18

Không biết vì sao việc này lại truyền ra ngoài, Hoài Nam Vương mang binh bao vây kinh thành, tiếc là bị Hoàng thượng và Cố Chuẩn, hai người trong ngoài tiếp ứng ép xuống.

Cuộc chiến giành ngai vàng bắt đầu khi đêm tối và kết thúc vào sáng mai.

Đêm đó ta ngồi trong đình viện Cố phủ, nhìn bầu trời không có trăng sáng, cầm một chút tiền giấy định đốt cho mẫu thân.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua gương mặt ta, như bàn tay mẹ nhẹ nhàng vuốt ve.

19

Mặt trời mọc, Cố Chuẩn trở về.

Cả người y bê bết máu, gương mặt khôi môi loang lổ máu.

Nhìn thấy ta, y chạy nhanh tới, ôm ta hít một hơi thật sâu.

Y nói: “Hoài Nam Vương chết rồi, Chu Tương bị giam trong nhà lao.”

Ta nằm trong ngực y, lắng nghe tiếng tim đập nhanh vì chạy nhanh, cảm nhận khí tức nóng hổi của y vờn quanh cổ ta.

Y cách ta rất gần, ta ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, ta không muốn đẩy y ra.

Ta hỏi: “Chu Tương sẽ bị xử tử sao?”

Cố Chuẩn cúi đầu nhìn ta, đáy mắt y mang mấy phần minh bạch và mấy phần giãy dụa.

Im lặng một hồi, y cúi đầu hôn môi ta, mở miệng nói: “Quặng mỏ sản xuất binh khí, nhân công và một nửa gia sản của Chu gia không tìm được. Chu Tương cầu xin thánh ân tha mạng, nếu được sẽ đưa những gia tài kia sung công.”

Ta cúi đầu không nói gì, một lúc sau mới mở miệng hỏi:

“Hắn ta sẽ bị xử tử chứ?”

“Không biết số gia tài kia Chu gia giấu ở đâu, hứa rồi…”

“Hứa sẽ bỏ qua cho hắn? Sao không để hắn mở mồm giao ra vị trí rồi giết?”

Ta đánh gãy câu nói chưa hết của Cố Chuẩn, âm điệu đột nhiên cao lên.

Ta chưa từng nói những lời như thế này với Cố Chuẩn, trước mặt y ta lúc nào cũng mang dáng vẻ dịu dàng cẩn trọng, chỉ là lúc này ta không muốn giả bộ với y nữa.

“Quỳnh Nhi, cả thiên hạ đều dõi theo hành động của Thánh tử, nếu đã hứa rồi lại quay đầu giết hắn, uy tín của Thánh tử sẽ mất.”

Ta lẳng lặng nhìn Cố Chuẩn, ta hiểu y vẫn còn lời chưa nói.

Người ngồi bên trên hạ mình xuống đối mắt với ta.

Ngay khoảnh khắc ấy, ta bỗng đồng cảm với Chu Uyển Uyển.

“Ta không biết phải làm sao.”

Ta quay đầu đi về phòng, lấy cái bao Trương ma ma đưa cho ta ra.

Ta đưa nó cho Cố Chuẩn: “Bên trong có thể có đồ các ngươi muốn. Nhưng ta có một điều kiện, ta muốn Chu Tương và vị phu nhân độc ác kia phải chết.”

Ở chung lâu ngày với Cố Chuẩn, ta cũng biết được đại khái các loại vẻ mặt của y, ví dụ như bây giờ y đang rất phấn khích, không muốn đợi chờ, cũng muốn được thỏa ước nguyện như bao người.

Ta không hiểu những thứ lớn lao y suy tính, nhưng y đã tiếp cận ta, quyến rũ ta, không thử thì sao được?

Vừa khéo, ta cũng muốn vật ngã Chu gia.

Dù quá trình thế nào thì kết quả vẫn như ta nghĩ.

Cố Chuẩn ôm bao, y cúi người hôn ta, hứa hẹn với ta rằng:

“Quỳnh Nhi, chờ đến khi mọi việc kết thúc, ta sẽ thực hiện đủ tam thư lục lễ cưới ngươi, để ngươi quang minh chính đại bước qua cửa.”

Nói xong, y vội vàng rời đi.

Ta bình tĩnh trước lời hứa hẹn của y, muốn bật cười.

Ta mở miệng hỏi một vấn đề đã muốn hỏi y từ lâu: “A Chuẩn, ngươi có thích trẻ con không?”

Dáng vẻ tung tăng trước đó của Cố Chuẩn nháy mắt trở nên tái nhợt, ta thầm vui mừng trong lòng.

Y lặng im một hồi, ta làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cúi đầu thay y phục cho y:

“A Chuẩn, ta rất thích trẻ con.”

Gương mặt tái nhợt của Cố Chuẩn nghiêm lại, nửa ngày mới phun ra một câu:

“Nàng sẽ chờ ta chứ?”

Ta cười cười định lắc đầu, đưa tay sờ sờ gương mặt trắng bệch của y, giọng nhẹ nhàng:

“A Chuẩn, ngươi nên đi làm việc thôi.”

³ 三媒六聘, gốc phải là tam môi sáu mời, nhưng như vậy không gần gũi với bạn đọc nên mình để thành tam thư lục lễ cho gần hơn với ngôn ngữ phổ thông. Đây là cách gọi của nét văn hóa trong mỗi cuộc hôn nhân truyền thống của TQ. Nó khá dài và có nhiều cái lòng vòng nên mình chỉ viết ngắn gọn như vậy, bạn nào thích có thể tự tìm hiểu. HIểu đơn giản thì trong hôn lễ của người TQ, không kể là ai thì cũng phải có đủ tam thư và lục lễ thôi. Bảo cưới đủ tam thư lục lễ nghĩa là người con gái được gả là chính thất á

20

Chu Tương được ban rượu độc, độc phụ kia vì có liên quan mà bị xử tội công khai chém đầu giữa chợ. Ta thấy Trương ma ma đứng dưới đó, bà cũng kích động như bao bách tính khác.

Dưới từng tiếng hô “Giết” của dân chúng, máu chảy lênh láng giữa chợ.

Ta kéo tay Trương ma ma, cười nói với bà: “Mẫu thân muốn bà nghỉ ngơi.”

Trương ma ma đã dùng một giọng điệu khác hoàn toàn với giọng điệu hung dữ trong quá khứ để nói chuyện với ta, trong giọng điệu ấy có phần thương tiếc: “Nếu không có phu nhân, mẹ con ngươi đã có thể sống một đời bình yên hạnh phúc.”

“Ma ma, bây giờ ta rất vui vẻ.”

“Ta không yêu Cố Chuẩn, từ đầu đến cuối ta chỉ một lòng muốn sống, muốn chơi chết Chu gia và hai con người tội lỗi kia.”

Ta thấy Trương ma ma đã nhìn Chu Uyển Uyển trước khi rời đi, vốn dĩ nàng phải sung công cho Giáo Phường Ti, không biết đương kim Hoàng thượng vì nguyên nhân nào mà lại đặc xá cho nàng, có thể nàng đã cầu tình chăng.

Chu Uyển Uyển không chết nhưng cũng điên rồi, nàng bị đưa đến tư trạch của hoàng gia làm nô lệ.

Ta đứng từ nơi xa nhìn nàng vì muốn sống mà phải đánh nhau giành giật một cái màn thầu nho nhỏ, bị nhục mạ.

Vị tiểu thư cao quý, được thưởng thức biết bao sơn hào hải vị nay chỉ là một mảnh ký ức cũ. Bây giờ nàng cũng vì muốn sống mà bần cùng đến nỗi giành giật một cái màn thầu bé tí thôi.

Ta nhớ hồi bé vì muốn cấm ta đi học Chu Uyển Uyển đã phạt ta không được an cơm, phạt ta quỳ ở ngoài phòng dưới ánh mặt trời chói chang, không cho uống nước; phạt ta đêm đến không được ngủ, nhỡ ngủ thì dùng châm chọc tỉnh…

Nhìn cuộc sống phải trôi qua trong khốn khổ của nàng bây giờ, dường như những trắc trở ngày xưa ta phải chịu đã tan đi rất nhiều.

Nhìn một hồi lâu, ta quay người rời đi, vừa lúc đụng phải Triệu An đang đứng bên cạnh. Ánh mắt hắn nhìn Chu Uyển Uyển có căm giận, có dày vò, cũng có cả sự thương hại không tránh được.

Khá giống ánh mắt Cố Chuẩn nhìn ta.

Ta cúi người chào tạm biệt hắn từ phía xa xa:

“Dù đã qua nhiều năm nhưng bây giờ ta vẫn phải nói xin lỗi với ngươi, ta là nguyên nhân gây ra cái chết của Lý phu tử.”

Triệu An xua tay với ta, trầm giọng nói:

“Không trách ngươi, phụ thân ta tặng sách bút cho ngươi là vì cực kỳ thích ngươi, huống hồ mẫu thân ngươi cũng vì vậy mà chết.”

Ta không còn gì để nói, nghiêng đầu nhìn Chu Uyển Uyển đang ăn cái màn thầu kia như hổ đói.

Một lúc lâu sau, bỗng dưng Triệu An cất lời:

“Cố Chuẩn tìm ngươi.”

Cõi lòng ta rung lên, ánh mắt cực kỳ trấn định:

“Ta biết.”

Triệu An còn một câu muốn nói:

“Y yêu ngươi.”

Ta quay người nhìn Trương ma ma ở đằng xa, gió thổi khiến âm thanh ta cất lên nhỏ đi:

“Nhưng lừa gạt lẫn nhau làm sao sinh ra tình yêu được.”

| HẾT |

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play