Trịnh Cảnh Hiên lên triều thì Vân Nghê về nhà.
Phương Từ không có ở nhà, Lý Loan thì bị bệnh nghỉ ngơi ở trong phòng, vì vậy chỉ có Mộ Du và Phương Hạnh Phương ra đón cô.
Người hầu nhìn thấy hai người bọn họ thì đều chào một tiếng: "Nhị phu nhân, tam tiểu thư."
Vân Nghê mới nghe đã thấy chướng tai nhưng chưa là gì so với việc cô đã đứng đây hơn một canh giờ rồi mà chỉ có hai mẹ con bà ta ra đón, lại còn ưỡn à ưỡn ẹo.
Không phải Vân Nghê cô không có chân, không thể tự mình đi vào mà là đám thị vệ hầu phủ này đã ngăn cản ba người bọn họ lại không cho vào.
Bọn họ nói: "đại tiểu thư, nhị phu nhân căn dặn nếu người về mà không có ai ra đón thì thật không phải phép.
Đại tiểu thư vui lòng chờ một chút nhị phu nhân và tam tiểu thư sẽ ra ngay"
Ừ cái ra ngay của họ là để cô đứng đợi hơn một canh giờ liền, cứ đợi đấy rồi cô sẽ tính cả lãi lẫn lời.
"Nghê Nhi\~ Ôi nữ nhi ngốc này, sao con lại đứng ngoài trời lạnh như này chứ? Con chịu khổ đến nghiện rồi hay sao? Mau, mau vào đi."
"Mộ di nương thật biết nói đùa, nếu không phải bị bọn họ ngăn cản, ta cũng không đến nỗi phải đứng ngoài này hứng gió lạnh chứ? Hơn nữa Mộ di nương, ta thấy hầu phủ này đâu có thiếu ăn thiếu mặc, di nương mặc vậy không sợ lạnh sao? Hay là....chủ đích mặc như vậy? Trời đã vào đông rồi, di nương mặc đồ vừa mỏng vừa ít như vậy nhỡ bệnh thì sao? Di nương vẫn nên mặc ấm vào thì hơn nhỡ bị bệnh thì khổ lắm, lại mất công bàn giao công việc trong phủ lại cho mẫu thân ta." - Vân Nghê nói xong thì cởi áo khoác ngoài của mình trùm lên trên người Mộ Du, còn tiện tay buộc thắt nút dây lại nữa, không cho bà ta cơ hội tháo ra ngay tại chỗ.
Mộ Thanh Sơn thấy vậy liền vội vàng cởi áo của mình khoác lên cho Vân Nghê.
Tóm chặt lấy chiếc áo khoác, Vân Nghê khẽ khịt mũi: "Mộ di nương cũng đã ra rồi, các ngươi cũng có thể cho chúng ta vào được rồi chứ?"
Câu hỏi chỉ mang tính chất tượng chưng, miệng thì hỏi nhưng chân vẫn bước vào, tay còn thuận tiện đẩy Phương Hạnh Phương ra.
Muốn gây chuyện với cô thì từng này vẫn chưa đủ đâu, cô vẫn còn đối phó được tốt.
"À phải rồi, thiếp thất chung quy vẫn là thiếp thất, các ngươi đừng đảo lộn vai vế lung tung hết lên.
Nên gọi phu nhân thì gọi phu nhân, đáng gọi di nương thì phải gọi di nương.
Để người ngoài biết được các ngươi hồ ngôn loạn ngữ, bất phân tôn ti, vậy thì Định Văn hầu phủ sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người cả thiên hạ.
Đã hiểu chưa?"
"Dạ...." - hai thị vệ gác cổng hơi ngập ngừng nhưng vẫn dạ một tiếng.
Câu nói này của cô như một cái tát giáng thẳng vào má của Mộ Du, bà ta tức nổ đom đóm mắt nhưng vẫn chưa kiếm được lý do để đánh Vân Nghê nên bà ta đành nhịn.
Bà ta quay người đi vào trong trước, lúc đi qua Vân Nghê thì lườm nguýt, con gái của bà ta Phương Hạnh Phương còn thấp giọng cảnh cáo Vân Nghê.
"Đại tiểu thư, lão phu nhân có lời mời tiểu thư đến từ đường gặp người." - một vị gia nô chạy ra, bà ấy điều chỉnh lại nhịp thở mới lên tiếng nói chuyện với Vân Nghê.
"Được, nhưng mà còn hai người họ...? "
"Đại tiểu thư yên tâm, lão nô sẽ đưa biểu thiếu gia và Mẫn Nhi về Thính Vũ hiên trước.
Người cứ an tâm đi gặp lão phu nhân."
"....Được vậy phải nhờ người rồi.
Ta đi trước, lát gặp lại hai người.
"
Chờ cho bọn họ đi xa rồi, Vân Nghê mới mở hệ thống bản đồ của Phương phủ ra, tìm đường đến từ đường.
Trên bản đồ được đánh dấu rất chi tiết, những nơi nào có những ai tất tần tật đều có đủ.
Vân Nghê bước theo con đường đã được vạch sẵn, rõ ràng có đường ngắn và nhanh hơn nhưng hệ thống lại cứ bắt cô phải đi đường vòng.
Định lầu bầu than vãn thì cuối cùng Vân Nghê đã hiểu vì sao hệ thống lại bắt cô đi đường này rồi - là tạo điều kiện để Vân Nghê "vô tình" gặp được Phương Bảo Lâm.
Cô nương ấy lúc này đang phải ngồi giặt đồ, tay áo xắn cao, nhúng bàn tay vào nước lạnh mà không có bao tay.
Xung quanh là những gia nô khác, họ không ngồi giặt đồ thì cũng là đứng xì xào.
Bên cạnh Phương Bảo Lâm là một người phụ nữ lớn tuổi đang cầm roi quát mắng.
Thấy không vừa ý vừa mắt liền vung roi đánh vào người cô, trên tay Phương Bảo Lâm lúc này đã chằng chịt vết thương rồi, vết mới chồng lên vết cũ.
Thấy chướng tai gai mắt, Vân Nghê quyết định kéo Phương Bảo Lâm ra khỏi chỗ này trước.
"Dừng tay, các ngươi đang làm gì vậy? Cô ấy là nhị tiểu thư của Phương phủ đó."
"Nhị tiểu thư thì sao chứ? Cũng chỉ là một đứa con nuôi mà thôi.
Làm trái ý nhị phu nhân, làm tam tiểu thư không vui bị phạt như này vẫn còn nhẹ đó.
Cô ta chẳng qua chỉ hơn được cái danh xưng thôi ngoài ra chẳng khác gì chúng ta cả.
Còn ngươi là ai? Sao ngươi dám xen vào việc nội bộ của Phương phủ?"
"Việc nội bộ của Phương phủ ta cũng chẳng có hứng xen vào, nhưng các ngươi là hạ nhân vậy mà lại ra tay với nhị tiểu thư Phương phủ.
Là người ngoài vậy mà các ngươi lại dám ra tay với muội muội của ta.
Các ngươi hỏi ta là ai sao? Được ta nói cho các ngươi rõ, ta là Dung Nguyệt quận chúa, đại tiểu thư Định Văn hầu phủ Phương Vân Nghê."