[Xuyên đến thập niên 70, tôi mang thai ba bảo bối- Calantha]

Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng Tiêu Chiến đã thức dậy, lúc này mẹ Tiêu cũng đã ở trong bếp và bắt đầu làm cơm sáng.

"Con trai, sao dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm một chút nữa đi? Đêm qua mấy đứa nhỏ đi tiểu đêm vài lần, ngủ không ngon giấc đúng không! Nhìn quầng thâm mắt của con đi này." 

“Mẹ, mấy đứa nhỏ mỗi đêm đều phải đi tiểu đêm sao ạ? Cảm giác chính là vừa mới ngủ được một chút thì mấy đứa nhỏ lại thức giấc, vợ của con đều là nhắm mắt cho con bú, rồi dỗ dành con. Một tháng này vợ con đều như vậy, thật là vất vả.”C a l an t h a - T Y T

“Còn phải nói sao! Mẹ cũng đã nói buổi tối sẽ ở lại phòng của tụi con giúp con bé chăm sóc mấy đứa nhỏ nhưng vợ của con lại sợ mẹ tuổi đã lớn rồi, ngủ không đủ giấc sẽ có hại cho cơ thể nên nhất quyết muốn tự mình chăm sóc. Mẹ nhìn thấy quầng thâm mắt của con bé còn đậm hơn của con nhiều lắm, thật là làm cho người khác đau lòng. Về sau con cần phải đối xử với vợ của con tốt một chút, người ta vì con mà sinh ra được ba đứa con trai, lúc đó tình thế vô cùng nguy hiểm, nếu con không đối tốt với con bé vậy thì mẹ cũng không còn cách nào đứng về phía con được…" 

Mẹ Tiêu bắt đầu bật chế độ lải nhải với con trai, Tiêu Chiến chỉ biết mỉm cười lắng nghe. Dù sao mẹ nhà mình nói cũng có phần đúng...

Mọi người trong nhà họ Tiêu cũng lần lượt rời giường nhưng không ai gây ra tiếng động lớn. Tất cả đều đánh răng và rửa tay vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả Noãn Noãn mới ba tuổi cũng như vậy...

Mọi người ăn sáng xong liền dọn dẹp. Người nào cần ra đồng thì ra đồng. Dù sao ngày hôm qua mọi người đã nghỉ một ngày không làm việc để uống rượu trăng rằm, chuyện này cũng đã khiến cho tốc độ làm việc bị chậm trễ đi không ít, hôm nay mọi người đều tích cực ra ngoài đồng...

Tiêu Chiến ban đầu cũng muốn đi theo nhưng mẹ Tiêu muốn anh ở lại với vợ để cùng vun đắp tình cảm cũng để cho đứa con trai thứ tư này có thời gian ở chung với vợ nhiều một chút cho nên ngay cả Noãn Noãn mới ba tuổi cũng theo mẹ ra đồng làm việc. Để con trai và con dâu được bồi dưỡng tình cảm, mẹ Tiêu đúng là đã tiêu tốn rất nhiều công sức... 

"Trong nồi có đồ ăn sáng của vợ con đó. Lát nữa khi vợ con thức dậy, con đem qua cho con bé đi." Mẹ Tiêu dặn dò.

“Con đã biết, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để cho con dâu của mẹ bị đói đâu.” Tiếu Chiến cười híp mắt đáp.

Mẹ Tiêu cười mắng một câu rồi lại đánh anh một cái sau đó liền quay người rời đi.

Tiêu Chiến không có việc gì làm liền bắt đầu quét sân, gánh nước và chặt củi, cho dù một tay bị thương cũng không ảnh hướng đến anh làm việc.

Lúc này liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, anh liền đi vào trong phòng nhìn xem một chút, vừa bước vào phòng thì bắt gặp đôi mắt to tròn của con thứ ba, đứa thứ ba vừa nhìn thấy cha mình liền sửng sốt một chút sau đó liền khóc lớn hơn lúc ban đầu. Tiêu Chiến đã có kinh nghiệm dỗ con từ tối hôm qua, hôm nay đã có thể bế con bằng một tay...

Lưu Li bị tiếng khóc của đứa trẻ đánh thức liền rời giường xem có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ, cô thay tã cho đứa nhỏ rồi cho bú. Nếu không dỗ dành đứa thứ ba kịp thời thì hai đứa nhỏ còn lại cũng sẽ bị đánh thức... ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tiêu Chiến thấy cô bắt đầu cho con bú liền đi mang cơm sáng lên cho vợ. Bữa sáng hàng ngày của Lưu Li cũng không tệ, cháo gà cùng hai quả trứng luộc, thời đại còn thiếu ăn thiếu mặc, đồ ăn nấu cho cô vẫn rất tinh xảo và bổ dưỡng, cho nên mẹ Tiêu vẫn là một người rất phúc hậu… “

“Em ăn cơm trước đi, tôi đi xem các con. Lát nữa hai đứa nhóc kia thức dậy nữa thì không biết đến lúc nào em mới có thể ăn sáng được.” Tiêu Chiến thấy đứa nhỏ nhất bú xong liền mang bữa sáng vào.

Lưu Li cũng không khách khí với anh. Sau khi ra ngoài rửa mặt đánh răng xong xuôi liền đi vào ăn sáng.

Tiêu Chiến ngồi trên giường và chứng kiến ​​​​tất cả những điều này. Ba đứa con của anh đang nằm trên giường và vợ anh thì đang lặng lẽ ăn bữa sáng ở bên cạnh bàn, tất cả những điều này đã tạo cho anh một loại cảm giác năm tháng yêu tĩnh vô cùng tốt đẹp, khiến cho anh bất giác nở nụ cười…

“Đúng rồi, hôm qua quên không hỏi anh, vết thương của anh thế nào rồi? Hôm nay cần phải thay băng rồi đúng không?” Lưu Li ăn xong, rửa sạch bát rồi về phòng nói chuyện.

"Đúng vậy, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được. Lát nữa em giúp tôi thay băng đổi thuốc có được không?" Tiêu Chiến hỏi thử.

"Được, vậy bây giờ tôi giúp anh thay băng, lát nữa mấy đứa trẻ đều tỉnh hết thì lại phải có người trông chúng." 

"Được, bây giờ tôi đi lấy thuốc."

Nói xong Tiêu Chiến liền đi đến chiếc ba lô ngày hôm qua, từ bên trong lấy ra một cái túi vải đưa cho Lưu Li. Lưu Li nhận lấy mở ra xem, bên trong là một bao thuốc bột và băng gạc...

Lưu Li thấy sau khi Tiêu Chiến đưa gói thuốc bột qua liền đứng im không nhúc nhích.

"Anh đứng ngây ngốc ở đó làm cái gì vậy? Mau cởi quần áo ra rồi lại đây ngồi xuống chỗ này."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn đi tới, anh im lặng nhìn cô vợ nhỏ thay thuốc cho mình, vết thương trên ngực phải băng từ sau lưng lại. Nếu nhìn ở mặt bên thì giống như hai người đang ôm nhau vậy, nhìn khuôn mặt trẻ con của cô vợ nhỏ gần trong gang tấc, trong lòng anh giống như có con nai con chạy qua chạy lại vậy. Vành tai của anh đỏ lên, hơi thở của cô vợ nhỏ phả vào vành tai của anh khiến cho trái tim của anh càng đập nhanh hơn. 

Nội tâm của Lưu Li lúc này cũng không bình tĩnh được nữa, bộ dáng của người chồng này đúng là không còn gì để nói mà, ánh mắt của cô dường như đang tập trung vào cơ bụng cùng những đường nét mỹ nhân ngư của Tiêu Chiến. Nội tâm của cô đang nổi lên từng đợt sóng gió mãnh liệt nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ bình tĩnh. Dù sao cô cũng được coi là người “nhìn qua vô số đàn ông”. Tuy chỉ là xem trên TV nhưng cũng được coi là chưa ăn qua thịt heo cũng được nhìn heo chạy rồi, hơn nữa còn không ít heo chạy qua đâu. Cô cố gắng kìm nén lại cảm giác muốn sờ lại, tự nhủ trong lòng: “Không thể bị mất mặt được.” Trên mặt của cô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, trấn định nhưng đôi bàn tay của cô lại đang phản bội lại nội tâm không bình tĩnh của cô.

*Chưa ăn qua thịt heo cũng được nhìn heo chạy: Tuy rằng không có tự mình trải qua quá hoặc thể nghiệm quá, nhưng gặp qua hoặc nghe nói qua, có điều hiểu biết.

Tiêu Chiến đem những biểu cảm trên khuôn mặt của cô vợ nhỏ thu hết vào trong mắt, lộ ra tươi cười ý bảo bản thân có thể thực hiện được: "Có muốn sờ thử một chút không?"

"Được nha, được nha!" Còn chưa nói xong, tay của cô đã không thành thực mà sờ vào...

Chờ đến khi Lưu Li phục hồi lại tinh thần thì tay của cô đã đặt lên trên cơ bụng của anh rồi. Ngay lập tức cô liền cảm thấy da đầu tê dại, thật xấu hổ mà.truyện được dịch bởi app t y t

Nhưng suy nghĩ lại thì lại cảm thấy đây rõ ràng là chồng hợp pháp của mình, bản thân cô sờ chồng của mình cũng không phải là chuyện phạm pháp gì. Suy nghĩ một chút liền bình thường trở lại, sau đó lại bắt đầu hưởng thụ, cũng sờ soạng thêm vài cái... 

Lúc Lưu Li vừa đưa tay chạm vào cơ bụng của anh, Tiêu Chiến đã ngay lập tức hối hận.

Lưu Li sững sờ, nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Tiêu Chiến, cơ thể liền cảm thấy không ổn rồi và muốn bỏ chạy nhưng sao Tiêu Chiến lại có thể cho cô cơ hội để chạy trốn cơ chứ! Anh bắt lấy cô vợ nhỏ đang chuẩn bị chạy trốn, để cô ngồi lên trên đùi, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, tùy ý nhấm nháp hương vị đã mong đợi từ lâu...

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play