Tôi lấy từ trong túi ra một "Bùa trừ tà Ngũ Lôi" đã được làm trước đó, rồi đi dọc theo cầu thang lên tầng trên.

Tôi nhìn lên cầu thang quanh co, phía trên tối om không có lấy một chút ánh sáng nào, thật là quái dị.

Tôi không tìm công tắc đèn ở cầu thang, bởi tôi sợ nếu bật đèn thì ma nhất định sẽ trốn mất.

Tôi bám vào tay vịn leo lên, tâm trạng trở nên căng thẳng. Đúng vậy, lúc này nói không sợ là nói dối. Tim tôi đập thình thịch, đến mức tôi có thể nghe rõ. Cũng may là tôi có mang theo bùa trừ tà. Nếu mà ma có xuất hiện thì tôi sẽ lấy lá bùa ném vào nó.

Tôi bước lên cầu thang, vừa đi vừa cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vì tôi đã leo lên rất nhiều cầu thang nên đúng ra giờ phải đến tầng ba rồi, nhưng tại sao tôi cảm thấy rằng mình thậm chí còn chưa lên đến tầng hai?

Trong một ngôi nhà bình thường, chiều cao của một tầng nhiều nhất là ba hoặc bốn mét. Đặc biệt, loại cầu thang xoắn này thường đi theo hình tròn (60 độ) sẽ là được một tầng. Tuy nhiên, vào lúc này, tôi cảm thấy rằng mình đã đi lên cầu thang xoắn ốc hai lần và theo logic thì tôi đã lên đến tầng ba. Tuy nhiên, ngoài những bậc thang lờ mờ ra thì chẳng có tầng nào cả.

Tôi khó hiểu nhìn xuống lầu, chỉ thấy phía dưới tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy, đèn trong phòng khách cũng không biết tắt đi từ lúc nào.

Vì tò mò, tôi lại đi lên cầu thang nhưng vẫn không có tầng nào. Tôi ngẩng đầu nhìn lên cầu thang xoắn ốc, chỉ thấy cầu thang xoắn ốc dường như dài vô tận và tối om. - Đọc truyện miễn phí tại TY T

Thấy vậy, tôi lập tức hoảng hồn. Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đã gặp ma hay gặp phải thứ không sạch sẽ?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi càng thêm sợ hãi. Tôi không dám đi lên, lập tức dừng lại, sau đó hét to pháp quyết: 
-“Trời xanh đất sáng, lập tức tuân lệnh!” rồi chỉ vào chân dậm xuống sàn ba lần.

Tôi giậm mạnh chân xuống đất, cảm giác hoang mang lập tức biến mất. Thế nhưng tôi bàng hoàng nhận ra nơi mình đang đứng lúc này.

Chết tiệt! Lúc này, tôi đã đến mái nhà một cách khó hiểu. Đặc biệt là nơi tôi đang đứng, đó là mép của mái nhà, chỉ cần bước tiếp một bước, tôi sẽ rơi thẳng từ mái nhà xuống đất.

Thấy vậy, tôi sợ đến toàn thân rùng mình. Tôi giật mình lùi lại, mồ hôi toát ra ớn lạnh. Có thể thấy, nếu vừa rồi tôi không dừng lại kịp thời thì chỉ cần tiến lên nửa bước, tôi cũng sẽ trở thành người thứ ba trong biệt thự này nhảy lầu tự tử.

Tôi nhận ra, vừa rồi nhất định tôi bị ma mê hoặc, nếu không làm sao lên đến mái nhà.

Nghĩ đến đây, tôi thực sự vừa sợ hãi vừa tức giận. Tôi lập tức quay người chạy xuống lầu, muốn xem con ma nào lại dám hại mình.

Tôi tìm khắp tầng ba xuống tầng một nhưng cũng không thấy bóng ma nào, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.

Tuy nhiên, trong lòng tôi biết rõ căn biệt thự này nhất định có ma. Bởi vì vừa rồi tôi đã bị ma mê hoặc và hiện tại bọn chúng chỉ đang tạm thời lẩn trốn.

Thấy không tìm được, tôi đi thẳng lên lầu hai, định tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, sau đó tính kế nếu oan hồn xuất hiện vào lúc nửa đêm. Hoặc là tôi sẽ giúp họ thoát khỏi oan ức, đầu thai kiếp khác, hoặc là tôi sẽ tiêu diệt họ.

Tôi tìm thấy một phòng ngủ trên lầu hai. Phòng ngủ này rất lớn, có giường đôi và bàn trang điểm. Đây chắc chắn là căn phòng mà vợ chồng Dương Thiên ngủ lúc trước. Chỉ vì nơi đây đã bị bỏ hoang quá lâu nên khắp nơi đều bám đầy bụi.

Tôi nhìn trên giường, ở đó có chăn bông. Tôi không ngủ trên giường bởi vì tôi không định ngủ mà chỉ muốn tìm một chỗ để ngồi.

Tôi thấy trước bàn trang điểm có một chiếc ghế nên ngồi xuống đó.

Cứ thế, tôi ngồi trước bàn trang điểm đợi đến nửa đêm, thầm mong đêm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng rồi mí mắt tôi díu lại, rồi tôi ngủ gật trên bàn trang điểm.

Ngay sau đó tôi đã ngủ thiếp đi.

Tôi không biết đã ngủ bao lâu, nhưng lúc ngủ, tôi luôn cảm thấy lạnh sống lưng, cổ cũng lạnh, như thể có ai đó đang thổi khí vào cổ tôi từ phía sau.

Nếu ở trong nhà của mình, tôi chắc chắn sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì và tiếp tục ngủ một cách ngon lành. Nhưng lần này thì khác, vì vậy ngay khi cảm thấy có gì đó không ổn ở phía sau, tôi lập tức mở mắt ra và nghĩ, chuyện kỳ quái gì đang xảy ra vậy?

Tôi ngay lập tức quay lại nhưng không thấy gì phía sau.

Đúng lúc đang cảm thấy kỳ lạ, tôi vô tình liếc nhìn chiếc gương trên bàn trang điểm, da đầu tôi đột nhiên tê dại.

Tôi nhìn thấy một khuôn mặt sau lưng mình trong gương. Đó là khuôn mặt một người phụ nữ. Gương mặt tái nhợt như tờ giấy, đầu tóc rối bù, dựa vào sau lưng tôi, thổi trên vai tôi.

Tôi giật mình, vội vàng dụi mắt, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt. Đồng thời, tôi vội vàng mở mắt thần, nhìn lại lần nữa, khuôn mặt tái nhợt vẫn còn ở đó, hai ngọn lửa dương khí trên vai đã bị ma nữ thổi tắt.

Chết tiệt, con ma nữ này đang thổi ngọn lửa của tôi!

Khi nhìn thấy điều này, tôi đã nhảy ra khỏi ghế vì sợ hãi.

Tôi ngã xuống đất và khi mở mắt ra, tôi nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, phát hiện toàn thân mình thấm đẫm mồ hôi, ngay cả lưng cũng ướt đẫm.

Tôi đứng dậy nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ đêm. Tôi nghĩ đêm nay mấy con ma đó sẽ không ra. Vì vậy, tôi lại ngồi xuống bàn trang điểm.

Tuy nhiên, ngay khi tôi vừa nằm xuống bàn trang điểm và chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên có một tiếng "bụp" và một thứ gì đó rơi xuống đầu tôi.

Tôi vội nhặt lên thì thấy đó là chiếc giày màu đỏ rơi trúng đầu

Tôi điếng người. Làm sao mà chiếc giày phụ nữ lại từ trên không rơi xuống như vậy.

Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, lập tức há hốc mồm. Trời ơi, trên đầu tôi có ma treo cổ! Chiếc giày đỏ đập vào đầu tôi lúc nãy đã rơi khỏi chân ma nữ đó.

Tôi sợ đến mức ngã nhào xuống đất, vội vàng ném chiếc giày đỏ đang cầm trên tay ra ngoài.

Ma nữ treo cổ này chẳng phải là ma nữ mà tôi vừa mơ thấy sao?

Lúc này, ma nữ cười toe toét với tôi và nói:
- “Anh có thể giúp tôi xuống không?”

Toàn thân tôi bị tê liệt!

Tôi bật người thẳng dậy, lấy ra một tấm “Bùa trừ tà Ngũ Lôi” ném về phía ma nữ.

Bùng một tiếng, bùa trừ tà đập vào chân ma nữ, phát ra một tia lửa, làm cô ta ngã xuống đất và phát ra một tiếng chói tai.

Cô ta có vẻ rất sợ lá bùa của tôi, vừa ngã xuống đất đã né tránh và lao ra cửa.

Thấy bùa trừ tà mình vẽ có hiệu quả, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tôi vội vàng đuổi theo cô ta.

Tuy nhiên, khi tôi vừa ra khỏi phòng đã không thấy bóng dáng ma nữ đâu nữa.

Tôi biết cô ta chắc chắn đang trốn một trong những căn phòng này, vì vậy tôi quyết định đi tìm từng phòng một. Nhưng vào lúc này, tiếng rửa bát cùng tiếng bát úp vào nhau từ phòng bếp lầu một truyền đến. Hình như có người ở dưới bếp.

Tôi ngay lập tức cau mày rồi bước nhẹ về phía tầng một.

Ở tầng một, tiếng rửa bát rõ hơn. Lúc này không chỉ có tiếng rửa bát mà còn có tiếng mở tủ, cho bát vào rồi đóng cửa tủ.

Tôi đi theo âm thanh về phía nhà bếp, nhưng khi tôi chuẩn bị đến gần thì âm thanh đó biến mất không rõ lý do, như thể bên kia biết có người đến.

Ngay khi tiếng rửa bát trong nhà bếp vừa biến mất, sau lưng tôi lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết từ phòng khách.

Đó là tiếng khóc của một đứa trẻ. Tiếng khóc rất thê lương vọng ra từ phòng khách.

Tôi vừa nghe liền quay người chạy lại phòng khách, nhìn qua mắt thần, lần này cuối cùng tôi cũng nhìn thấy con ma đang khóc.

Ở đầu cầu thang trong phòng khách, có một cô bé chừng sáu, bảy tuổi, buộc hai bím tóc đuôi gà đang ngồi ở bậc thang lau nước mắt, khóc rất thê lương. 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play