Vào lúc này ở thành phố Lịch, tòa nhà bệnh viện đèn đuốc sáng trưng.
Cơn gió buổi đêm thổi qua khiến tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng màu trắng lay động, hơi lạnh lẳng lặng chui vào phòng bệnh. Lúc Khương Nùng đến, y tá vẫn còn chưa dọn dẹp lại giường bệnh, mắt cô lướt qua vệt máu đỏ tươi giống như chu sa trên chiếc giường đơn tuyết trắng, dưới ánh sáng lạnh lẽo trở nên chói mắt vô cùng.
Y tá đứng ở bên cạnh nói: "Anh Quý vừa mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật đã vội vã đòi đi, không ai ngăn được."
Đúng là không ngăn được thật.
Lúc nằm trên bàn phẫu thuật, Quý Như Trác cũng đã hấp hối rồi, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, nổi bật lên vết máu rực rỡ đọng ở trên môi, có một vài giọt nhỏ lên cổ áo rộng, mang lại cho người ta có cảm giác yếu ớt đến mức không trụ được dù chỉ một giây nữa.
Nếu không phải trên thiết bị y tế có hiển thị dấu hiệu của sự sống, cuộc phẫu thuật lại thành công lớn thì lúc Khương Nùng đến đây, chỉ sợ phải đi đến nhà xác mới gặp được anh.
Y tá bắt đầu thuật lại tình huống và ca bệnh cho Khương Nùng rồi thức thời rời đi trước.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, bàn tay cầm bệnh án của Khương Nùng hơi run rẩy, sau đó cô chậm rãi đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống.
Vẻ mặt của cô trống rỗng, hàng lông mi cong cong nhìn vào vách tường trắng xám, không hiểu sao cảm giác rét lạnh ập đến, bắt đầu từ đầu ngón tay rồi kéo dài một đường đến bờ vai của cô. Mãi cho đến khi Phó Thanh Hoài bất ngờ đi vào, bàn tay thon dài vỗ về cô.
Nhiệt độ xuyên qua lớp vải thấm vào da thịt một cách rõ ràng, trong khoảnh khắc này, mọi thứ dường như ấm áp trở lại, Khương Nùng ngẩng đầu nhìn anh.
"Như Trác còn có thể chống đỡ được bao lâu?"
"Không đến một năm nữa." Đương nhiên Phó Thanh Hoài đã hỏi bệnh viện trước rồi, anh duỗi tay ôm cô vào lòng.
Mặc dù Khương Nùng trông giống như đang tỉnh táo nhưng phần đuôi lông mi lại run rẩy không ngừng, giọng nói thanh thoát dịu dàng phát ra từ đôi môi, như bao hàm nỗi đau vô tận: "Anh ba, anh đã chống đỡ hết sức vất vả, có đôi khi em nghĩ có phải do bản thân quá ích kỷ hay không... Đã biết rõ anh phải đi nhưng em lại ích kỷ, muốn giữ anh lại từ năm này qua năm khác."
Từ lúc nhóc Đậu và Phó Cẩm Uyên sinh ra đến giờ, nháy mắt đã bảy năm trôi qua rồi.
Quý Như Trác vẫn luôn cố gắng giữ lấy chút hơi tàn này, đau khổ sống tiếp, thấy anh như vậy, lòng Khương Nùng đau như cắt. Cô chôn vùi khuôn mặt mình vào trong ngực của Phó Thanh Hoài, đầu ngón tay nắm chặt tờ giấy bệnh án nguy kịch.
Phó Thanh Hoài thấy vết máu ở bên cạnh, ngón tay thon dài như ngọc khẽ vuốt lên mái tóc cô, thấp giọng nói: "Hôm nay, anh cố gắng chống đỡ chủ yếu để được ở bên cạnh Tô Hà thêm mấy ngày, cứ chiều theo anh đi."
Khương Nùng nghe khuyên nhủ, cũng không đòi đưa Quý Như Trác về lại bệnh viện, gật gật đầu.
Buổi tối, hơn mười giờ rưỡi.
Tô Hà và Quý Như Trác đã về đến căn hộ quen thuộc, cô vừa bước vào cửa đã ném giày cao gót và áo khoác, cơ thể mềm nhũn như vũng bùn, chạy đến bên giường nằm xuống, mặt vùi vào chăn mềm mại, hít một hơi thật sâu: "Về nhà là thoải mái nhất."
Quý Như Trác từ tốn đi theo phía sau, dùng tay xắn tay áo lên, nghe vậy cười: "Thành phố Lạc không phải nhà của em sao?"
Tô Hà lật người nằm ngửa, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh: "Không giống, nơi đó không có dấu vết mà anh để lại."
Lại nói về nửa tháng này, lúc nào cô cũng nghĩ về quá khứ, nghĩ bệnh tình của Quý Như Trác thế nào rồi, may là thi thoảng còn nhận được mấy dòng tin nhắn, nếu không cô sợ khi về sẽ nhìn thấy một hũ tro cốt.
Quý Như Trác thờ ơ cười: "Có lẽ là không thấy được hũ tro cốt đâu."
Tô Hà ngồi dậy, chậm rãi đi đến, vươn tay chạm vào anh: "Hả?"
"Anh muốn được an táng dưới biển, đến lúc đó..." Dáng người gầy yếu của Quý Như Trác đứng bên cạnh giường, cũng vươn tay để cho cô ôm một cách trọn vẹn, giọng nói mang theo ý cười vang lên: "Thiêu xong rồi thì để Khương Nùng chọn đại một cái túi đựng, ném hết xuống biển là được rồi."
Một giây sau, đầu ngón tay của Tô Hà bấu chặt lên phần hông của anh, bất mãn nói thầm: "Ăn nói bậy bạ."
Đã đùa giỡn xong, cũng đến lúc hôn nhau rồi.
Ngón tay thon dài của Quý Như Trác phác họa hình dáng khuôn mặt cô rồi trượt đến phần gáy, men theo đó chạy dọc xuống bờ vai mảnh khảnh của cô, anh kiên nhẫn khám phá từng đường nét trên cơ thể của cô. Đến cuối cùng, anh mới dừng ở bên hông véo nhẹ một cái, khẽ cúi người xuống ôm cô vào lòng, cũng không quên trao nhau một nụ hôn.
Hơi thở dễ chịu của anh quanh quẩn trong không khí.
Tô Hà tham lam hít thở, mái tóc đen dài hơi xoăn rũ xuống, không đến vài phút sau cô đã bị hôn đến mức khóe mắt đẫm ngân ngấn nước mắt, trông vô cùng xinh đẹp động lòng người, có nhìn nhiều đến mấy cũng không đủ.
Quý Như Trác m*t lấy đầu lưỡi của cô, giữa kẽ hở mà mở miệng nói, ngay cả giọng nói trong trẻo cũng trở nên khàn khàn: "Em không thích người mà ba em chọn làm con rể sao?"
Cả người của Tô Hà run lên, kinh ngạc ngước lên nhìn anh.
Anh đến thành phố Lịch lạ nước lạ cái nhưng cái gì cũng biết rõ. Biểu cảm trên khuôn mặt gầy gò, tái nhợt hơi ảm đạm, những nụ hôn rơi xuống tới tấp không ngừng, giọng nói lại cực kì tỉnh táo: "Không sao đâu Tô Hà, nếu em chấp nhận quan hệ thông gia mà gia đình sắp xếp thì cũng không tính là phụ bạc anh."
"Là anh đã làm em lỡ mất nhiều năm như vậy..."
Vốn dĩ Tô Hà muốn tránh không nói đến nhưng khi bị anh chủ động nhắc đến, không hiểu sao cô lại cảm thấy bực mình: "Quý Như Trác, anh không cần đến em nữa sao?"
Quý Như Trác rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bằng bàn tay đang lên án của cô, lúc bị ấm ức tính tình của cô sẽ giống như trẻ con vậy. anh im lặng cả buổi, từ từ kéo cổ áo rũ xuống của cô về, ngón tay lạnh lẽo không có độ ấm cong lên, cười cười: "Em đi theo giúp anh chữa bệnh nhiều năm như vậy, bây giờ ba em tức giận muốn em trở về cũng là chuyện bình thường."
Nước mắt Tô Hà ngay lập tức trào ra, lóng lánh ánh nước, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Quý Như Trác lại kiên nhẫn, dịu dàng giúp cô lau đi hết, kề sát bên tai nói nhỏ: "Khi nào em đưa ra quyết định đi thì nói với anh một tiếng."
Đêm nay, thay vì ngủ chung giường anh chọn tách ra ngủ ở phòng cho khách.
Tô Hà lờ mờ đoán được Quý Như Trác đã biết chuyện nhà họ Tô tìm đối tượng kết hôn cho cô, vì tránh nghi ngờ nên cũng đắn đo có nên tiếp tục mối quan hệ này với cô không.
Mặc dù đã rời khỏi thành phố Lạc nhưng áp lực mà nhà họ Tô đặt ra luôn trói buộc cô.
Buổi sáng còn may, nếu Tô Hà đi gặp khách hàng thì sẽ không có lòng nào nghĩ đến chuyện khác. Nhưng khi đêm đến, lúc về phòng trọ lại thấy Quý Như Trác dù có muộn đến lúc nào cũng chờ đợi cô.
Bật đèn đứng lên, ánh đèn ấm áp lặng lẽ chiếu lên ghế sô pha, còn anh mặc bộ quần áo ở nhà tươm tất, yên tĩnh nghiêng người, trên đầu gối còn có quyển sách đọc dở, hàng mi dài mỏng nhắm lại, như là đang thiếp đi.
Mắt Tô Hà nhìn về phía bàn ăn ở phía bên kia, thấy rất nhiều món ăn Giang Nam do chính tay anh nấu.
Bình thường vào lúc này, sau khi Quý Như Trác đợi cô về nhà thì sẽ tỉnh lại, đi vào bếp hâm nóng thức ăn.
Sau đó, anh sẽ ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt tươi cười cùng ăn cơm với cô, thi thoảng lại nói vài câu chuyện phiếm.
Đôi khi Tô Hà nghĩ cứ sống mãi như vậy cũng rất tốt nhưng tất nhiên mọi chuyện trên đời đều không thể nào theo ý cô được. Một lần vào sáng sớm, cô dậy sớm hơn nửa tiếng, vô tình bắt gặp Quý Như Trác ho ra máu ở trong phòng bếp, anh giặt đi giặt lại cái khăn tay dính máu nhưng dường như vết máu đã hòa làm một với sợi vải, cho dù có giặt nhiều đến mức nào thì vẫn còn để lại một vết ố nhàn nhạt.
Cuối cùng Quý Như Trác dứt khoát ném nó đi, vẻ mặt bình tĩnh lau đi vết máu đọng trên môi, lại trở về bộ dáng điềm tĩnh như thường.
Tô Hạ im lặng giả vờ như không biết, buổi tối nằm chung một giường ở trong phòng ngủ chính, nghe được tiếng ho cố gắng đèn nén ở bên cạnh, nước mắt nóng hổi cứ ào ạt chảy ra nơi khóe mắt rồi lập tức thấm ướt vào cái gối.
...
Quý Như Trác không về lại bệnh viện làm phẫu thuật nữa, ngày tết Trung Thu đó anh tìm một nhà hàng riêng tư, mời một nhà bốn người Khương Nùng đến cùng trải qua đêm đoàn viên này.
Hôm nay, anh uống thuốc từ rất sớm, mặc áo sơ mi mỏng màu xanh và quần dài màu đậm, thân hình cao ráo gầy gò. Dưới ánh trăng dịu dàng len qua cửa sổ chiếu vào, anh tao nhã giống với hình ảnh quân tử như trúc lúc trước.
anh dùng nét mặt tươi cười chân thành, uống trà cùng với Phó Thanh Hoài, nói về món đồ cổ mới xuất hiện trong hội đấu giá gần đây.
Nhóc Đậu nép vào lòng ba, chớp chớp đôi mắt dịu dàng như làn nước mùa thu, mặc dù cậu bé nghe cái hiểu cái không nhưng từ nhỏ đã có kiên nhẫn với người lớn. Còn Phó Cẩm Uyên đã chạy nhảy đến phía sau tấm bình phong, lát sau lại chạy sang bên chân Khương Nùng ngồi, một lúc sau lại chạy ra ngoài cửa.
"Không được nghịch ngợm." Khương Nùng đã cố ý dặn dò, còn mang đồ chơi con gấu mà Tô Hà tặng đưa cho cậu nhóc.
Phó Cẩm Uyên ôm con gấu lông xù, rất biết điều mà cười với Tô Hà.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu chủ nhỏ lạnh lùng cao ngạo này, Tô Hà đùa nói: "Hiếm khi nhìn thấy con cười với cô nha."
Nhóc Đậu là cậu bé gặp ai cũng nở nụ cười, tính tình giống mẹ mà Phó Cẩm Uyên lại thích làm mặt lạnh lùng, bây giờ còn nhỏ, lớn hơn một chút chỉ sợ là hô đánh hô giết được rồi.
Hai đứa anh em ruột này lại có tính cách trái ngược nhau.
Khương Nùng xoa xoa mái tóc xoăn của Phó Cẩm Uyên, khẽ thở dài: "Con không được hung dữ như vậy nha."
Phó Cẩm Uyên mở to đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, hiếm khi lộ ra vẻ mặt bối rối: "Hung dữ gì vậy ạ?"
Tô Hà nghe vậy, đôi môi cong lên vui vẻ, nhìn Khương Nùng nhỏ nhẹ, ấm áp dỗ dành con, trong đôi mắt của cô toát lên vẻ hâm mộ.
Chỉ chốc lát, Phó Cẩm Uyên cầm kẹo trên bàn nhảy xuống đến bên cạnh tìm ba.
Không có con nhỏ ở đây, hai người nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Khương Nùng chủ động gợi chuyện: "Đầu tuần anh ba có đi một chuyến đến thành phố Lạc bèn đến nhà họ Tô thăm ba cô, anh đã gặp Đàm Thành rồi."
Hiện giờ ở thành phố Lạc, ai cũng biết Đàm Thành rất có khả năng sẽ trở thành chàng rể hiền của nhà họ Tô.
Hai nhà đều đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ đợi Tô Hà về là có thể cử hành hôn lễ ngay lập tức.
Tô Hà mím môi, tựa vào bên cạnh bàn, xuyên qua lớp bình phong được thêu tinh xảo, lờ mờ có thể nhìn thấy được Phó Cẩm Uyên giơ tay đưa kẹo cho Phó Thanh Hoài, bóng người lắc lư, giọng nói lãnh đạm mơ hồ truyền đến.
Phó Thanh Hoài đang hỏi con trai có li3m viên kẹo này chưa.
Nhóc Đậu bi bô cất giọng nói với Quý Như Trác: "Lần trước Chiêu Muội ăn kẹo cảm thấy ngon quá nên em ấy móc kẹo từ trong miệng ra cho ba..."
Phó Cẩm Uyên chỉ muốn làm một đứa con hiếu thảo thôi mà nhưng người thích sạch sẽ như Phó Thanh Hoài lại không cần.
Nhóc Đậu lại nói khẽ: "Chiêu Muội còn lén lút uống trà của ba nữa."
Tô Hà vừa ngẩn người một lúc, suy nghĩ lại được kéo trở về, nghiêng mắt nhìn Khương Nùng quen biết đã nhiều năm nhưng diện mạo vẫn dịu dàng, xinh đẹp như xưa, cô im lặng cả buổi mới mở miệng nói: "Ai cũng nói tôi nên cưới Đàm Thành, có buồn cười hay không cơ chứ?"
Khương Nùng lắc đầu, nói khẽ: "Tôi hiểu cảm giác của cô mà."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT