Thành thật mà nói, trên đường đến nhà tang lễ, tôi rất lo lắng rằng Tiểu Hoa sẽ hỏi tôi câu hỏi này, điều này khiến tôi rất xấu hổ. Cô ấy thật đáng thương, tôi thật sự phải lừa cô ấy sao?
"Anh Nhị Cẩu, Anh mau nói đi? Anh trai của em không phải tự sát?"
Tiểu Hoa hỏi tôi với đôi mắt ngấn lệ, đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.
Nghĩ đến lời dặn dò lúc trước của Tiểu Lưu, tôi không muốn Tiểu Hoa nhúng tay vào liền nói dối: “Tiểu Hoa, em đừng suy nghĩ quá nhiều cảnh sát đã giải thích nguyên nhân rồi anh trai của em đã treo cổ tự vẫn trong phòng.”
Làm sao Tiểu Hoa có thể tin điều đó? Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy và nói: "Anh Nhị Cẩu, anh đã lừa em. Anh trai của em sao có thể tự sát? Anh ấy chắc chắn đã bị người khác giết. Anh có thể nói cho em biết không? Anh Nhị Cẩu, bây giờ em chỉ có thể tin tưởng anh, chỉ có anh mới có thể nói cho em biết sự thật."
Tôi và Tiểu Hoa lớn lên cùng nhau như thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn, cô ấy coi tôi như anh trai, ngay cả khi bị bạn học bắt nạt ở trường, cô ấy cũng sẽ nói với tôi thay vì nói với anh trai của cô ấy.
Bây giờ, nghe cô ấy gọi tôi anh Nhị Cẩu, trái tim tôi dịu lại. Cuối cùng, tôi quyết định nói cho cô ấy biết sự thật. Thứ nhất, bởi vì bà lão đã bị Thiên Sư Trương tiêu diệt, cho dù Tiểu Hoa biết chân tướng cũng sẽ không tức giận nữa. Thứ hai, tôi hiểu nỗi đau của cô ấy, đối với một người đã mất đi người thân, nếu ngay cả nguyên nhân cái chết của người thân mình cũng không được biết thì càng là cực hình.
Ngay lập tức, tôi thở dài tôi liền kể hết chuyện hai tháng trước chúng tôi không giúp bà lão kia, chuyện chúng tôi lụm được tiền âm phủ, tất nhiên tôi cũng kể cho cô ấy nghe việc bà lão kia đã bị Thiên Sư Trương tiêu diệt.
Sau khi nghe đầu đuôi sự việc, Tiểu Hoa lại bắt đầu khóc nói rằng anh trai của cô ấy chết oan.
Đúng vậy, chúng tôi chỉ là khách qua đường, ai ngờ chúng tôi lại gặp phải tai họa như vậy? Cho tôi hỏi, trên đời này còn điều gì oan hơn thế này nữa không?
Tuy nhiên, bây giờ mọi người đều đã chết, buồn bã thế nào cũng không ích gì, nên tôi khuyên cô ấy đừng buồn, dù sao bà lão đó cũng đã nhận quả báo của mình, tôi đã báo thù cho Tiểu Lưu.
Mặc dù Tiểu Hoa rất phẫn nộ, nhưng dù sao thì bà lão cũng đã chết rồi, cô ấy chỉ còn cách tiếp nhận tất cả những điều này ngoại trừ vài câu chửi rủa và vài lời bất công.
Đôi mắt cô ấy đỏ hoe vì khóc, chỉ biết đứng ở quảng trường của nhà tang lễ trên tay ôm di hài của anh trai, giống như một đứa trẻ bất lực ánh mắt vô cùng bối rối và mất mát.
Đúng vậy, cô ấy một mình từ quê lên chạy đến nơi này cũng không có người thân, bạn bè, nhất là trong hoàn cảnh này cô ấy càng thêm bất lực.
Tôi hỏi cô ấy đã tìm được chỗ ở chưa, vì tôi biết hôm nay không có xe để về nhà.
Tiểu Hoa lắc đầu, không nói chuyện.
“Vậy anh dẫn em đến một khách sạn thuê phòng cho em nghỉ ngơi nhé?” Tôi hỏi.
Ở thành phố này, có lẽ cô ấy chỉ có một người bạn như tôi, tôi cảm thấy mình phải có nghĩa vụ chăm sóc cô ấy.
Tiểu Hoa vẫn lắc đầu, cô ấy nói: "Không, em không muốn ở một mình. Anh Nhị Cẩu, anh có thuê nhà đúng không? Em đến nhà anh được không?"
Mặc dù phòng tôi là phòng đơn, chỉ có một chiếc giường, không có chỗ chứa cô ấy, nhưng tôi vẫn nhanh chóng gật đầu đồng ý, rồi tôi rời nhà tang lễ và đưa cô ấy về căn phòng thuê.
Tất nhiên, đừng hiểu lầm tôi mặc dù từ nhỏ tôi đã thích cô ấy, mặc dù tôi có lén nhìn cô ấy tắm khi còn nhỏ. Nhưng lúc này, ngoại trừ đồng cảm với cô ấy, tôi chỉ cảm thấy có lỗi với cô ấy, làm sao tôi có thể có suy nghĩ khác, huống chi buổi sáng Thiên Sư Trương đã nói với tôi rằng tôi không được làm gì với phụ nữ.
Khi tôi trở lại phòng cho thuê với Tiểu Hoa, trời đã gần tối.
Tôi làm đồ ăn cho Tiểu Hoa, nhưng cô ấy vì chuyện của anh trai mà tâm trạng không tốt nên không ăn nhiều.
Ban đêm, chúng tôi một người ngủ trên giường và một người ngủ trên sàn nhà. Đương nhiên tôi là người ngủ dưới đất, dù sao cũng là tháng 7 âm lịch, thời tiết không lạnh, buổi tối cũng không cần đắp chăn, ngủ dưới đất cũng không sao.
Đêm đó, chúng tôi trò chuyện một chút về việc ở nhà, rồi đi ngủ.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết mình bị đánh thức bởi cái lạnh thấu xương, lạnh thấu xương như mùa đông, như ngủ trong hầm băng, hơi lạnh rít lên khiến người ta rùng mình.
Ngơ ngác muốn kéo chăn đắp, nhưng mò mẫm một hồi mới phát hiện mình đang ngủ dưới đất. Trong phòng rất tối, tôi khó hiểu mới tháng bảy mà sao đột nhiên lại lạnh như vậy, không bình thường chút nào.
Trời đang mưa?
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy cảnh này không khỏi nhíu mày: "Chết tiệt, sao cửa lại mở?"
Đúng vậy, tôi thấy cửa phòng bị mở, một luồng gió đen ùa vào phòng, luồng gió đen làm rung chuyển cánh cửa. Tôi nhớ rõ, lúc tôi đi ngủ tôi đã khóa cửa, chẳng lẽ là Tiểu Hoa mở ra?
Nghĩ đến đây, tôi liếc nhìn lên giường, ánh sáng trong phòng tối om, nhìn không rõ cái gì, bèn gọi: “Tiểu Hoa, em có ở đó không?”
Trong phòng im lặng, không có giọng nói của cô ấy. Ngay cả hơi thở của cô ấy cũng không nghe thấy.
Tôi không biết bạn có cảm giác như vậy không, trong bóng tối khi có người ở trong phòng, bạn có thể cảm nhận được hơi thở của người kia, nếu chỉ có một mình bạn trong phòng, cảm giác này hoàn toàn khác.
Nhưng, lúc này tôi chỉ cảm thấy Tiểu Hoa thật sự không ở trong phòng, liền lật người từ dưới đất bò dậy. Sau đó tôi lại gần giường nhìn một chút, quả nhiên trên giường trống không, cũng không có bóng dáng của Tiểu Hoa đâu.
Tôi nghĩ cô ấy có thể đã ra ngoài để đi vệ sinh.
Thế là tôi ngồi trên giường đợi cô ấy, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy cô ấy quay lại. Tôi ra ngoài xem, bên ngoài không có ai, tôi gọi tên cô ấy mấy lần nhưng cô ấy không trả lời, lúc này tôi hơi lo lắng.
Tôi vội vàng quay lại phòng xem cô ấy có mang điện thoại di động không, với tay định bật đèn, lúc này mới phát hiện ra đã mất điện. Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạm vào điện thoại di động của mình trên tủ đầu giường.
Tuy nhiên, khi tôi chạm vào tủ đầu giường, mặc dù tôi đã chạm vào điện thoại di động của mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy đầu mình bị thứ gì đó đập vào. Nói thế nào nhỉ, cứ như thể có thứ gì đó treo lơ lửng trên đầu tôi và thứ đó đập vào đầu tôi.
Phải biết rằng, phía trên đầu giường của tôi chưa bao giờ treo bất cứ thứ gì, cho nên lúc đó tôi rất sợ hãi, một loại sợ hãi không thể giải thích được.
Cái thứ đập vào đầu tôi, tôi đập trúng nó nên hình như nó rung chuyển, trong khi tôi đang cau mày, nó lại đập nhẹ vào đầu tôi hết cái này đến cái khác.
Ngay lập tức, tôi đưa tay chạm vào thứ đã đập vào đỉnh đầu mình, khi tôi chạm vào nó, tim tôi đập loạn nhịp, bởi vì thứ tôi chạm vào dường như không phải là vật gì, mà nó giống như một đôi chân.
Thú thực là lúc này tim tôi đập nhanh, tóc gáy tôi nổi lên. Tôi nhanh chóng cầm điện thoại lên, nhấn nút nguồn, màn hình điện thoại sáng lên, tôi quơ tay lấy thứ trên đầu, tôi lấy được là một chiếc giày, một chiếc giày của phụ nữ.
Chiếc giày này tôi rất quen thuộc, chẳng phải là giày của Tiểu Hoa sao?
Lòng tôi chợt lạnh, sau đó tôi lập tức bật chiếc đèn pin nhỏ của điện thoại di động lên, ánh sáng lập tức sáng lên, sau đó vội vàng chiếu đèn binh lên đỉnh đầu rồi chụp ảnh, quả nhiên vừa rồi là một đôi chân đập vào đầu tôi! ( đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển các team dịch hợp tác )
Lần này làm tôi sợ chết khiếp, tim tôi đập mạnh đến nỗi ngã lăn ra đất.
Đèn pin của điện thoại di động tình cờ chiếu vào mặt người bị treo cổ, tôi nhìn thấy đó là khuôn mặt của Tiểu Hoa, lúc này do bị ngạt thở nên hai nhãn cầu của cô ấy lồi ra ngoài một cách khủng khiếp, miệng há to và lưỡi thè ra.
Đang lúc nhìn sắc mặt của cô ấy, còn không biết có phải là bởi vì mình hoa mắt hay không lúc này thần sắc của cô ấy đột nhiên động, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia ý cười quỷ dị.
Tôi thề, tôi chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Lúc này tôi thực sự sợ chết khiếp, mặt tái xanh vì sợ.
Kinh hoàng và sợ hãi, toàn thân run rẩy, tôi thậm chí không thể dùng sức để đứng dậy. Tiểu Hoa treo lơ lửng trên không bằng sợi dây vẫn đang nhe răng cười với tôi khiến người ta sởn gai ốc.
Tôi quá sợ hãi để nhìn thẳng vào cô ấy, vì vậy tôi nhắm mắt lại và nghĩ trong lòng: Điều này không có thật, đây chắc chắn là một giấc mơ, nó không bao giờ có thể là sự thật. Bà lão đã bị Thiên Sư Trương tiêu diệt, mọi thứ đã kết thúc, đây nhất định là một giấc mơ.