Gần đây hành trình của Yên Hàng là một bí ẩn. Ngay cả đám bạn xấu ở Cửu phố muốn hẹn một cậu chủ như anh ra ngoài ăn chơi tụ họp mà cũng không thấy bóng dáng đâu. Anh không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn. Trừ nhà họ Phó biết sự tình ra thì không ai biết anh đã trốn đi đâu nữa.
Thật ra thì Yên Hàng đang nhân lúc đang rảnh để làm một việc riêng hết sức hệ trọng.
Ở trong vòng tròn quan hệ lợi ích tại Bắc Kinh, việc hỏi thăm một người rất đơn giản. Thế nên Yên Hàng không tốn nhiều sức để biết được rằng gần đây Thẩm Thành Minh đang tham gia kinh doanh ngọc thạch. Ông ta bị người coi tiền như rác lừa gạt nên đã đổ sạch vốn liếng vào đó, còn có nguy cơ không thể lấy lại được.
Nhưng Thẩm Thành Minh lại ngu ngốc tin chắc rằng ngọc thạch trong tay mình là thật nên ông ta vô cùng nôn nóng muốn tìm người mua tiếp theo.
Yên Hàng bèn nhờ Lương Triệt ra mặt mua lại đống đồ giả này với giá cao.
Chờ tới khi Thẩm Thành Minh ôm số tiền khổng lồ này lên bàn cược và mất tất cả, anh sẽ gửi công văn luật sư và kiện Thẩm Thành Minh.
Đến lúc đó, Thẩm Thành Minh không có tiền để trả, chỉ có thể nhờ vả hết người này đến người khác, muốn âm thầm hòa giải vụ này.
Khi ông ta đến quán trà thì Khưu Nặc, kẻ đã dẫn đường cho ông ta rơi vào cái hố này phủi sạch mọi trách nhiệm và nói rằng: “Lô ngọc thạch trên tay ông là đồ giả, người mua đã kiểm tra hàng hóa rồi. Chuyện này âu cũng là do ông tham lam cả mà thôi. Nếu người ta thật sự kiện ông tội lừa đảo thì ông sẽ phải ngồi tù ít nhất là mười năm đấy."
Thẩm Thành Minh thua thiệt, lại vướng vào kiện cáo nên trên mặt khó che được vẻ suy sụp cùng cực. Ông ta kể khổ: “Ông Khưu à, ông là người giới thiệu chỗ mua ngọc thạch cho tôi nên ông không thể bỏ mặc tôi thế này được.”
Khưu Nặc dẫn ông ta vào phòng riêng, trước khi vào còn nói: "Xem người đó nói thế nào trước đã."
Thẩm Thành Minh đi vòng qua bức bình phong, thấy một người đàn ông tuấn tú mặc vest đi giày da đang ngồi cạnh bàn, phía sau có hai vệ sĩ mặc đồ đen. Sau khi ông ta bước vào, người này không nói một lời cũng không thèm nghe lời giải thích đã gọi hai tên vệ sĩ kia kéo Thẩm Thành Minh vào góc rồi đánh cho ông ta một trận nhừ tử.
Khưu Nặc đứng bên cạnh run như cầy sấy, sợ mình cũng bị vạ lây bèn mở miệng can ngăn: "Tổng giám đốc Lương à, xin anh hãy bớt giận."
Lương Triệt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ: "Nếu ông không trả lại tiền trong ngày hôm nay thì trả mạng thay tiền đi."
Thẩm Thành Minh nghiện cờ bạc thành thói. Trước đây ông ta cũng đã từng bị chủ nợ đe dọa không ít lần rồi nên rất biết cách để cầu xin tha thứ bảo vệ mạng sống. Ông ta chịu đựng cơn đau dữ dội ở xương sườn để đứng dậy, sau đó dùng tư thế cực kỳ nhếch nhác nằm vật ra bên chân Lương Triệt rồi nói: "Tôi có một đứa con gái làm ngôi sao. Nó có thể thay tôi trả nợ!"
“Muốn bán con gái trả nợ à?” Mặt Lương Triệt không chút cảm xúc thấp giọng hỏi: “Ông có thể quyết định được sao?”
“Được chứ.” Thẩm Thành Minh nói mình bằng lòng ký tên đồng ý, đồng thời cũng nói ra hết địa chỉ nơi ở của Thẩm Già Hòa. Mồ hôi lạnh từ từ chảy dọc từ trán xuống cằm, ông ta khàn giọng bảo: “Gán nợ con bé kia cho anh. Nó chỉ cần đóng một bộ phim là đã kiếm được cả chục triệu rồi nên anh có thể lấy lại vốn nhanh thôi."
Lương Triệt hơi cong ngón trỏ lên gõ mặt bàn như thể đang suy nghĩ.
Khưu Nặc ở bên cạnh cũng nói: "Giá trị con người của một ngôi sao lớn rất cao nên anh đừng lo lỗ."
Mấy giây sau.
Lương Triệt nói với vẻ mặt lạnh tanh: “Được thôi. Trước khi lấy người gán nợ cho tôi, ông hãy viết cho tôi một tờ thỏa thuận cắt đứt quan hệ cha con giữa hai người rồi ký tên lên đi đã. Sau đó tôi sẽ cầm nó đi tìm Thẩm Già Hòa để đòi tiền."
Anh ta cũng không phải đồ ngu. Chỉ mình Thẩm Thành Minh đơn phương muốn bán con gái mình trả nợ thì có ích gì. Ai biết Thẩm Già Hòa có chịu nhận hay không?
Lấy giấy thỏa thuận cắt đứt quan hệ này để đòi tiền cô ấy cũng coi như là giao dịch. Có khi Thẩm Già Hòa còn mong mà chẳng được cũng nên.
Thẩm Thành Minh do dự một chút: "Việc này..."
Lương Triệt cười gằn một tiếng rồi liếc ông ta một cái: "Không viết đúng không? Vậy thì giữ tay ông lại cũng vô dụng."
Thấy vệ sĩ sắp chặt đứt tay mình, trán Thẩm Thành Minh lại lần nữa đổ mồ hôi lạnh. Ông ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Tôi viết mà!"
…
So với sự ồn ào trong phòng riêng này thì phòng bên cạnh có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Yên Hàng uể oải nằm trên chiếc ghế xích đu. Bên cạnh có một cái đ ĩa nhạc đang í a í ới phát nhạc. Anh ăn hạt dưa xong cảm thấy khát nước nên ngoắc ngoắc ngón tay thon dài gọi nhóc Đậu đang đứng bên cạnh: "Trà."
Nhóc Đậu nhón chân lên, loạng choạng rót nước từ ấm trà vào chiếc cốc sạch.
Ngay sau đó, cậu bé lại cẩn thận bưng tới trước mặt Yên Hàng. Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ bé đẹp như tượng tạc kia rất bình tĩnh. Cậu nói với chất giọng còn vương hơi sữa: "Nóng lắm, uống từ từ thôi."
Yên Hàng từ từ uống trà để làm dịu cơn khát rồi trả cốc lại cho cậu.
Lương Triệt bước vào đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Khóe mắt của anh giật giật.
Nhóc Đậu đặt cốc trở lại chiếc bàn uống trà nhỏ bằng gỗ chạm khắc, ngẩng đầu nhìn thấy có người đang tiến vào, đôi mắt to tự nhiên cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp: "Chú Lương."
Lương Triệt đi tới ôm lấy nhóc, đau lòng xoa xoa bàn tay nhỏ bé đang bưng trà rót nước: “Ông cố nội của tôi ơi.”
Yên Hàng hơi nhướng mày hỏi: "Xong chuyện rồi hả?"
Lương Triệt hung ác trừng mắt lườm anh một cái: "Lần sau đừng bảo tôi làm mấy chuyện thất đức như vậy nữa."
Nói xong, Lương Triệt ném tờ thoả thuận cắt đứt quan hệ máu mủ do Thẩm Thành Minh ký tên cho anh rồi ôm nhóc Đậu lên ngồi sang bên cạnh, trìu mến hỏi nhóc có muốn ăn chút bánh tráng miệng không?
Nhóc Đậu lắc đầu, tò mò hỏi: "Sau này người ba xấu xa của dì Già Hòa sẽ không quấy rầy dì ấy nữa phải không ạ?"
"Ừ." Người giải đáp cho nhóc là Yên Hàng, anh đáp rồi cẩn thận cất tờ thoả thuận đi, sau đó nói với giọng điệu thờ ơ: "Nếu Thẩm Thành Minh dám đổi ý thì ông đây sẽ cho ông ta ăn mười năm cơm tù miễn phí."
Nhóc Đậu chớp chớp mắt một hồi: “Nếu anh cưới dì Già Hòa thì anh còn có thể bẻ gãy chân ông ta rồi ném ông ta vào viện dành cho người thương điên nữa.”
Thật ra thì đúng là Yên Hàng đã nghĩ đến việc tống Thẩm Thành Minh vào nhà thương điên rồi. Như vậy vừa có thể giúp ông ta cai cờ bạc vừa có thể phòng ngừa ông ta ra ngoài gây hại cho xã hội.
Nhưng nếu không có sự đồng ý của Thẩm Già Hòa thì Yên Hàng không tiện tự ý chơi ngông như vậy được. Lần này lấy giá cao mua lô ngọc thạch giả trong tay ông ta, thứ nhất là để phòng ngừa ông ta ôm hàng vào rồi không bán được, không lấy lại được tiền vốn rồi lại đi tìm Thẩm Già Hòa tiếp tục đòi tiền cô ấy. Thứ hai là để dạy cho ông ta một bài học nhớ đời.
Sau lần này, chỉ cần Thẩm Thành Minh dám có suy nghĩ muốn thay đổi quyết định, xuất hiện và lảng vảng quanh khu nhà của Thẩm Già Hòa.
Thì ngay đêm đó, thừa dịp tối lửa tắt đèn, ông ta sẽ bị kéo vào hẻm và bị đập nhừ tử.
Có vẻ như ông ta đang bị theo dõi mọi lúc mọi nơi. Ngay cả từ phía xa, ông ta cũng đã nhìn thấy được một người.
Vì vậy, Thẩm Thành Minh luôn chuẩn bị sẵn sàng rằng mình sẽ bị đập trong đêm và phải tự gọi xe cấp cứu cho mình.
Dần dần, ông ta cũng nhận ra rằng e rằng mình đã bị người khác bẫy rồi.
Nhưng lúc ông ta muốn đi tìm Lương Triệt một lần nữa để lấy lại thỏa thuận bán con gái trả nợ kia thì lại không tìm được người. Cuối cùng ông ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thẩm Già Hòa không biết những chuyện này. Chỉ là vào một ngày nọ, khi cô ấy đang quay phim ở đoàn phim thì nhận được một bưu phẩm được chuyển phát nhanh.
Cô ấy mở ra xem thì thấy bên trong túi niêm phong có một tờ thỏa thuận, chữ viết ở góc dưới rất quen thuộc, nét chữ rõ ràng bằng bút mực: "Thẩm Thành Minh."
Thẩm Già Hòa sửng sốt hồi lâu, cụp đuôi mắt xinh đẹp xuống, nhìn chằm chằm vào hàng chữ này.
Đới Lâm nhìn thấy bèn tò mò hỏi: "Ba của em chơi bạc đến mức phát điên rồi nên cắt đứt quan hệ với em hả?"
Thẩm Già Hòa loáng thoáng đoán được cái gì đó. Cô ấy cất bản thỏa thuận đi, khóe môi lộ ra một nụ cười: “Nói chúc mừng em đi, cuối cùng em cũng không còn ba nữa rồi.”
Cô ấy biết ai đã làm chuyện này nên nhân lúc quay xong, cô ấy trở về khách sạn rồi gọi điện ngay cho Yên Hàng.
Đầu bên kia cũng rất bình tĩnh, đến giây cuối cùng mới nhấc máy, giọng điệu vẫn lười biếng: "Ai thế?"
Thẩm Già Hòa đi tới ngồi lên ghế salon, lưng thoải mái ngả vào trong lớp bông mềm mại, cũng không thèm để ý đến sự kiêu ngạo của cậu chủ Yên Hàng mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi đã nhận được hàng chuyển phát nhanh rồi, cảm ơn anh.”
Yên Hàng khẽ hừ một tiếng: "Cô gái này, em chỉ biết hung ác với tôi thôi."
Thẩm Già Hòa biết mình đuối lý trong chuyện tình cảm nên im lặng một lúc, sau đó nghe thấy hoàn cảnh bên kia rất yên tĩnh, còn có tiếng gõ mõ loáng thoáng nên đột ngột chuyển chủ đề: “Anh lên chùa tránh đầu sóng ngọn gió đấy à?"
“Đúng vậy.” Yên Hàng thờ ơ nhìn cãi mõ kêu lộc cộc: “Nghe nói Phó Thanh Hoài theo đạo Phật đã lâu nên được Phật Tổ che chở phù hộ rất nhiều. Tuổi còn trẻ mà đã lập gia đình, có hai đứa con trai hiếu thảo nữa chứ. Còn tôi thì khổ quá nên chắc chắn là công đức có vấn đề... Tôi tắt máy đây, em không có việc gì thì đừng làm phiền tôi. Tôi đang tích đức.”
Thẩm Già Hòa bị cúp điện thoại, gọi lại nhưng không ai bắt máy nữa.
Cô ấy không nhịn được mà nghĩ có phải Yên Hàng đã vỡ mộng với cõi trần tục này rồi nên sắp xuất gia làm hoà thượng hay không. Thế nên thừa dịp vất vả lắm mới nghỉ phép được một ngày, cô ấy chủ động mời Khương Nùng cùng ăn tối.
Đối với chuyện này, Khương Nùng hơi nhíu mày: "Anh ta đưa nhóc Đậu lên chùa gõ mõ cả ngày kia kìa."
"Tổng giám đốc Phó không sợ anh ấy sẽ biến nhóc Đậu thành một đứa trẻ quần là áo lượt à?" Thẩm Già Hòa ngồi đối diện nghe mà run rẩy. Dù sao thì cô ấy cũng biết rõ hơn bất kỳ ai rằng những việc mà Yên Hàng làm luôn khiến người ta không thể yên tâm nổi. Nếu đặt mấy sự tích vinh quang mà anh làm trong nhà người khác thì chắc cũng phải đến trình độ khiến tổ tiên tức đến nỗi lật cả ván quan tài lên rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của Khương Nùng trầm tư một lúc, đầu ngón tay cầm chiếc muỗng bạc tinh xảo, trong đầu nghĩ thầm rằng mình cũng đã hỏi riêng Phó Thanh Hoài rồi, thỏa thuận thời hạn ba năm với Yên Bạc Ngôn cũng đã hết nên nếu anh không dạy Yên Hàng kinh doanh thì cũng chẳng ai nói được gì.
Phó Thanh Hoài cũng không phải là người tốt bụng hay lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui. Khi đó anh ôm vai Khương Nùng ngồi trước cửa sổ ngắm mưa, thấp giọng nói: “Nùng Nùng, từ khi anh ba làm cha, anh đã dần dần hiểu ra nỗi khổ tâm trong việc nuôi dạy con trai của Yên Bạc Ngôn rồi."
Khương Nùng áp mặt vào cằm anh rồi nhẹ nhàng hỏi: "Ừ?"
Phó Thanh Hoài hơi cúi đầu, hôn lên khóe môi đỏ nhạt của cô, sau đó thân mật men theo làn da trắng nõn mềm mại, ghé vào vai cô, hơi thở ấm áp nói: “Nùng Nùng của anh phải sống hơn trăm tuổi nhé. Nếu anh ba đi trước em một bước mà tương lai nhóc Đậu và Cẩm Uyên đều là những thằng con trai nát không chịu nổi thì sau này em phải làm sao bây giờ?"
Từ ba con nhà họ Yên, Phó Thanh Hoài nghĩ đến những gì sẽ xảy ra sau khi mình mất.
Nếu sau này con trai vô dụng, gia sản khổng lồ không thể giữ được, Khương Nùng không có ai chăm sóc thì e rằng anh sẽ chết không nhắm mắt mất... Cũng vì vậy mà Phó Thanh Hoài mới quyết định tiếp tục dạy Yên Hàng cách kinh doanh.
Anh coi đây là một lời cảnh báo. Ngày sau anh cũng sẽ huấn luyện cẩn thận hai đứa con trai của mình để tránh tình cảnh éo le như Yên Bạc Ngôn xảy ra.
Khương Nùng cười vuốt v e mái tóc đen nhánh và bờ vai săn chắc dưới lớp áo sơ mi tơ lụa của anh: "Em sẽ không sống một mình đâu."
Giọng nói dịu dàng của cô vô cùng kiên định, từng chữ một thốt lên không chút do dự: “Dù là mười năm hay mấy chục năm sau, chỉ cần một ngày anh ba còn sống, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh không rời nửa bước. Nếu anh ba rời đi trước thì nhớ đợi em trên đường xuống dưới kia nhé. Kiếp sau chúng ta vẫn còn phải làm đôi vợ chồng son đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT