Trong lúc nói chuyện, Hạ Thiên đã có thể đi lại được nhưng Abel kiên quyết muốn ôm cô tới nhà ăn, để ngừa vết thương ở mắt cá chân bị tổn thương lần hai.
Thôi được rồi, dù sao cũng là quản gia phục vụ miễn phí mà.
Trên phi thuyền số sáng thế có rất nhiều nhà ăn, mỗi nhà ăn có thể chứa được 2.000 người cùng ăn, vừa huy hoàng vừa tráng lệ. Mà bây giờ, không gian huy hoàng này chỉ có mình Hạ Thiên và Abel, trông có vẻ trống trải lại cô liêu.
Cô ngồi ở nơi cách phòng bếp gần nhất, xoay đầu, qua tấm kính đặt chế dày đặc nhìn miễn sao vô tận bất biến bên ngoài.
Phi thuyền đã bay được hàng chục thập kỷ, khoảng cách với địa cầu của bọn họ đã là rất xa rất xa.
Mà thập kỷ qua…
“Ngày này qua ngày khác…” Hạ Thiên nhẹ giọng đánh vỡ sự im lặng: “Anh vẫn luôn nhìn thấy cảnh tượng này sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play