Thấy cảnh cả ba người nhà Dương Thiên cùng nhau khóc, đến cả người đứng ngoài nhìn như tôi cũng cảm thấy trong lòng buồn rười rượi, đúng là người nhìn đau lòng, người nghe rơi lệ mà.
Để không làm cho mình buồn theo, tôi bèn cầm con gà trống kia lên lầu để ba người nhà họ nói chuyện cho tự nhiên.
Đến lầu hai vẫn là căn phòng lúc trước, tôi vừa vào liền nhìn thấy con ma treo cổ kia. Cô ta lúc này đang bị dây thừng treo lơ lửng giữa không trung, há miệng thè lưỡi dài ra, trợn tròn đôi mắt như cá chết, oán khí đầy mình.
Ma treo cổ vừa thấy tôi đến thì phiền muộn nói với tôi:
“Đạo gia, Đạo gia, mau giúp tôi với, tôi cũng muốn rời đi, cứu tôi thả tôi xuống được không?”
Thật ra con ma treo cổ này là đáng thương nhất, thông thường trước khi chết đều tuyệt vọng với cuộc đời, tràn đầy niềm oán hận và không cam tâm đối với tất cả mọi thứ trên thế giới. Họ vốn tưởng chỉ cần chết rồi thì có thể thoát khỏi thực tại, nhưng họ lại không hề nghĩ tới sau khi chết vậy mà ngay cả tư cách đầu thai chuyển kiếp cũng không có? Ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ đều phải luẩn quẩn ở chỗ treo cổ, có thể nói sống không bằng chết. Đáng tiếc, sớm biết có ngày này vậy thì tại sao lúc đầu lại làm như vậy?
Có điều, nếu đã để tôi gặp phải chuyện này, có lẽ đây cũng là ý trời đi!
Lúc này, tôi lấy một lá “bùa sống” từ trong bọc ra sau đó dán lên người con gà trống. Tác dụng của lá “bùa sống” này chính là có thể khiến ma treo cổ tưởng rằng đây là một người sống.
Nhấc con gà trống lên, tôi đi đến trước mặt ma treo cổ sau đó nói với cô ta:
“Xuống đi, ma chết thay dâng đến cửa rồi, cô mau hóa thân đi!”
Ma treo cổ mừng rỡ ngay lập tức nhảy từ thòng lọng ra, mà cảnh tượng tiếp theo rất kỳ dị, chỉ thấy con gà trống kia giống như trúng tà vậy, đột nhiên đập cánh bay toán loạn, một lần bay lên đến tận hơn 2m, cổ gà trực tiếp thòng vào trong thòng lọng sau đó giãy giụa mạnh một hồi rồi không cử động nữa! Đúng vậy, con gà trống này nó tự nhảy lên treo cổ tự sát rồi… - Ứng dụng T Y T
Gà trống ngừng thở, oán khí trên người ma treo cổ quả nhiên giảm đi rất nhiều,thấy vậy, thế là tôi nói với cô ta:
“Bây giờ cô tự do rồi, mau đi xuống lầu với tôi!”
Ma treo cổ cảm kích gật đầu với tôi, sau đó thì đi xuống phòng khách ở tầng một cùng tôi.
Ba người nhà Dương Thiên ở trong phòng khách vẫn đang lau nước mắt, nỗi nhớ nhung và không đành nói không hết. Tôi biết cho dù có cho họ thêm một buổi tối nữa, bọn họ cũng không thể dừng lại. Thế là tôi bèn khuyên vợ chồng Dương Thiên đừng quá đau lòng, người đã chết rồi, bây giờ để họ sớm đi xuống địa phủ báo cáo, đầu thai chuyển kiếp mới là đúng đắn.
Mặc dù vợ chồng Dương Thiên cực kỳ không nỡ nhưng may mà họ cũng hiểu chuyện, lau nước mắt không khóc lóc nỉ non nữa, đứng sang bên cạnh nghe tôi dặn dò.
Lúc này, đã gần đến giờ Tý rồi, đúng là thời điểm âm dương luân chuyển, tôi thấy thời gian đã gần đến bèn lấy vài cây nến ra, châm lửa rồi cắm vào hai bên cổng. Sở dĩ đốt mấy cây nến này là bởi vì họ không có quỷ dẫn đường mà con đường thông giữa âm gian và dương gian rất tối, nếu họ không có đèn dẫn đường thì sẽ bị lạc đường. Vậy nên, lúc này mới cần đốt mấy cây nến này làm đèn dẫn đường, soi sáng con đường đi xuống âm gian của họ.
Làm xong tất cả sau đó tôi quay đầu nói với họ:
“Đến giờ rồi, đã đến lúc mọi người nên lên đường rồi”
Những âm hồn nghe thấy câu này thì lặng lẽ gật đầu, có thể nhìn ra bọn họ tràn đầy quyến luyến, không nỡ đối với dương thế.
Tôi đưa tay ra, ra hiệu mời với họ, các âm hồn bèn đi ra cổng. Có điều, đúng lúc họ gần đi ra đến cổng thì con ma treo cổ kia đột nhiên dừng lại.
Tôi hỏi cô ta có phải còn tâm nguyện gì chưa thực hiện được à?
Ma treo cổ lắc đầu sau đó nói:
“Đại ân đại đức của Đạo gia, kiếp này tôi không thể báo đáp được. Tôi biết cậu là người tốt, chỉ là tôi muốn nhắc nhở Đạo gia, sau này làm bất cứ việc gì nhất định phải cẩn thận, bởi vì hình như cậu đắc tội với người nào đó rồi, tối qua bị người ta thổi tắt một ngọn dương hỏa”.
(Như câu nói, cơ thể con người có ba ngọn lửa, ngọn lửa này còn gọi là dương hỏa. Ba ngọn lửa này lần lượt ở hai vai và đỉnh đầu mỗi nơi có một ngọn. Dương hỏa khiến ma quỷ khó đến gần chúng ta, nếu khi ma quỷ muốn hại bạn thì trước hết phải tính toán dập tắt dương hỏa của bạn.)
Vừa nghe đối phương nói vậy, tôi không khỏi ngẩn người, bởi vì tối qua không phải cô ta thổi tắt một ngọn dương hỏa của tôi sao?
Chuyện này tôi nhớ vô cùng rõ, lúc đó tôi nằm bò trên bàn trang điểm, nửa tỉnh nửa mê, dường như đang trong mơ bị ma thổi tắt một ngọn dương hỏa, chẳng qua là con ma thổi tắt dương hỏa của tôi không phải ai khác mà chính là con ma treo cổ này!
Lúc này tôi hơi tức giận, tôi nói:
“Con ma tối qua thổi tắt dương hỏa của tôi không phải cô sao?”
Không ngờ vẻ mặt ma treo cổ lại tràn đầy vẻ vô tội, lắc đầu nguầy nguậy nói:
“Không, không phải tôi, tối qua tôi thấy dương hỏa của cậu dồi dào, căn bản không dám động vào cậu. Cậu bị người khác thổi tắt dương hỏa!”
Tôi vừa nghe câu này, cả người đều kinh ngạc, tôi nói:
“Cái gì? Người tối qua thổi tắt dương hỏa của tôi lại là một người khác!”
Ma treo cổ gật đầu, hơi cau mày nói:
“Tối qua một tiểu quỷ không biết chạy từ đâu đến, oán khí ngút trời, nhe nanh múa vuốt, chạy thẳng về phía cậu, hình như rõ ràng là đến báo thù. Nhưng may mà dương hỏa của cậu dồi dào, nó nhất thời không động tay được bèn đến thổi tắt dương hỏa của cậu, sau đó cậu tỉnh dậy nó bèn chạy đi mất”
“Tiểu quỷ?”
Tròng mắt tôi kinh ngạc mà sắp rơi ra ngoài luôn, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi:
“Lẽ nào trong biệt thự này ngoài năm âm hồn các người ra thì còn con thứ sáu?”
Ma treo cổ vội vàng lắc đầu nói:
“Nó chạy vào từ bên ngoài”
Tôi kinh ngạc, nghĩ bụng má rốt cuộc là chuyện gì vậy? Người thổi tắt dương hỏa mà tôi thấy trong mơ tối qua rõ ràng là con ma treo cổ trước mặt, sao cô ta lại nói với tôi là một con tiểu quỷ chứ?
Tôi nhìn ma treo cổ một cái, thấy cô ta không hề giống như đang lừa tôi, huống hồ cô ta cũng không cần phải lấy chuyện này ra để lừa tôi.
Chỉ là nếu đúng như vậy, vậy thì con tiểu quỷ không biết từ đâu chui ra kia, lại là chuyện gì đây?
Tôi cố gắng nhớ lại, căn bản chưa từng đắc tội với loại tiểu quỷ này. Đặc biệt là tôi mặc dù thân là Âm Dương tiên sinh nhưng đối với nghiệp trừ ma thì tôi đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc, sao có thể đắc tội với quỷ được chứ?
Vào lúc tôi vẫn nghi ngờ, lúc này một âm hồn khác cũng mở miệng nói:
“Cô ấy không lừa cậu đâu, chúng tôi cũng nhìn thấy tiểu quỷ đó”
Lúc này mắt tôi trợn tròn, tôi hỏi bọn họ:
“Các người nhìn thấy tiểu quỷ đó vào lúc nào?”
Mấy âm hồn đó nói:
“Chính lúc sáng, lúc đó cậu đứng ở cổng nói chuyện với người ta, chúng tôi thấy tiểu quỷ đó xông về phía cậu, sợ nó làm hại cậu nên đuổi nó đi luôn”
Nghe thấy câu này, tôi bỗng tỉnh ngộ, lúc này mới nhớ lại lúc sáng, đang nói chuyện với ông lão thì trong phút chốc ông lão co giò bỏ chạy giống như nhìn thấy ma quỷ vậy, tôi còn tưởng bị làm sao, hiển nhiên 80% là vì nhìn thấy con tiểu quỷ kia rồi!
Ma treo cổ thấy tôi tin lời cô ta bèn tiếp tục nhắc nhở:
“Tiểu quỷ đó oán khí vô cùng lớn, không giống âm hồn bình thường mà càng giống tiểu quỷ được người ta nuôi, tóm lại Đạo gia phải cẩn thận hơn đấy” ( truyện trên app T𝕪T )
“Tiểu quỷ được nuôi sao?”
Tôi ngạc nhiên, nếu thực sự là như vậy thì rất rõ ràng thứ muốn đâm sau lưng tôi không phải là ma quỷ mà là người, hơn nữa còn là người am hiểu thuật âm dương nữa. Bởi vì nuôi quỷ là một loại thuật khống chế linh hồn, không phải người bình thường có thể làm được. Cho dù là người hoạt động trong giới âm dương, cũng không có ai bằng lòng đi nuôi loại vật độc ác này, bởi vì quá mức thâm độc nên tổn hại công đức.
Chỉ là tôi từng đắc tội gì với người ở trong giới âm dương sao? Không lẽ là Tưởng Lê Minh trước kia dùng tiền âm phủ hại tôi?
Chỉ là sau khi rời khỏi Thượng Hải về quê, trong thời gian nửa năm này vẫn luôn vô cùng bình yên, tôi tưởng chỉ cần tôi không về Thượng Hải, anh ta sẽ không tìm thấy tôi. Nhưng trước mắt đột nhiên lòi ra một tiểu quỷ, lẽ nào thực sự là Tưởng Lê Minh kia đang ở sau lưng giở trò? Lẽ nào tôi trốn về quê rồi, anh ta vẫn có thể tìm ra tôi sao?
Lòng tôi vừa nghi ngờ vừa hơi sờ sợ, bởi vì nếu thực sự là tên khốn Tưởng Lê Minh tìm đến rồi thì tôi sẽ thật sự có một rắc rối lớn!
Nhưng trước mắt tôi cũng không thể nghĩ quá nhiều, chỉ đành đem chuyện này đè xuống đáy lòng sau đó hồi phục tinh thần quay đầu nói cảm ơn với những âm hồn ở trước mặt, bởi vì nếu không có bọn họ thì tôi vẫn không biết vậy mà còn có một tiểu quỷ trốn trong bóng tối đang hại tôi. Có thể nói, lần này họ thực sự đã nhắc nhở tôi kịp thời.
Tiếp theo, chúng tôi tạm biệt nhau, họ từng người một bước ra cổng lên đường...
Đương nhiên, người không nỡ nhất chính là vợ chồng Dương Thiên rồi, thấy bóng lưng rời đi của cô bé thì lại khóc không ngừng.
Các âm hồn bước ra cổng thì biến mất không thấy nữa, bước lên con đường từ dương gian đi xuống âm phủ, biệt thự trống rỗng trong chớp mắt chỉ còn lại tôi và vợ chồng Dương Thiên.
Vợ Dương Thiên từ bình tĩnh lại từ nỗi đau buồn, không nỡ, không ngừng lau nước mắt.
Tôi an ủi họ vài câu, hai vợ chồng họ mới bình tĩnh lại, sau đó hai vợ chồng quỳ xuống trước mặt tôi, nói cảm ơn sự giúp đỡ của tôi, nếu không có tôi thì con gái của họ có lẽ sẽ mãi không thể xuống địa phủ đầu thai chuyển kiếp được.
Tôi thấy vậy thì vội vàng đỡ họ dậy, nói không cần như vậy. Đồng thời nói với họ, sau này căn biệt thự này sẽ không xảy ra chuyện nữa, nếu không định bán thì có thể giữ lại để ở.
Thực ra, sở dĩ căn nhà này trở thành nhà ma chính là vì họa từ con đường trước cổng kia tạo thành hung sát trong phong thủy, khiến cho người sống trong nhà thường chết thảm, chết bất đắc kỳ tử trong biệt thự. Sau khi chết, âm hồn lại vì hung thần trấn giữ ngoài cổng, thế là cứ tuần hoàn ác tính, không ngừng chết đột ngột, không ngừng náo loạn dẫn đến biến thành một căn nhà bị ma ám!
Nhưng bây giờ phong thủy xung khắc đã giải, oan hồn trong nhà đã đi, ngôi nhà này tự nhiên sẽ không có bất kỳ trở ngại nào nữa.
Nghe tôi nói như vậy, Dương Thiên vô cùng vui mừng mà tôi cũng rất yên tâm, vui vẻ, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi trừ ma, có thể có kết cục tốt đẹp, viên mãn như vậy, trong lòng tự nhiên vô cùng có cảm giác thành tựu.