[Xuyên đến thập niên 70, tôi mang thai ba bảo bối- Calantha] 

Bậc thang dẫn bọn họ xuống, bên dưới đều tối đen như mực, vách tường bốn phía quả thực khi sờ có cảm giác chúng bóng loáng, giống như là đã được mài qua, càng xuống sâu bên dưới không gian ngày càng lớn, bốn phía bắt đầu có ánh sáng, hai bên vách tường cách khoảng một mét trên đó được khảm một viên ngọc có thể sáng trong đêm hay còn gọi là Dạ Minh Châu. Lưu Ly nhìn thấy viên ngọc này liền biết được giá trị của nó trong mắt liền sáng lên, trong lòng có phát ra một tiếng nói: "Phát tài rồi."

Tiêu Chiến nhìn thấy ánh mắt của vợ, nhìn qua một chút liền hiểu được tâm tư trong đó của cô, anh nói: ”Chắc là có thể lấy mấy viên ngọc đêm này đi theo là làm đèn chiếu sáng cho chúng ta.”

Anh cảm thấy vợ của mình rất thích tiền và mấy thứ quý giá này, trong lòng thầm hạ quyết tâm sau này phải làm việc chăm chỉ hơn, kiếm được nhiều tiền hơn cho vợ.

Hai người mỗi người mang theo trong mình một chút tâm tư nhỏ nhặt tiếp tục đi về phía trước.

Đi tiếp thêm khoảng mười mét nữa liền thấy một cái hang động rất lớn, bốn phía trên đó đều là thạch anh, hai người bắt đầu dạo một vòng tham quan xung quanh căn phòng.

Phòng thứ nhất vừa vào thiếu chút nữa chói đến nỗi làm mù mắt, trang sức vàng đầy cả một căn phòng, vòng cổ, bông tai, nhẫn, ghim cài tóc bằng vàng, vòng cổ vàng, còn có những loại vàng bạc trang sức khác. Nhìn hoa cả mắt, choáng váng mặt mũi, trong căn phòng nho nhỏ ước chừng chỉ có khoảng mười mấy mét vuông này chắc có khoảng mười cái rương, mà trong đó đều chứa đầy trang sức bằng vàng.

"Nhiều như vậy, liệu đây có phải đều là vàng thật không?"

Lưu Li hỏi xong liền cảm thấy mình có thể đã hỏi một câu hỏi ngốc nghếch đến như thế.

Có ai lại thích sưu tập nhiều vàng giả đến vậy, nơi đây cũng chẳng phải nơi buôn bán gì.

Hai người lại đi sang căn phòng thứ hai, bên trong cũng là mười cái rương, mấy cái rương này tuy trông có vẻ đã khá cũ nhưng bên trong lại không hề có dấu hiệu là bị hỏng hóc, được bảo quản rất kĩ quả thực là đồ quý, không bàn đến giá trị bây giờ, dù vậy để đến tương lai cũng sẽ rất có giá trị.

Nhìn trong rương chứa đầy tranh chữ, trong lòng hai người cũng không tránh khỏi bất ngờ, nhưng dù cho có nhiều đi chăng nữa thì hai người vốn cũng không am hiểu về tranh chữ, đừng nói ai vẽ tôm, ai vẽ rồng, quả thực cả hai đều không biết.

Hai vợ chồng vốn không hiểu gì trong căn phòng này vì thế chỉ nhìn thoáng qua rồi đi đến phòng thứ ba.

Trong phòng thứ ba là vũ khí, dao, bảo kiếm và rất nhiều loại vũ khí khác, Tiêu Chiến cầm lấy một con dao găm trông có vẻ mộc mạc thử một chút, quả thực đã được mài rất sắt, anh thích đến nỗi cầm mãi trong tay không buông...

Tiếp theo trong phòng thứ tư thì bình thường hơn nhiều, tất cả được đặt bên trong đều là sách, sách dạy võ, sách dạy kiếm đạo, đao pháp, quái dị hơn nữa là còn có sách dạy nội công, hai người cũng không lưu luyến gì mấy nên liền đi đến gian phòng thứ năm.

Phòng thứ năm đối với Lưu Li thì lại rất hấp dẫn, bên trong mười cái rương đều chứa kim cương, đủ loại, ruby, ngọc lục bảo, kim cương, kim cương xanh, kích cỡ của chúng đều lớn hơn trứng chim bồ câu, tất cả các loại đều có một khối lớn, còn khối nhỏ đều lớn hơn nắm đấm trẻ con.

Lưu Li nhìn thấy có nhiều kim cương như vậy liền không nhịn được mà cười tươi đến xán lạn.

"Vợ, còn có một căn phòng nữa, là ở đâu?" Tiêu Chiến nhìn vợ đã bắt đầu say sưa với đống kim cương liền lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này Lưu Li mới bình tĩnh trở lại, liền kéo Tiêu Chiến đến phòng thứ sáu.

Đi vào bên trong hai người đều trợn tròn mắt, giữa phòng có một cái lò lớn trông giống như lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, trên vách tường phía sau là một cái bình sứ nhỏ.

Nhìn chữ trên chai, hai người bọn họ đều có chút hoài nghi về thứ mà mình đang cầm trên tay.

Phía trên viết bổ khí đan, lại cầm lấy bình sứ bên cạnh càng giật mình hơn đó là hoàn hồn đan, còn có lọ là chỉ cầm máu đan, Bồi Nguyên Đan, Trúc Cơ Đan, Trú Nhan Đan, Tẩy Tủy Đan...

Có đền mấy trăm bình đan dược nhiều đến mức xếp đầy cả một bức tường.

"Đây là đan dược? Trong tiểu thuyết nói là thật." Lưu Li không thể tin được đây là sự thật nên liền hỏi Tiêu Chiến.

"Đúng vậy, trước đó anh có một lần bị trọng thương được ăn qua đan dược cầm máu một lần, anh không biết so với loại anh được ăn có giống nhau hay không nữa?” Tiêu Chiến trả lời.

"Mấy cái lọ này lâu như vậy sẽ không hết hạn sao?" Lưu Li một lần nữa chứng minh sự ngu ngốc của mình.

Tiêu Chiến mở ra một bình cầm huyết đan, nhất thời trong phòng truyền ra một trận dược hương. Hai người nhìn đan dược trong bình, mấy viên đan dược đó đều không to bằng móng tay cái, trong bình đại khái có năm mươi viên, hai người cũng không có cách nào biết được công dụng của chúng, vì vậy đành đậy nắp lại đặt về chỗ cũ.

"Vợ, mấy thứ này có thể mang đi theo không?"

"Để em thử một chút" Nói xong, Lưu Li cố gắng nhét tất cả chỗ đồ đó vào túi..

Không nghĩ tới lần này cô mang toàn bộ đá quý ở gian phòng đầu tiên cho vào..

Lưu Li tiếp tục lấy đồ trong năm căn phòng còn lại vào những cái túi, sau đó đồ ở những căn phòng đó đều nằm ở bên trong không gian dự trữ, từ ngoài nhìn đống đồ đó giống như bọn họ như đang chuyển đến sống ở đây vậy. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Sau khi thu dọn xong hai người nhìn hang động trống rỗng quyết định đi về.

Đương nhiên dạ minh châu cũng không được bọn họ buông tha, Tiêu Chiến cầm con dao sắt lấy được ở căn phòng vũ khí gỡ viên ngọc xuống.

Anh cảm thấy cảm giác cầm con dao găm sắc bén này thực tốt.

Tiêu Chiến yêu thích dao găm Lưu Li sao lại không nhìn ra được, vì thế cô liền mượn hoa dâng Phật*, đem dao găm đưa cho Tiêu Chiến, truyện được dịch bởi app t y t

*Hiện nay chúng ta thường hiểu câu thành ngữ: “Mượn hoa dâng Phật” là dùng thứ của người khác để đem tặng, tặng không xuất phát từ cái tâm, ý nghĩa gần giống với câu “Của người phúc ta”.

Tiêu Chiến lòng không khỏi vui vẻ, Lưu Li cảm thấy nhìn anh bây giờ trông còn vui vẻ hơn lúc cưới vợ, cô nhất thời cảm thấy bản thân mình quả thực còn không bằng một con dao găm.

Tiêu Chiến cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô, nếu không thì đã bớt bớt lại một chút.

Hai người tìm kho báu xong đi ra liền cất dây chuyền, nhìn thời gian bây giờ cũng không còn sớm, phỏng chừng khi về đến nhà là trời sẽ tối, đồ ăn ăn lúc nghỉ ngơi bây giờ cũng đều đã tiêu hết.

Lưu Li lấy ra hai bát mì bò nóng hổi trong kho hàng không gian, Tiêu Chiến sau khi cùng vợ ăn xong liền lấy lại sức nhanh chân cùng nhau xuống núi về nhà...

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play