học sinh chuyển trường muốn tới đây, nên sớm đã chờ ở trong văn phòng.

Đang tháng hai, vẫn là rất lạnh, vườn trường đã yên lặng suốt một kỳ nghỉ đông bởi vì khai giảng mà đã khôi phục sinh cơ. Tuy cỏ cây trong chậu hoa vẫn còn chưa nhú mầm xanh non, trên con đường nhựa cách đó không xa vẫn còn phiếm ánh sáng trắng vì bị bịt kín một lớp sương hơi mỏng.

Hứa Diễn hà ra một ngụm hơi trắng, tung ta tung tăng đi theo bên người Hứa Thư Yểu oán giận: "Mẹ, thời tiết thời mọi người thật đúng là lạnh."

Hứa Thư Yểu tức giận trừng anh một cái, xoa xoa cái mũi có chút đông cứng: "Ở trường học, có thể đừng gọi tôi là mẹ sao?"

"Dạ, mẹ." Anh cố ý gọi thêm một tiếng, sau đó sửa miệng: "Chị Thư Yểu."

Hứa Thư Yểu: "......" Cái đứa thiếu đánh đòn này!

Hứa Lập Thành giao hai người họ cho chủ nhiệm lớp Lý xong, lại dặn dò hai ba câu rồi liền đến công ty.

Bên kia, các bạn học trong lớp 12-1 không biết từ đâu biết được tin tức, biết được học kỳ này lớp bọn họ có hai học sinh chuyển trường tới đây, bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận.

"Không biết là nam sinh hay nữ sinh ta."

"Vừa nãy tui vừa đi ngang qua văn phòng một, hình như thấy lão Lý nói chuyện với một nam một nữ, sẽ không phải chính là học sinh chuyển trường lớp mình chớ?"

"Nghe nói là thân thích nhà Hứa Mộng Dao, là hai cái đồ nhà quê từ nông thôn tới."

"Giờ cũng đã lớp 12 rồi, hai người kia tới từ nông thôn, chuyển tới trường chúng ta, thành tích theo kịp được sao?"

"Hứa Mộng Dao, học sinh chuyển trường có phải thân thích nhà cậu không, sao nhà cậu còn có thân thích ở nông thôn vậy?"

Hứa Mộng Dao ngồi ở hàng ghế đầu trong lớp, cô ta nghe được mấy lời nghị luận của những bạn học ngồi phía sau, kiểu rất vô tội nói: "Mình cũng không biết nữa, lại đột nhiên vào nhà mình ở, ba mình thấy bọn họ đáng thương, liền sắp xếp vào trường chúng ta, còn muốn cùng lớp với mình. Mình cũng không có cách nào nha."

"Mình ghét nhất cái loại bà con nghèo không thể hiểu được này."

"Đúng vậy, mình cũng ghét."

Mấy người bạn cũng dần dần từ thảo luận học sinh chuyển trường đến từ nông thôn sang tới các loại thân thích nhà mình.

Hứa Mộng Dao quay đầu ngồi trở lại vị trí của mình, trong lòng nhiều vài phần vui sướng. Cô ta chính là muốn để bạn học cả lớp đều biết, Hứa Thư Yểu là từ nông thôn tới, căn bản là không xứng làm bạn học với bọn họ.

Thầy Lý dẫn theo Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn đi vào lớp học, trong nháy mắt, phòng học ồn ào an tĩnh xuống, bạn học cả lớp đều thấy được hai người đi theo phía sau lão Lý vào lớp.

Hàng sau cùng lớp học, cũng không biết ai kêu một tiếng: "Đậu má, mỹ nữ nha!"

Chọc cho học sinh cả lớp cười to.

Rồi sau đó, phòng học an tĩnh lại ầm ĩ lên.

"Nam sinh kia soái quá!"

"Cảm giác nam sinh này còn soái hơn cả Diệp Minh, trời ơi, nhìn y chang minh tinh trên TV á."

"Nữ sinh này cũng thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả hoa khôi lớp 8 nhiều."

"Hứa Mộng Dao, không phải cậu nói thân thích nhà cậu là đồ nhà quê từ nông thôn mới lên hả? Không giống tí nào nha!"

Chủ nhiệm lớp lão Lý vỗ vỗ tay: "Rồi, đều yên lặng coi. Hai bạn này là bạn học mới vừa chuyển tới lớp chúng ta, mọi người chào mừng chút."

Bởi vì giá trị nhan sắc của hai vị bạn học mới đẹp ngoài dự đoán, cho nên đạt được tràng pháo tay từ hơn phân nửa bạn học trong lớp.

"Hai bạn học, trước hết tự giới thiệu mình một chút đi." Trên khuôn mặt mượt mà của lão Lý mang theo tươi cười hiền lành.

Hứa Thư Yểu mở miệng trước, giọng nói giòn tan: "Chào mọi người, mình tên Hứa Thư Yểu, Thư của thư thả thoải mái, Yểu của yểu điệu, vừa mới chuyển tới, mong được chiếu cố."

Lại là một tràng pháo tay nhiệt liệt, nam sinh hàng phía sau tựa hồ đặc biệt kích động.

Hứa Diễn nâng mí mắt lên, nhìn mấy nam sinh ngồi một hàng cuối cùng kia, âm thầm ghi tạc trong lòng.

Anh mở miệng nói: "Hứa Diễn."

Biểu hiện vừa khốc vừa lãnh, trong nháy mắt đã chinh phục trái tim của hơn nửa nữ sinh trong lớp.

Các nữ sinh hàng phía trước rất rụt rè mà vỗ tay hoan nghênh Hứa Diễn tới.

Lão Lý cười nói: "Rồi, hai bạn học, đi tìm vị trí trống ngồi xuống trước đi."

Vị trí mấy hàng trước lớp cơ bản đều đã có người ngồi, hàng sau thì thật lại còn trống mấy chỗ. Hàng thứ 3 đếm ngược hành lang phía bên phải, hình như có một chỗ trống cạnh một bạn nữ.

Hứa Thư Yểu đi qua đó, Hứa Diễn đi theo phía sau cô.

"Chào cậu, mình có thể ngồi cạnh cậu chứ?"

Bạn học nữ kia đỏ mặt gật đầu, vội vàng nhích sang bên cạnh một chút: "Có thể."

Hứa Thư Yểu cười cười: "Cảm ơn."

Hứa Diễn quay đầu đặt mông ngồi xuống chỗ trống đằng sau Hứa Thư Yểu.

Lão Lý gọi 2 nam sinh đi phòng Giáo vụ lãnh sách mới cho học kỳ này, lão Lý đi rồi, lớp nháy mắt lại nổ tung.

Bạn học hàng phía trước quay đầu nói chuyện với bạn học hàng phía sau, trên thực tế đều đang nhìn trộm hai người bạn mới tới.

"Chào cậu, mình tên Lý Mạn." Bạn cùng bạn của Hứa Thư Yểu mặt hồng hồng quay đầu nhìn Hứa Thư Yểu, trong mắt lộ ra kinh thán: "Cậu thật là xinh đẹp nha."

Lần đầu tiên được con gái khen như vậy, Hứa Thư Yểu mím môi cười: "Cảm ơn, cậu cũng rất xinh đẹp."

Lý Mạn được khen đến ngượng ngùng, hảo cảm với Hứa Thư Yểu cũng thẳng tắp bay lên, cô ấy nói: "Ngay từ đầu á, Hứa Mộng Dao nói hai cậu là từ nông thôn mới lên, mọi người đều cho rằng hai cậu sẽ rất quê mùa, không nghĩ tới cậu lại đẹp như vậy."

"C...... Cậu ta nói như vậy à?" Hứa Thư Yểu nhướng mày.

Lý Mạn gật đầu, cô ấy rất hay nói, biết cái gì cũng không giấu diếm, đều nói hết với Hứa Thư Yểu.

Hứa Diễn ở đằng sau đổ lại có chút tịch mịch.

Anh dựa vào trên bàn, cảm thụ được mấy ánh mắt như có như không đến từ hàng phía trước, dựng lỗ tai lên nghe lén mẹ mình nói chuyện với bạn cùng bàn.

Đột nhiên, anh bị người hung hăng đẩy một chút từ sau lưng, đầu đập trên bàn.

"Mày là ai hả, ai cho mày ngồi ở chỗ Diệp ca?"

Bên tai truyền đến câu chất vấn cực kỳ kiêu ngạo, làm Hứa Diễn nổi trận lôi đình.

Bởi vì một đợt này, cả lớp lại lần nữa yên tĩnh lại.

Hứa Diễn bỗng chốc xoay người, đối mặt với cái đứa đẩy anh kia, biểu cảm có chút dữ dằn: "Mày động thủ?"

Nam sinh kia cà lơ phất phơ: "Chính là ba mày động thủ đó, thế nào?"

Các nam sinh hình như đều có cái thói cổ quái, thích làm cha người ta.

Nhưng mà, cái từ ba này ấy à, lại là điểm lôi của Hứa Diễn, đặc biệt là hiện tại mẹ anh còn ở kế bên, liền có người dám tự xưng là ba anh, đây không phải tìm đánh à?

Hứa Diễn không nói hai lời, bước lên chính là một quyền, một cái tay khác hung hăng đè lấy bả vai cậu nam sinh, cho mặt đối phương dán lên bàn.

Một bộ động tác này xuống, mọi người đều đã nhìn ra, vị bạn học mới này đây, là cọng rơm cứng, không dễ chọc.

"Chỉ thế này?" Hứa Diễn trào phúng: "Rồi, cầu ba buông tha mày đi."

Nam sinh kia sao có thể vứt bỏ cái mặt mũi này, giãy giụa muốn đứng dậy, cơ mà kiểu gì cũng không động đậy được, bây giờ còn có nhiều bạn học nhìn như vậy, mặt mũi này của cậu ta xem như đã mất hết.

Đánh không lại liền nói chuyện, một câu "Mẹ mày......" Còn chưa có chửi ra khỏi miệng, không biết ai kêu một tiếng: "Lão Lý tới."

Cơ mà dù là thế cũng chưa thể cứu được bạn nam kia khỏi dưới tay Hứa Diễn.

Thẳng đến khi lão Lý vào phòng học: "Sao lại thế này? Sao lại thế này? Hứa Diễn em thả Đỗ Xán ra trước đã."

Hứa Diễn không nghe, dưới tay càng thêm dùng sức, Đỗ Xán đau đến kêu chí chóe.

Lão Lý đi tới, thế nhưng cũng không kéo cậu ta ra được.

Cuối cùng vẫn là Hứa Thư Yểu giơ tay, cầm lấy cổ tay Hứa Diễn, giọng nói vững vàng: "Buông ra."

Hứa Diễn ngẩng đầu nhìn Hứa Thư Yểu một cái, lúc này mới không tình nguyện thả Đỗ Xán ra.

Ngay trước mặt cả lớp, bị đè ở trên bàn không thể động đậy, mặt mũi Đỗ Xán không chịu được, nắm nắm tay chuẩn bị phản kích, đột nhiên phía cửa sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Mất mặt."

Mấy người vây quanh cửa sau sôi nổi tản ra, một nam sinh cao cao gầy gầy xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Đỗ Xán thu hồi nắm tay: "Diệp ca."

Lại là một cái soái ca.

Dưới đôi mày đẹp kia, có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, dưới cái mũi cao thẳng là một đôi môi ửng đổ, mang theo một độ cong.

Cậu ta nhìn Hứa Diễn, trong lời nói mang theo khinh mạn: "Mới tới, đã dám động thủ đánh huynh đệ tôi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play