[Xuyên đến thập niên 70, tôi mang thai ba bảo bối- Calantha]
Hai người dùng bữa xong rồi thu dọn đồ đạc, định ra ngoài mua chút thức ăn, rau củ với một số thứ còn thiếu.
Tiêu Chiến cũng muốn tận dụng buổi chiều hôm nay để chuẩn bị mọi thứ, ngày mai anh phải làm, vợ anh mang theo ba đứa con ra ngoài mua sắm cũng không dễ, bây giờ ba đứa trẻ cũng đã hơn sáu tháng rồi, anh đi làm, không biết vợ anh có trông được hay không, vậy nên vẫn phải lo việc khác trong nhà trước thì hơn...
Tiêu Chiến sợ vợ mình không tự tìm được nên hai vợ chồng đẩy xe em bé ra ngoài.
Khu vực cư trú không ở trong doanh trại, mà là ở doanh trại phía Tây, cách khoảng mười phút đi bộ, phụ cận khu chợ chính là khu vực cư trú phía Tây.
Chợ cách khu vực cư trú không quá xa, hai người đẩy xe em bé đến chợ còn chưa đến mười phút.
Hai bên đường đi đều bày quầy, có hơn chục quầy hàng, đều là người thôn xóm phụ cận bán ít đồ nhà tự trồng, tính ra đồ mùa này cũng không nhiều.
Đi về phía trước thì nhìn thấy mấy ngôi nhà tương tự như khu vực cư trú, trong tay một vài người cầm đồ từ chỗ đó đi ra.
“Ngôi nhà ngói phía trước là hợp tác xã cung ứng và tiếp thị trong trấn, lát nữa sẽ qua xem, nếu còn thiếu thứ gì thì ngày mai nhờ hậu cần mua giúp, đúng lúc ngày mai quân đội có xe vào huyện mua đồ, lát nữa về nhà em lên danh sách để anh đưa qua..."
"Được, vậy anh đẩy xe em bé đi, em đi xem rồi chọn."
Lưu Li để Tiêu Chiến đẩy xe em bé, còn cô đi bên cạnh chọn những thứ cần mua, cuối cùng mua hai cây cải thảo, một ít khoai tây, một quả bí đao, mười mấy quả trứng gà cùng một con gà, thấy quầy thịt vẫn còn một miếng thịt nạc với mấy cái xương hơn một cân, quầy hàng bên cạnh còn lòng lợn chưa bán được bèn hỏi chủ quầy thịt mua.
Hai người đến điểm dừng cuối cùng là hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua thêm ít gia vị, nhìn thấy kẹo sữa thỏ trắng nên cũng mua một túi.
Rồi mua thêm hai cân gạo và mấy cân bột gạo nữa, thấy không còn gì để mua thêm mới bảo Tiêu Chiến về nhà.
"Chúng ta mới tới đây nên mời cơm chứ nhỉ? Mấy đồng chí chơi với anh cả các chị dâu hôm nay giúp đỡ nữa." Lưu Li muốn mời người đến giúp anh hôm nay một bữa cơm, mình cũng vừa mới đến đây, tương lai sẽ ở lại đây khá lâu, đúng lúc có thể mời một số chiến hữu tốt của Tiêu Chiến ăn cơm làm quen.
“Có mời, mà hôm nay thì thôi, em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Tiêu Chiến đau lòng nhìn vợ mình.
"Vậy trưa mai đi, tối nay ngủ sớm sẽ bình thường lại, vừa đúng lúc ngày mai xe hậu cần trở về, cũng không thiếu nhiều đồ lắm, thế sáng mai anh có thể nhờ người đi mua..."
"Được, nghe vợ, sáng mai đi làm anh sẽ báo, đại khái cũng chỉ có mười mấy người thôi, ngần này thức ăn đủ không?"
"Em làm tám món được không? Tí nữa về nhà anh có thể xem thực đơn rồi cho ý kiến, lần đầu tiên anh mời cơm cũng không nên quá keo kiệt." Lưu Li vừa nói vừa nghĩ thực đơn.
"Vợ, sao em lại tốt thế! Vừa ân cần, dịu dàng lại hào phóng, quan trọng nhất là tốt với anh mà còn sinh cho anh ba đứa nữa chứ, đến anh còn hâm mộ bản thân đấy." Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn Lưu Li như mang theo lưỡi câu, dáng vẻ khoe khoang kiêu ngạo đó thật không dám nhìn, có lúc cô không dám tin anh đang nói về bản thân cô, xấu hổ quá mà chẳng biết làm sao...
Lưu Li bị nhìn đến mức phát ngại, người này động một cái là nói lời âu yếm, có đôi lúc cô thật sự không chịu nổi.
Không giống Tiêu Chiến trước khi gặp, tưởng anh là trai thẳng mặt liệt, ngờ đâu sau khi ở bên nhau giống như mở máy vậy, lúc nào cũng nói những lời khiến người ta đỏ mặt thót tim.
Còn thường dùng ánh mắt nhỏ đáng thương ngóng trông, thỉnh thoảng tỏ ra nũng nịu.
Đậu mè, nổi da gà toàn thân rồi, không muốn nghĩ đến nữa.
Lưu Li vội vàng đi vài bước chóng về nhà, lời khen ngợi đáng xấu hổ như vậy không nên để người khác nghe thấy.
Thấy vợ đi nhanh hơn, Tiêu Chiến đẩy xe nôi đuổi theo sau,
còn tưởng vợ lạnh nên mới đi nhanh, nào ngờ là do bị Tiêu Chiến kích thích...
Về đến nhà, Lưu Li nhanh chóng bế mấy đứa nhóc ra, sợ bọn nhỏ bị lạnh liền mặc áo bông, quần bông rồi bọc cả chăn cho, được lúc mấy nhóc con cũng không nghịch ngợm gì.
Khi ở bên ngoài chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, có ý định giương nanh múa vuốt cũng bị Tiêu Chiến trấn áp ngay.
Hai người về đến nhà chưa được một tiếng thì đã có người tới gõ cửa.
Tiêu Chiến đi mở cửa, thấy người đến chỉ có thể đón tiếp vào nhà.
Lưu Li nhìn Văn Lệ đi rồi quay lại, rồi nhìn sang người phụ nữ trung niên bên cạnh, cũng đoán được đây có thể là vợ của Đoàn trưởng Triệu.
Tiêu Chiến liếc vợ giới thiệu: "Đây là Lưu Li vợ em, đây là chị dâu Văn, vợ của Đoàn trưởng Triệu."
"Em chào chị dâu Văn, mời ngồi ạ." Lưu Li không biết chị dâu Văn tới làm gì nên không quá nhiệt tình, muốn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi Tiêu Chiến giới thiệu xong liền không nói thêm nữa, đi rót một cốc nước cho chị dâu Văn sau đó ngồi xuống bên cạnh vợ mình.
Thấy Tiêu Chiến như vậy, đôi mắt Văn Lệ rực lửa, căm ghét nhìn Lưu Li.
"Đây là vợ Tiểu Chiến à, xinh đẹp thật đấy, chị vội dẫn theo đứa em gái vô tích sự của mình đến đây để xin lỗi Tiểu Ly, từ nhỏ con bé đã bị chị với anh rể con bé nuông chiều hư thân, tính tình trẻ con không hiểu chuyện, Tiểu Ly đừng chấp nó nhé." Văn Du vừa nói vừa kéo Văn Lệ, ra hiệu cho cô ta xin lỗi.
Văn Lệ không còn cách nào khác đành phải miễn cưỡng xin lỗi, cô ta biết tuy chị và anh rể thương cô ta, nhưng vấn đề về nguyên tắc thì sẽ không dung túng.
"Chị dâu Văn nói đùa rồi, em nào để bụng đâu.” Lưu Li thản nhiên nói, truyện được dịch bởi app t y t
"Hai em mới tới đây chắc còn thiếu nhiều thứ lắm, hay em ăn mấy món này trước đi." Vừa nói, chị ta vừa kéo Văn Lệ định quay về, Văn Lệ đã không muốn ở đây từ lâu, nhanh nhanh rồi đi.
Lưu Li muốn thôi cũng chỉ có thể nhận lấy.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.