Một ngày sau tỉnh giấc, Thẩm Già Hòa lười biếng vươn vai, kéo áo ngủ tơ tằm trượt xuống vai sắp sửa rớt xuống rồi đứng dậy tiến về phía cửa sổ sát đất trong suốt. Mùa đông lạnh giá phủ tuyết trắng xoá cả khoảng trời ngoài kia, một lớp sương mỏng trắng tinh khôi đọng lại trên ô cửa sổ.
Cô kéo rèm cửa sổ che kín mít ra, đối diện với một tòa nhà cao tầng đứng sừng sững, biển quảng cáo cũ vẫn được treo chễm chệ trên đó và nhân vật chính trong biển quảng cáo chính là cô.
Ban đầu Thẩm Già Hòa chọn mua căn hộ này vì mỗi khi thức dậy, chỉ cần kéo rèm cửa sổ ra là sẽ nhìn thấy tấm poster được treo trên tòa nhà tượng trưng cho độ nổi tiếng phủ sóng khắp trời nam đất bắc của cô, như vậy tâm trạng sẽ rất tốt. Gương mặt này được treo ở đó càng lâu càng chứng minh sự nghiệp diễn xuất của cô đang trên đà phát triển rực rỡ.
Sau một hồi thưởng thức, vẻ say mê trong mắt Thẩm Già Hòa mới biến mất dần, nhường chỗ cho sự tỉnh táo. Bấy giờ cô mới đi đến nhà bếp kiếm gì đó để ăn. Lúc đi ngang qua phòng khách, khóe mắt cô lướt qua mấy lon coca trên bàn trà nhỏ, thế là cô nghĩ tới cái người ở phòng bên cạnh một cách vô cùng tự nhiên.
Thẩm Già Hòa vẫn chưa nói chuyện này cho Đới Lâm biết, nếu không thì cô đã bị cô ấy tóm đầu bắt chuyển nhà ngay lập tức rồi.
Lấy nước và bánh mì ra khỏi tủ lạnh, cô đi trên tấm thảm trải sàn dày cộp lại gần ghế sô pha ngồi xuống, mũi chân tròn trịa thờ ơ gõ trên sàn nhà. Cô gỡ bao ra, chưa ăn được mấy miếng thì chiếc điện thoại đang sạc pin gần đó bỗng đổ chuông.
Thẩm Già Hòa cầm lên xem, tên người gọi được hiển thị trên màn hình: Thẩm Thành Minh.
Cô không muốn nhận cuộc gọi từ người này lắm, chờ tiếng chuông đinh tai nhức óc vang đến nửa giây cuối cùng mới lướt nút nghe bắt máy.
Giọng của Thẩm Thành Minh truyền tới: "Bộ phim của mày đóng máy rồi, đạo diễn trả tiền cát-xê cho mày chưa?"
Thẩm Già Hòa mất cả hứng ăn bánh mì bèn ném về lại bàn trà nhỏ: "Thẩm Thành Minh, ông lại đi cá độ nữa à?"
"Lần này không phải cá độ." Thẩm Thành Minh ở đầu dây bên kia điện thoại kể kế sách kiếm tiền vĩ đại của mình: "Tao biết một ông bạn, ông bạn này dẫn tao vào nghề mua bán ngọc thạch kiếm tiền, có điều giai đoạn đầu phải đầu tư trước một số tiền lớn..."
Thẩm Già Hòa không muốn nghe ông ta nói hết, cười khẩy: "Bạn quen biết trên bàn cá độ chứ gì?"
Thẩm Thành Minh im lặng mấy giây, rõ ràng đã bị cô đoán trúng tim đen, thế nên ông ta đi thẳng vào vấn đề: "Ba triệu, mày có đưa không?"
Thẩm Già Hòa đã lấy hết tiền dành dụm được để mua căn hộ này, số dư trong thẻ ngân hàng không có cả ba trăm nghìn chứ đừng nói là ba triệu.
Cô nói cô không có tiền nhưng Thẩm Thành Minh không tin: "Giờ mày nổi như cồn thế rồi mà đến ba triệu cũng không có là sao? Thẩm Già Hòa, tao cho mày ba ngày để gom tiền, nếu mày không chuyển tiền cho tao đúng hạn thì để xem tao có đánh chết mẹ đứa con gái ngu dốt vô dụng mày không!"
Ngày sau đó, tiếng máy bận tút tút truyền đến, cuộc trò chuyện bị cắt đứt ngang xương.
Bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh của Thẩm Già Hòa cứng ngắc cầm điện thoại thật lâu. Cô cụp hàng mi cong vút xuống nhìn gương mặt không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào được phản chiếu trong màn hình điện thoại đen sì của mình, thẫn thờ nhớ lại những hồi ức âm u thuở còn bé kia.
Thẩm Thành Minh không những nghiện cá cược mà còn là một tay nghiện rượu. Lúc còn trẻ, ông ta mở một xưởng sản xuất giấy nhỏ, trở thành cậu ấm nổi tiếng khắp các nẻo đường trên thành phố, vừa trẻ trung, khôi ngô vừa mang nét phóng khoáng, chẳng mấy chốc đã cưới được Phùng Xu Như vào nhà.
Gần một năm sau đám cưới chạy bầu, xưởng sản xuất giấy nhỏ bất ngờ xảy ra một trận hỏa hoạn và phá sản, thế nhưng Thẩm Thành Minh đã quen với cuộc sống giàu sang phô trương, lãng phí của một tên thiếu gia nhà giàu nên suốt ngày chăm chăm kiếm cơ hội phát tài trên bàn cờ bạc.
Ông ta thắng thì may, hào phóng mua đủ thứ trang sức của các thương hiệu lớn cho Phùng Xu Như. Thế nhưng hễ thua là Thẩm Thành Minh lại uống rượu, ở nhà đánh Phùng Xu Như đến thừa sống thiếu chết, chửi bà là sao chổi, ngay từ khi làm dâu của cái nhà này đã khắc chồng.
Lúc còn tấm bé, Thẩm Già Hòa chỉ biết nấp ở ngoài cửa sổ thò đầu ra nhìn Phùng Xu Như bị đánh bầm dập đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, phải quỳ xuống đất van xin tha thứ một cách hèn mọn. Mỗi lần như thế, cô cứ ngỡ hai người sẽ ly hôn nhưng đến tối Thẩm Thành Minh lại ôm Phùng Xu Như mà dỗi ngọt vài câu, thế rồi hai người lại hòa thuận và ngọt ngào với nhau như lúc ban đầu một cách thần kỳ.
Sau đó, cô từ từ lớn lên thành một thiếu nữ. Mặc dù số lần Phùng Xu Như bị đánh đã giảm bớt nhưng Thẩm Thành Minh lại chuyển sang thói chỉ cần làm phật ý ông ta một chút thôi là thình lình sừng sộ lên trên bàn cơm, vả thẳng vào mặt cô, rồi bỗng dưng chửi lấy chửi để cô là món hàng phải bù thêm tiền*.
*Món hàng phải bù thêm tiền: Chỉ người con gái lấy chồng, ba mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn.
Chẳng mấy chốc gương mặt của Thẩm Già Hòa đã sưng tấy đến độ không thể ra ngoài gặp ai, cô chỉ biết ngồi đờ người trên cái ghế lạnh tanh, trên tay vẫn còn đang cầm cái bát.
Phùng Xu Như gào khóc thảm thiết, quỳ xuống níu tay áo của Thẩm Thành Minh và cầu xin một cách bất lực, tội nghiệp: "Đừng đánh mặt Già Hòa mà, xin ông đấy... Đánh tôi đi, đừng đánh con nữa!"
Thẩm Già Hòa thờ ơ nhìn cái trò khôi hài trước mắt với vẻ thẫn thờ, cô thật sự không hiểu nổi tại sao Phùng Xu Như lại không ly hôn đi cho rồi?
...
Số tiền ba triệu không hề dễ gom chút nào, tiền cát-xê của bộ phim đã đóng máy vẫn chưa được gửi tới công ty, tạm thời cô không chạm vào được một xu nào, chính vì vậy mà Thẩm Già Hòa đành cố gắng xin Đới Lâm nhận thêm nhiều hợp đồng quảng cáo nữa, thuận tiện xin trả tiền cát-xê trước.
Những năm nay Đới Lâm dẫn dắt cô trở thành ngôi sao nổi tiếng nên đã quá quen với chuyện này, thẳng thắn hỏi: "Lần này ông ta nợ bao nhiêu?"
Thẩm Già Hòa lặng lẽ giơ ba ngón tay lên, làn da của cô mịn màng, lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.
"Ba trăm ngàn?"
"Ba triệu ạ."
"Già Hòa à." Đới Lâm khẩn thiết khuyên nhủ cô: "Các sao nữ hạng A trong giới giải trí ai mà không ở biệt thự, đi xe sang, trang sức đủ bộ hả? Em có biết em là người nghèo nhất trong số đó không?"
Thẩm Già Hòa cụp mắt xuống, đuôi mắt quyến rũ xếch lên tạo thành một đường cong tự nhiên: "Bởi vậy em mới phải cố gắng làm việc để kiếm được nhiều tiền đây."
"Ba em giở công phu sư tử ngoạm, lần này ba triệu thì lần sau ắt sẽ là ba mươi triệu, cho dù em bán mạng quay phim ở Hoành Đi3m đi chăng nữa thì cũng không bao giờ đủ tiền cho ông ta tiêu pha đâu." Đới Lâm ít khi nhúng tay vào chuyện gia đình của cô, nói với giọng điệu vô cùng tỉnh táo: "Công ty chỉ phê duyệt cho em ba trăm ngàn thôi, còn lại đừng ôm hy vọng gì nữa."
Thẩm Già Hòa chẳng nói chẳng rằng.
Mấy giây sau, Đới Lâm thở dài thườn thượt: "Nếu Lộ Ương là em, với tính cách ngang ngược của cô ta thì nhất định cô ta sẽ phái vệ sĩ cắt phăng tay ba cô ta để xem ông ta còn dám cờ bạc không."
"Nhưng em không phải." Thẩm Già Hòa ngước gương mặt mỹ miều lên nhìn Đới Lâm, gằn từng câu từng chữ thật rõ ràng: "Em không phải Lộ Ương."
Lộ Ương được cả giới giải trí mệnh danh là kẻ hành xử không hề quan tâm đ ến hậu quả, cho dù cô ta bị nhà đầu tư ra lệnh cấm hoạt động thì vẫn có thể ung dung ra nước ngoài nghỉ ngơi thỏa thích, mang một đống bưu thiếp và quà về cho quản lý và ekip được, để Đới Lâm phải dỗ dành cô ta như bà hoàng, đi đâu cũng không quên bản thân là một ngôi sao lớn, cho dù không còn nhận được đãi ngộ của một siêu sao vẻ vang thì cũng phải sống cho đường đường chính chính.
Cuộc đời rực rỡ của cô ta không hề chịu bất cứ sự ràng buộc nào, trong khi Thẩm Già Hòa có cùng một gương mặt với cô ta lại phải chịu ước thúc đủ điều.
Nếu như không giao số tiền ba triệu kia cho Thẩm Thành Minh, ông ta sẽ đánh đập Phùng Xu Như dã man, đến khi bà thân tàn ma dại mới thôi.
Không phải Thẩm Già Hòa chưa từng thử cứng rắn, cương quyết đứng lên không cho ông ta tiền, để rồi Phùng Xu Như ở nhà bị hành hạ một cách khủng khiếp, không thể không gọi điện cho cô khóc lóc cầu xin: "Già Hòa, con có tiền thì cho ba con một ít đi, xem như mẹ nợ con, con cứu mẹ với!"
Thẩm Già Hòa cũng từng báo cảnh sát chứ, song, khi cảnh sát đến tận nhà để lấy bằng chứng ngay trong đêm đó, Phùng Xu Như lại im lặng không chịu thừa nhận, mặc quần áo che kín hết toàn thân, không chịu để lộ bất cứ một vết thương nào.
Cô mang họ Thẩm lại được Phùng Xu Như sinh ra, Thẩm Già Hòa không thể không trả công ơn sinh thành được.
Phía Đới Lâm không đồng ý phê duyệt việc trả trước ba triệu tiền thu lao. Hạn ba ngày phải đưa tiền cho Thẩm Thành Minh thấm thoát đã đến, Thẩm Già Hòa đành chuyển trước ba trăm ngàn cho ông ta. Đêm đến, sau khi công việc kết thúc, cô trở về căn hộ, bọc mình trong áo khoác phao màu đen vân vê điện thoại một cách lo lắng nhưng vừa bước ra khỏi thang máy thì bỗng có kẻ tóm lấy cổ tay cô và kéo đi làm cô mất thăng bằng, ngã nhào về phía bức tường nhẵn bóng như gương bên cạnh.
Lực kéo đầy mạnh bạo ấy làm Thẩm Già Hòa sững sờ hai giây, lúc ngẩng đầu lên vừa khéo Thẩm Thành Minh vung tay phải toan tát cô.
"Ông không sợ ăn cơm tù thì cứ việc đánh!"
Ánh mắt cô đầy lạnh lùng, cô đã không còn là thiếu nữ trẻ người non dạ mà ông ta muốn là đánh đập chửi bới nữa.
Thẩm Thành Minh ngây ra như phỗng, sợ sệt vì ánh mắt đó của cô. Đến khi lấy lại tinh thần, vẻ hung tợn lại hiện ra trên khuôn mặt tuấn tú kia của ông ta: "Thẩm Già Hòa, ba dạy dỗ con cái là lẽ bất di bất dịch, cho dù tao đánh mày gần chết thì cảnh sát cũng chỉ xem như gia đình bất hòa thôi!"
Rõ ràng ông ta tới đây vì tham lam muốn đòi thêm tiền, không để ba trăm ngàn kia vào mắt.
Với suy nghĩ ép Thẩm Già Hòa cống thêm tiền cho mình, ánh mắt ông ta cực kỳ dữ dằn như đã hóa điên: "Bây giờ mày đã là ngôi sao lớn rồi, mày sợ bị người ta biết chuyện xấu trong nhà chứ gì? Có ba triệu thôi dã đòi bịt miệng ông đây đấy phỏng? Tao chống mắt lên xem mày vẻ vang, xúng xính váy đi dự tiệc trong xã hội thượng lưu kiểu gì!"
"Một người ba có máu cờ bạc bán tôi cho công ty của Lận Mân Ngọc để trả nợ thôi mà." Giọng điệu Thẩm Già Hòa điềm nhiên như không: "Ông tưởng tôi sợ chắc?"
"Để xem tao có đánh chết đứa con bất hiếu như mày không!" Thẩm Thành Minh giận đùng đùng, lúc sắp sửa tát gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh tanh của cô thì chợt bị một bàn tay thon dài vỗ vào vai.
Ông ta chỉ lo đòi tiền, không chú ý tới cửa thang máy sau lưng đã mở ra, bị vỗ vào vai thì ngoái đầu lại nhìn theo phản xạ.
"Này."
Đó là một người đàn ông trẻ mặc vest khá gầy gò. Ánh đèn lộng lẫy, lành lạnh vẽ ra một cái bóng mờ mờ trên sống mũi cao của anh. Khuôn mặt thì trắng nõn và sắc sảo một cách lạ thường. Nhìn Thẩm Thành Minh bằng đôi mắt hẹp dài hơi xếch, anh hỏi: "Ông đang làm gì vậy?"
Thẩm Thành Minh vô thức trả lời: "Dạy con!"
"Ồ." Giọng anh nghe lười biếng vô cùng, bàn tay đeo nhẫn bạc ở ngón út cũng trượt xuống khỏi bả vai ông ta.
Sau đó, ngay khoảnh khắc Thẩm Thành Minh nghĩ anh chẳng còn việc gì với mình nữa, một quả đấm đã vung thẳng vào mặt ông ta. Do hai người đứng cách nhau quá gần, anh lại ra tay mà chẳng báo trước lấy một câu nên Thẩm Thành Minh trở tay không kịp, bị đấm một cú rõ đau ngã xuống đất, kèm theo đó là cơn đau nhức nhối truyền đến như thể xương trán ông ta đã bị nứt rồi vậy.
Cảnh tượng ấy làm Thẩm Già Hòa nhìn mà ngạc nhiên, đứng sững như trời trồng.
Yên Hàng không nhẹ không nặng vân vê bàn tay hơi ửng đỏ, từ đầu đến cuối luôn tỏ ra cà lơ phất phơ như thể chỉ là thuận tay giải quyết một thứ phiền phức. Anh không hề để Thẩm Thành Minh đang nằm r3n rỉ dưới đất không ngừng vào mắt, lúc bước qua giẫm ngay trên cổ tay phải của ông ta.
Lại đau đớn rú lên một tiếng, Thẩm Thành Minh không thốt nổi một câu chửi thề nào.
Ngay cả Thẩm Già Hòa cũng nghe thấy tiếng gãy xương khiến cô cảm giác vai mình cũng đau nhói theo. Cô rụt vai lại, không dám động đậy, cho đến khi Yên Hàng đi tới trước cửa căn hộ, nhập mật khẩu, ngước mặt thờ ơ nhìn cô với vẻ không kiên nhẫn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, muốn diễn cảnh cứu ba lâm li bi đát à?"
Thẩm Già Hòa không thèm, nhanh nhẹn đỡ đầu gối đứng lên.
Một tiếng rầm vang lên, Yên Hàng đóng cửa ngay trước mặt cô.
"..."
*
Cuối cùng Thẩm Già Hòa vẫn không gọi xe cứu thương, dù sao cú đấm của anh cũng không nặng đến nỗi gây chết người, Thẩm Thành Minh đã bị quản lý khu chung cư này gọi bảo vệ đuổi ra ngoài.
Nghe bảo chủ một căn hộ họ Yên đã khiếu nại rằng đây là một nơi sang trọng bạc triệu mà lại xuất hiện kẻ bạo lực lạ mặt, đã đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của người nhà anh.
Chính vì vậy mà suốt quãng thời gian rất dài sau đó, hệ thống an ninh trong khu chung cư được nâng cấp và kiểm soát chặt chẽ, còn cử người tuần tra 24/24.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT