"Chú út, nếu chú cũng thích Hứa Thư Yểu, vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi!" Thiếu niên cố căng đủ dũng khí mới nói ra câu đó. Bởi vì khẩn trương mà giọng nói cũng đang hơi hơi phát run.

Diệp Minh ôm trái tim thấp thỏm, nhìn chằm chằm vào Diệp Kỳ Sâm, trong lòng lại cũng không chắc chắn. Từ nhỏ đến lớn, anh chàng và chú út là thân nhất, chú út cũng là người anh chàng sùng bái nhất.

Sau khi người vợ đầu của Diệp lão gia tử qua đời, ông ấy liền giao công ty cho ba của Diệp Minh, cũng là trưởng tử của ông – Diệp Bác, còn chính ông ấy thì làm chưởng quầy phủi tay. Lúc ông ấy đi du lịch khắp nơi thì quen được người vợ hiện tại, cũng chính là Diệp phu nhân, mẹ của Diệp Kỳ Sâm.

Diệp Kỳ Sâm xem như là đứa con có lúc tuổi già của Diệp lão gia từ, từ nhỏ đã rất là sủng ái. Diệp Bác cũng rất dung túng cậu em trai nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi này. Sau này khi Diệp Minh sinh ra, hai chú cháu kém nhau 5 tuổi, trông càng giống anh em hơn.

Nếu không phải về sau Diệp Bác xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời, có lẽ Diệp Kỳ Sâm vẫn là cái tên nhị thế tổ ngông nghênh, kiêu ngạo lại vui vẻ kia.

Diệp Bác mất, đây là đả kích rất lớn với nhà họ Diệp. Lão gia tử đau lòng mất đi con yêu, Diệp Minh mất cha, Diệp thiếu phu nhân mất chồng, Diệp Kỳ Sâm cũng mất đi người anh trai yêu thương anh.

Cũng là vào năm đó, Diệp Kỳ Sâm bị bắt trưởng thành, mang theo Diệp Minh đi ra khỏi bóng ma mất cha, nỗ lực học tập để trở thành người con trai ưu tú như anh trai trong lòng ba mình.

Hiện giờ, chàng thiếu niên khi còn nhỏ sẽ túm lấy góc áo anh, giọng nói mềm ngọt như sữa gọi anh là anh trai, sau đó lại đổi giọng gọi là chú út kia, đứng trước mặt anh, dùng ngữ khí khẩn trương lại run rẩy mà nói với anh: "Chú út, chú thích Hứa Thư Yểu, con cũng thích cô ấy, chúng ta cạnh tranh công bằng đi."

Diệp Kỳ Sâm bỗng chốc cười, trong mắt mang theo ba phần hài hước cùng trêu chọc: "Ai nói cho con là, chú thích cô bé đó?"

Diệp Minh sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, "Ngày đó, không phải hai người ôm......"

Diệp Kỳ Sâm tiến lên, giơ tay vịn trên vai Diệp Minh, nhìn anh chàng chăm chú, phảng phất như không có việc gì nói: "Chỉ là đang an ủi cô bé mà thôi, là con gái mà gặp được chuyện như thế, sợ hãi cũng là điều khó tránh khỏi. Lại nói, không phải cô bé cũng vẫn luôn gọi chú là chú út sao?"

Anh trầm trầm giọng, thuận tay gõ trán Diệp Minh một chút: "Nếu con đã thích cô bé, sao lại không trực tiếp tỏ tâm ý với cô bé, mà lại đi tới tìm chú? Tiểu tử thúi, theo đuổi bạn gái cũng không biết à?"

Advertisement

Diệp Minh ngượng ngùng gục đầu xuống, lỗ tai cũng phiếm hồng: "Con còn không biết cô ấy có thích con hay không."

Diệp Kỳ Sâm cảm thấy cổ họng có chút căng chặt, anh giật giật yết hầu, lại thật sự nói không nên lời, không nói được những lời dạy Diệp Minh theo đuổi Hứa Thư Yểu như thế nào.

Anh ho khan một tiếng, cười nói: "Còn có một tháng nữa là con phải thi đại học rồi, chi bằng đặt tâm tư trên việc học trước đi, chờ thi cử xong hết rồi lại đi thổ lộ cũng được."

Diệp Minh nghĩ thấy cũng đúng, anh chàng đột nhiên gật đầu, cười tươi rói: "Con biết rồi, cảm ơn chú út."

Nghe thấy chú út nói không thích Hứa Thư Yểu, thiệt sự là anh chàng đã yên tâm được một nửa. Rốt cuộc, nếu có tình địch như chú út mình, anh chàng thật đúng là không có bao nhiêu phần thắng.

Diệp Kỳ Sâm cười khổ một chút, lại còn không quên nhắc nhở: "Minh Minh, nếu con đã có quyết định thì cũng phải suy xét chuyện về sau cho kỹ, rốt cuộc thì sau khi thi đại học, càng nhiều người sẽ gặp phải chuyện chia lìa."

"Chú út, chú yên tâm, hôm nay con tới chính là muốn nói với ông nội rằng con tính học đại học ở trong nước." Ngày hôm qua Diệp Minh đã nói với mẹ mình rồi, nhưng mà mẹ không đồng ý, cho nên anh chàng chỉ có thể áp dụng chính sách vu hồi, tới tìm ông nội.

Thấy anh chàng cũng đã nói như thế, Diệp Kỳ Sâm cảm thấy, hình như mình cũng không có gì mà cần lo lắng, chỉ là... đột nhiên, anh cảm thấy, căn phòng rộng rãi sáng sủa của mình đã trở nên cực kỳ nặng nề, áp lực đến có chút làm anh không thở nổi.

"Được rồi, ngày kia chú cũng phải về lại trường học, còn thừa 1 tháng, con học tập cho giỏi vào." Anh cố đè nén giọng nói, đầu lưỡi chống hàm trên, khắc chế tất cả cảm xúc vào lúc này: "Đi đi."

——

Thứ hai khai giảng, các học sinh lớp 12 tiếp tục cuộc sống học tập bận rộn mà buồn tẻ. Quạt điện trên đỉnh đầu cọt cà cọt kẹt mà xoay vòng, nhưng vẫn không thể triệt tiêu cái nóng khô khốc của lúc này.

Hứa Diễn hoài niệm phòng học có điều hòa mà mình đã từng có, anh chàng nằm bò trên bàn học y chang con cá mặn, hữu khí vô lực mà lèm bèm: "Nóng quá à!"

Diệp Minh giơ chân đá đá ghế của anh chàng: "Đi, mời cậu ăn kem que nè."

Hứa Diễn lập tức hăng hái, bò dậy khỏi bàn: "Đi."

Kéo lên Đỗ Xán đằng sau, ba người cùng nhau đi về phía siêu thị nhỏ của trường. Hứa Diễn nằm bò trên tủ đông, hưởng thủ cái lạnh lẽo man mát lúc này, chả buồn rời đi.

Cuối cùng, dưới cái nhìn căm tức của ông chủ, Hứa Diễn thế mới đứng dậy, chọn một cây kem khẩu vị mình thích.

"Cũng mang luôn một cây cho Hứa Thư Yểu đi." Diệp Minh vờ như vô tình nhắc nhở hỏi: "Cậu ấy thích ăn khẩu vị gì?" Anh chàng cúi đầu nhìn đống kem que với đủ các loại khẩu vị, dựng lỗ tai lên nghe, ám chọc chọc viết ghi chú.

"Không biết, chắc là ngọt."

Diệp Minh nhíu mày: "Kem que không phải đều là vị ngọt sao?" Chẳng lẽ còn có hương vị khác?

"Cái này cậu cũng không biết đó thôi, trong tương lai, còn có kem que vị lẩu, kem vị que cay, chủng loại nhiều lắm luôn." Hứa Diễn đã mở giấy gói ra bắt đầu ăn.

"Sao mà cậu biết tương lai sẽ có hương vị kỳ lạ như thế?" Rõ ràng, Diệp Minh không tin lời Hứa Diễn nói. Còn vị lẩu, vị que cay, đó là cho người ăn sao?

"Mình chính là biết." Hứa Diễn đắc ý nói, anh chàng không chỉ biết, mà anh chàng còn cực kỳ thích ăn kem vị que cay.

Diệp Minh nhìn thoáng qua tủ lạnh, quay đầu nói với ông chủ: "Chú ơi, cho con cái túi, con muốn đựng kem que." Nếu không biết Hứa Thư Yểu thích ăn loại nào, vậy thì mỗi loại đều mua một cây đi, để tự cô ấy chọn lựa.

"Diệp ca, cậu mua nhiều vậy làm gì?" Đỗ Xán buồn bực: "Một mình cậu ăn hết được sao?"

Diệp Minh nhướng mày: "Mình thích."

Ba anh chàng xách một túi kem que to đi về lại lớp học, trên đường đi còn gặp lão Lý chủ nhiệm lớp. Lão Lý nhìn thấy trong tay họ xách đồ theo thì cười trêu ghẹo: "Mấy đứa đây là tính mời bạn học trong lớp ăn kem que sao?"

Diệp Minh gật đầu lên tiếng, mang theo kem que vào từ cửa sau.

Hứa Thư Yểu đang nằm bò trên bàn học làm bài tập đây, đang lúc cảm thấy khô nóng khó chịu, đột nhiên có một túi kem que từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt cô, còn bốc hơi lạnh dày đặc.

Cô ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt mang theo ý cười của Diệp Minh, anh chàng nói: "Mời cậu ăn kem que, chọn một cái cậu thích đi."

Lý Mạn ngồi hàng trước quay đầu: "Woa, Diệp Minh, cậu là mua hết kem trong siêu thị nhỏ về đây hả?"

Diệp Minh khẽ liếm khớp hàm, như chẳng chút để ý nói: "Không phải là muốn mời bạn học cả lớp ăn sao? Đương nhiên phải mua nhiều một chút."

"A, vậy là mình cũng được chọn sao?" Lý Mạn vui vẻ duỗi tay, tính toán chọn lựa khẩu vị mình thích ăn.

Hứa Thư Yểu nhoẻn miệng cười, để cô bạn mình chọn trước. Đỗ Xán đứng ở một bên nhìn nhìn liếc liếc về phía anh chàng Diệp Minh đang hơi nhíu mày, vội vàng đi tới, kéo Lý Mạn ra: "Lý Mạn, cậu ra đây, tôi có lời muốn nói với cậu."

"Làm gì vậy? Tui đang chọn kem nè." Lý Mạn bị anh chàng cứng rắn kéo ra khỏi phòng học.

Ra khỏi phòng học, Đỗ Xán thấp giọng nói: "Sao mà cậu không có ánh mắt gì hết vậy?"

"Cái gì vậy?" Lý Mạn khó hiểu.

"Cậu không nhìn ra Diệp Minh mua nhiều kem que như thế, thiệt sự ra chính là muốn mua cho Hứa Thư Yểu hả?" Đỗ Xán nói: "Đã khi nào cậu thấy được Diệp Minh có lòng tốt đến muốn mời cả lớp ăn kem chưa?"

Lý Mạn: "......" Hình như, xác thật là như thế a!"

Trong phòng học, Diệp Minh nhìn về phía Hứa Thư Yểu nói: "Cậu chọn trước đi, đợi lát nữa còn đưa cho mấy bạn khác nữa kìa."

"Được rồi." Hứa Thư Yểu nhìn một đống kem que này, tùy tiện chọn một cây trông thuận mắt, sau đó cười đưa phần kem còn lại cho Diệp Minh: "Rồi."

Diệp Minh mím môi, thuận tay xách theo bịch kem đưa cho Diêm Minh Vũ: "Tự cậu chọn, chọn xong rồi phát cho mấy bạn khác đi."

Diêm Minh Vũ vui rạo rực gật đầu: "Được rồi."

Lý Mạn cảm thán: "Vì sao mình cảm thấy, còn rất là lãng mạn nhể? Nếu mà có người làm vậy vì mình, mình nhất định sẽ cảm động khóc."

Đỗ Xán nhìn cô bạn một cái, nhưng thật ra không nói chuyện.

Diệp Minh mời cả lớp ăn kem que, trong nháy mắt, mọi người cảm thấy, chàng thái tử gia nhà họ Diệp đã từng cao không thể với tới, chẳng chút bình dân nào kia, tựa hồ đã thay đổi.

Hứa Thư Yểu vừa mới ăn kem xong, môi đo đỏ, như là tô son ấy, cô che lại cái miệng có hơi lạnh của mình, quay đầu nhìn về phía Diệp Minh, cười nói: "Diệp Minh, cảm ơn kem của cậu nha."

Diệp Minh dựa vào tường sau lưng, ngước mắt nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, chậm rãi ngồi ngay ngắn lên: "Không có gì."

"Đúng rồi, tuần này cậu có thể hẹn chú út của cậu giúp mình một chút không?"

Diệp Minh sửng sốt, biểu cảm cũng hơi hơi đọng lại: "Cậu......"

Vẻ mặt Hứa Thư Yểu chân thành nhìn anh chàng: "Lần trước chú ấy đã cứu mình, mình còn chưa có nói cảm ơn đàng hoàng. Chỉ là muốn mời chú ấy ăn một bữa cơm, cậu cũng tới chung nha?"

Diệp Minh thu hồi ánh mắt, cười nói: "Không cần, ngày mai chú út sẽ xuất ngoại, không bằng chờ lần sau chú ấy về đi."

"Ngày mai đã đi rồi?" Hứa Thư Yểu sửng sốt, có chút thất thần gật gật đầu: "Được, được rồi......"

Hứa Thư Yểu quay đầu lại, lại có chút thất thần.

Lần này anh rời đi, cũng không biết tới lần sau phải khi nào mới có thể gặp lại.

Giao thoa duy nhất giữa bọn họ, là Diệp Minh. Nhưng chờ sau này khi đã thi đại học xong rồi, cô và Diệp Minh cũng không còn là bạn học nữa, vậy thì hình như bọn họ...... Cũng không có lý do gì để gặp mặt nữa.

Hứa Thư Yểu mím môi, cảm xúc cũng theo đó hạ xuống, ngay cả nhìn đám đề bài trước mắt cũng thấy không thơm.

Cảm xúc như thế vẫn luôn duy trì đến khi hết tiết tự học buổi tối, Hứa Thư Yểu vẫn luôn có vẻ rầu rĩ không vui. Hứa Diễn đi đến trước mặt cô: "Mẹ làm sao vậy? Không vui sao?"

Hứa Thư Yểu nhếch mi mắt nhìn anh chàng một cái, lười phản ứng anh chàng, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

Hứa Diễn gãi gãi đầu, nghĩ đến trước khi, mẹ anh chàng mỗi tháng đều có mấy ngày sẽ không vui mà không thể hiểu được, nên cũng không có truy vấn nữa, mà xách xe chở Hứa Thư Yểu về nhà.

Về đến nhà rồi, Hứa Thư Yểu rửa mặt xong rồi về phòng, nhưng lại có chút khó ngủ.

Nằm trên giường, đầy đầu óc cô đều là chuyện Diệp Kỳ Sâm muốn xuất ngoại, làm sao bây giờ ta? Hiện tại cô còn có thể lấy cớ muốn thỉnh giáo đề khó mà đi tìm anh, vậy về sau thì sao?

Cô có chút tâm sự, muốn nói rõ ràng với anh đây.

Hứa Thư Yểu vẫn luôn trằn trọc đến khi trời tờ mờ sáng, cô đột nhiên bật dậy khỏi giường, vội vàng thay quần áo rời giường.

Không được, cô muốn tìm anh nói rõ ràng trước khi anh rời đi.

Trong nhà im ắng, ngay cả Hứa Lập Thành ngày thường bận rộn cũng còn chưa rời giường, Hứa Thư Yểu lặng lẽ cầm chìa khóa ra khỏi nhà, thuận tiện lấy xe đạp của Hứa Diễn đạp đi rồi.

Hứa Thư Yểu dọc the oven đường, một đường đạp xe đến cổng chung cư của Diệp Kỳ Sâm, cô dựng xe ở một bên, đứng trước cửa nhà anh, hít một hơi thật sâu.

Cỗ xúc động khi vừa mới ra khỏi nhà kia, vào một khắc này, đột nhiên có chút nhút nhát.

Cô giơ tay lên, rất nhiều lần muốn ấn xuống chuông cửa, cuối cùng lại bởi vì trong lòng thấy thấp thỏm cùng khẩn trương mà lùi bước.

Hứa Thư Yểu, mày có thể!

Cô tự cổ vũ chính mình trong lòng, nháy mắt khi muốn đưa tay ấn xuống chuông cửa đó, cánh cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở ra từ bên trong......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play