Thật lòng mà nói, khi gặp lại Thiên Sư Trương, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Một là vì ông ta không lừa tôi, hai là tấm thẻ ông ta đưa cho tôi trước đó đã cứu mạng tôi, chứng tỏ ông ta thực sự là một người có võ nghệ cao cường. Bây giờ có ông ta ở đây, lòng tôi cũng an tâm hơn nhiều. Dù ông ta ở trong bệnh viện tâm thần, nhưng miễn là có thể đuổi ma, tôi đều rất hài lòng và tin tưởng.
Tôi vội xin lỗi ông ta và hỏi ông ta có bị thương không?
Thiên Sư Trương trợn tròn mắt và rất không hài lòng nói: "Bần đạo không bị thương, nhưng tại sao cậu lại vô cớ đá tôi?"
"Bạch Vô Thường muốn bắt hồn của tôi, vừa rồi lúc tôi chạy trốn đột nhiên nhìn thấy ông mặc áo trắng yên lặng đứng ở phía sau tôi, cũng không đáng sợ cho lắm nhưng tôi tưởng ông là Bạch Vô Thường." Tôi thành thật nói.
Nói xong, tôi vội cầu cứu ông ta, mong ông ta giúp đỡ. Sau sự cố danh thiếp, tôi đã coi Thiên Sư Trương trước mặt mình là "vị cứu tinh" của mình và chỉ có ông ta mới có thể cho tôi một tia hy vọng.
Thiên Sư Trương vuốt chòm râu dê của mình và nói: "Bần đạo thực sự đến đây vì chuyện này. Sau khi chia tay cậu vừa rồi, tôi đã tính lại tử vi cho cậu và thấy rằng tuổi thọ của cậu chỉ còn đến nửa đêm nay, vì vậy tôi đã quay lại đó và tìm kiếm cậu."
Nghe đối phương nói như vậy, tôi giật cả mình, cảm thấy lão già đúng là tài giỏi vậy cũng có thể tính ra. Bởi vì Bạch Vô Thường lúc trước có nói, nửa đêm hôm nay tôi sẽ chết.
Ngoài việc bị sốc, tôi không thể không cảm thấy vui mừng trong lòng, bởi vì nếu ông già này đến đây vì chuyện này, ông ta đương nhiên đến để cứu tôi.
Trước đây tôi không biết khả năng của ông ta, nhưng bây giờ tôi biết rất rõ chắc chắn ông ta là một bậc thầy giỏi.
Nhưng tôi cũng rất tò mò, ông ta nói tới cứu tôi, vậy làm sao biết tôi trốn ở chỗ này? Vì vậy tôi hỏi: "Thiên sư, ông vừa rồi đột nhiên xuất hiện ở sau lưng tôi, ông phát hiện tôi trốn ở chỗ này sao?"
Thiên Sư Trương trợn mắt và nói: "Cậu có nghĩ pháp sư như tôi là thần là thánh à cái gì cũng có thể tính ra được?"
Tôi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Vậy tại sao ông lại xuất hiện ở bụi cây này?”
"Vừa rồi bần đạo đi ngang qua chỗ này, vừa vặn bị đau bụng, định ở chỗ này để giải tỏa, không nghĩ tới còn chưa ị xong, lại vô cớ bị ngươi đá!"
“Ông đến đây để làm gì à?"
Đầu tôi có những vệt đen, chẳng trách tôi luôn cảm thấy hôi thối, cảm giác ông ta đại tiện khắp nơi. Tôi bĩu môi, tức giận nói: "Đồ khốn kiếp, ai bảo ông chạy sau lưng hù dọa tôi!"
Thiên Sư Trương kỳ lạ liếc nhìn chân tôi và nói: "Sở dĩ vừa rồi bần đạo xuất hiện sau lưng cậu là để nhắc nhở cậu là cậu đã giẫm phải cứt!"
Nghe đến đây, tôi suýt té nhào xuống đất, vội lấy điện thoại ra bật chiếc đèn pin nhỏ rồi chụp ảnh chân mình, mẹ kiếp giẫm phải cứt thật rồi!
Mẹ nó! Tại sao tôi lại xui xẻo đến mức có thể giẫm phải cả cứt người.
Lập tức, tôi chán ghét nhịn không được nói: "Ông đúng là đồ không có văn minh, làm sao có thể ị ở chỗ này? Thật là độc ác..."
"Không thể trách bần đạo, đều là do vận khí của cậu, xem ra cậu thật sự sắp chết, còn có thể giẫm lên cứt người." Thiên Sư Trương cười khổ nói.
Giờ phút này tôi cũng không có tâm tình cùng ông ta tranh luận, bởi vì canh ba sắp đến, Bạch Vô Thường mà tìm được tôi, tôi sẽ chết. Nghĩ tới đây, tôi nói với Thiên Sư Trương rằng tôi không muốn chết và cầu xin ông ta cứu tôi.
Thiên Sư Trương cười khúc khích và chỉ nói bốn từ: Làm đồ đệ của bần đạo.
“Là đệ tử của ông, ông thật sự có thể cứu mạng tôi sao?” Tôi nghi hoặc.
Thiên Sư Trương gật đầu và ông ta nói với tôi sổ sinh tử của tôi có thể sống đến bảy mươi lăm tuổi, nhưng tuổi thọ của tôi bị rút ngắn vì tôi đã tiêu hết phước lành sau khi nhặt được tiền âm phủ. Bây giờ tôi phải thờ phụng dưới tông phái của ông ta và xin giáo chủ ban cho tôi một số phước lành, để tôi có cơ hội.
Sở dĩ lúc trước tôi từ chối ông ta là bởi vì tôi không tin ông ta có thể cứu tôi, nhưng bây giờ thì khác, tôi đã coi ông ta là cứu tinh của mình rồi, cho nên sau khi nghe ông ta nói, vì tính mạng của mình, tôi lập tức đồng ý sau đó quỳ xuống một cái "bịch" nói: "Sư phụ!"
Thiên Sư Trương hài lòng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, cười nói: "Hiện tại con là đệ tử của thầy, cũng là trưởng môn đời thứ 108 phái Mao Sơn tương lai. Sư phụ chỉ có một yêu cầu đối với con, đó chính là làm càng nhiều việc thiện để tích đức, duy trì hòa bình hai giới Âm Dương, vì thiên hạ cũng vì hạnh phúc của chính mình."
"Duy trì hòa bình hai giới Âm Dương? Thầy xác định không phải đang nói đùa? Cái gì con cũng không biết!"
"Đừng lo lắng với tư cách là một người thầy, thầy có một "Bí thuật của phái Mao Sơn" rất lợi hại và truyền lại cho con, nếu con nghiên cứu kỹ về sau con nhất định sẽ đạt được điều gì đó."
Nói đến đây Thiên Sư Trương lấy từ trong ngực ra một cuốn sách và đưa nó cho tôi. Tôi nhìn một lượt và không khỏi sửng sốt: Cung đồ ký?
Thấy vậy, hình ảnh ông già trong đầu tôi lập tức hiện cao hơn rất nhiều, không ngờ gu thẩm mỹ của ông ta lại cao như vậy, vì chúng tôi đều là fan của tác giả cuốn này nên tôi cảm thấy mối quan hệ giữa sư phụ và đồ đệ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
“Mẹ kiếp, lấy lầm rồi!” Thiên Sư Trương vội vàng đoạt lại, lấy ra một quyển khác ném cho tôi.
Quyển sách này đã cũ, đã sớm ố vàng, bên trong là những chữ thường được chép tay bằng bút lông, còn có các loại hình vẽ bùa chú, nhìn lướt qua liền giống như đọc sách trên trời, một chữ cũng không hiểu.
Thiên Sư Trương nói: "Con cần phải học "Bí thuật của phái Mao Sơn" rất tuyệt vời này. Mặc dù thầy có thể giữ cho con sống trong ba đêm, nhưng con ma đã dùng tiền để giết con chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con. Nó sẽ đến tìm con nếu nó muốn. Cho nên con có thể cứu mạng con hay không phụ thuộc vào việc con phải nắm vững kỹ thuật hàng ma của môn phái chúng ta để bảo vệ chính mình."
"A? Sư phụ đừng đùa giỡn như vậy, con mới nhận sách, cái gì cũng không biết, làm sao đánh được con ma đó! Thầy không thể bỏ qua như vậy." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thiên Sư Trương nghiêm túc vỗ vai tôi và nói: "Bần đạo không muốn làm thầy, nhưng kiếp dương sư của thầy chỉ còn có một ngày. Thầy có thể bảo vệ con nhất thời, nhưng không thể giữ con mãi mãi. Nhưng con không cần lo lắng, con là âm mệnh, con là người thích hợp nhất với nghề nghiệp của chúng ta. Có tài năng này, muốn học âm dương thuật cũng không quá khó."
Ông ta nói với tôi rằng đáng lẽ ông ta phải chết vào ba ngày trước, vì không để phái Mao Sơn mất đi người thừa kế, ông ta đã xin Diêm Vương sống thêm ba ngày để ở lại trần gian nhận đồ đệ trước khi ông ta chết. Vốn dĩ Diêm Vương không đồng ý, nhưng ông ta cùng Diêm Vương chơi mạt chược, Diêm Vương nợ ông ta rất nhiều tiền, vì trả nợ Diêm Vương đành phải đồng ý.
Nghe đối phương nói mà tôi không khỏi quay đầu lại, ông ta đang tán tỉnh tôi hay là coi tôi như một con ngốc? Chơi mạt chược với Diêm Vương và lừa ma!
Mặc dù tôi không thực sự tin rằng ông ta thực sự có thể chơi mạt chược với Diêm Vương, nhưng tuổi thọ của ông ta chỉ có một ngày, điều đó có thể là sự thật, dù sao thì lão già này cũng có thể đếm được tuổi thọ của tôi, làm sao ông ta không biết tuổi thọ của mình.
Vốn tưởng rằng mình vừa tìm được cứu tinh lớn, muốn ôm đùi thật chặt, lại không nghĩ tới mình sẽ sớm xì hơi như vậy, đây thật sự là chui ra rãnh nước thải chui vào nhà xí thật là xui xẻo. Có vẻ như vị cứu tinh của tôi trong tương lai chỉ có thể là "Bí thuật của phái Mao Sơn" do Thiên Sư Trương trao cho tôi và chỉ có nó mới có thể cứu tôi.
Lời này vừa nói ra, đột nhiên nổi lên mây gió Trương Thiên Thạch khẽ cau mày, sau đó nói: "Xem ra canh ba tới rồi, Thất gia cũng tới rồi."
“Thất gia?” Tôi sửng sốt.
“Là Bạch Vô Thường muốn bắt linh hồn của con.” Thiên Sư Trương nói xong chỉ chỉ bụi rậm bên ngoài đường đi.
Tôi nhìn xuống đường khi ông ta chỉ, trên con đường vắng thật sự có một người, người này không phải Bạch Vô Thường, còn có thể là ai nữa?
Thành thật mà nói, bây giờ tôi mới hiểu rằng sở dĩ trước đây tôi có thể trốn không phải vì tôi thông minh, mà là vì mọi người chưa bao giờ đuổi theo tôi, họ chỉ đến bắt hồn tôi sau nửa đêm.
Tại sao lại nói như vậy, bởi vì tên Bạch Vô Thường này biết tôi trốn trong bụi rậm, ông ta quay đầu nhìn tôi lạnh lùng nói: “Canh ba đến rồi, cậu muốn tự mình đi ra hay muốn tôi dùng xiềng xích nhốt cậu lại?”
Vừa nghe lời này, tôi sợ đến sắp tè ra quần, vội vàng chạy tới sau lưng Thiên Sư Trương, lo lắng nói: "Sư phụ, không phải đã nói nếu trở thành đồ đệ của thầy, trưởng môn sẽ bảo hộ con sao? Bạch Vô Thường này tới tìm con làm gì?"
"Con chỉ bái thầy, không phải bái trưởng môn!"
Tôi gần như loạng choạng...
"Nhưng con không cần lo lắng,thầy cùng Bạch Vô Thường là bạn chơi bài với nhau, gia hỏa này nợ thầy rất nhiều tiền, có thầy ở đây không ai làm gì được con."