Sau khi được Cao Hạnh đón về nhà, bọn trẻ vừa xuống xe đã chạy vội vào trong phòng.
Cao Hạnh nhìn bóng lưng của bọn trẻ, cố ý hét lên: “Này…mấy thằng nhóc vô lương tâm kia, bác đã đi đón mấy đứa về, vừa về tới nhà đã muốn qua cầu rút ván hả?”
Cậu Hai đi chậm nhất, nghe thấy Cao Hạnh la lối, quay đầu lại nói: “Bác à, bác không thể có lòng tin với bản thân mình một chút sao?”
Nghe cậu Hai nói, trên mặt Cao Hạnh toàn dấu chấm hỏi. Mình không tin vào bản thân lúc nào chứ?
Cậu Hai thấy vẻ mặt mù mờ của Cao Hạnh thì hiểu ngay, thì ra ông bác của mình hơi ngốc một tí…
Tiêu Vân Nhĩ có lòng tốt giải thích: “Bác, chúng cháu chưa bao giờ nghĩ bác như vậy cả, bác so sánh mình với con lừa thì có hơi...” Cậu Hai im lặng, không nói tiếp nửa câu sau.
Bất ngờ là Cao Hạnh lại hiểu được hàm ý trong câu nói của Tiêu Vân Nhĩ, thằng nhóc này ý nói mình ngốc…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play