Mắt thấy Trịnh Kỳ Lâm đã kiểm tra xong, có lẽ cũng đã thu được kết quả mà hắn mong muốn, Vân Nghê cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Không phải cô sợ, cây ngay không sợ chết đứng, Vân Nghê cô biết sợ cái gì chứ? Chỉ là giải đáp được nghi vấn trong lòng của Trịnh Kỳ Lâm thì tất cả các hoạt động sau này của Vân Nghê đều sẽ dễ thở hơn không sợ bị giám sát.

Miếng lệnh bài này xem ra đối với cô vẫn còn hữu dụng, chỉ mong sao hắn đừng ngay lập tức chạy đi hỏi Trịnh Cảnh Hiên về lệnh bài, nếu không Vân Nghê có ba đầu sáu tay cũng không thể giải quyết được từ hai phía bọn họ.

Sự tin tưởng về cô của Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Kỳ Lâm đang hình thành lại biến mất luôn thì khổ lắm.

Một lúc sau Trịnh Kỳ Lâm đưa trả tấm lệnh bài cho Vân Nghê đứng dậy ôm quyền thi lễ, hắn mở lời xin lỗi có chút ngắc ngứ.
“Tô tiểu thư....thất lễ rồi, để ta sai người sắp xếp phòng nghỉ cho tiểu thư.

Người đâu....”
“Từ từ đã Kỳ Lâm công tử, ta có một chút việc nên tại thời sẽ không xuất hiện.

Có một số việc ta phải nói trước với Kỳ Lâm công tử.”
“Tô tiểu thư mời cứ nói.”
“Ta đã biết rằng có người giả dạng ta trà trộn vào vương phủ, ta muốn điều tra đó là ai và mục đích là gì.

Hơn nữa ta cũng cần phải đi tìm cách chữa trị cho bệnh của vương gia, nếu để lộ tung tích rất khó để hành động.

Vì vậy mong Kỳ Lâm công tử cùng mọi người dấu kín hành tung của ta, ai cũng được nhưng đừng để người của ca kỹ của Vạn Hoa lâu và người đang giả trang thành ta biết được.

Nếu chuyện cải trang bị lộ ra thì phiền công tử cứ nói rằng....Tô tiểu thư, tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu đã mất mạng rồi.

Nhục thân đã bị thú hoang ăn mất rồi, chỉ tìm được cây trâm này thôi.

Người khác có thể không tin nhưng ta nghĩ vương gia và Vạn Hoa lâu nhất định sẽ tin.”
“Tô tiểu thư chuyện này dự là không được....Ta không thể trù tiểu thư như vậy được”
“Không sao, nếu ta chết thật thì ta cũng sẽ không trách Kỳ Lâm công tử đâu.

Haha ta nói đùa thôi.

Cứ tin ta chắc chắn sẽ không sao, không để liên lụy đến công tử đâu.”
Trịnh Kỳ Lâm nhìn Vân Nghê, ánh mắt kiên định thì đành gật đầu.

Hết cách rồi, hắn có cảm giác người này sau sẽ là chủ mẫu của hắn nếu không nghe theo sợ là sau này không thể yên ổn.

Mắt thấy hắn đã đồng ý, Vân Nghê cười tươi, được rồi có người chống lưng rồi, sau này lén quậy trong phủ cũng không phải sợ nữa.

Cô đứng dậy, cúi người cảm ơn rồi tập tẫn định chạy ra ngoài.

“Tô tiểu thư, đợi đã, tiểu thư bị thương rồi nếu còn không gọi đại phu chữa trị chỉ sợ sẽ để lại sẹo.”
“Không sao đâu, ta có thuốc bôi rồi.....Ta..đi tìm Mẫn Nhi một chút nha.”
Vân Nghê tập tễnh chạy đi, mặc dù chân bị đau nhưng cũng đã được băng bó rồi, miệng nói chạy ra ngoài tìm Mẫn Nhi thực chất là chạy đi tìm một chút đồ ăn và lẻn vào phòng Trịnh Cảnh Hiên trờ úp sọt.

Cô đoán người kia có lẽ đến đây là vì muốn tiếp cận Trịch Cảnh Hiên, vậy thì trốn trong phòng của y là hợp ý nhất, bởi vì đó sẽ là nơi có rất nhiều chuyện hay để hóng.
“Ký chủ, vật phẩm đã được thu hồi rồi nhé.”
“hả vật phẩm? À ý cậu muốn là nói cây trâm của mỹ nhân ngư và miếng lệnh bài của Tiêu Dao vương?”
“Chứ còn gì nữa.

Với cả, độ hảo cảm của Trịnh Cảnh Hiên đối với cô úc tăng lúc tụt đó, sao không giữ được phong độ vậy chứ? “
“Nếu hai người yêu nhau thì sao có thể dùng con số để đo lường được chứ? Tử Giáng thảo sao rồi Pipi?”
“....Cũng hòm hòm rồi tầm vài hôm nữa là được rồi.”
Vân Nghê gật đầu, cô cũng chẳng nói gì nữa, bây giờ việc quan trọng là lấp đầy cái bụng đói đã, xong rồi phải nghĩ cách xử lý người đang mạo danh cô.

Xử lý thì dễ rồi, một đao giết là xong nhưng mà mục đích mà tên đó cải trang thành cô là gì? Tình Nhi lấy lệnh bài của Tiêu Dao vương làm gì? Người đứng sau Tình Nhi là ai? Mấy cái thắc mắc đó còn chưa giải quyết xong, hệ thống còn đưa thêm nhiệm vụ nữa muốn mệt chết còn gái nhà người ta à? Có chạy KPI thì cũng phải từ từ thôi chứ? Hửm? Phải rồi thân mẫu của Trịnh Cảnh Hiên không phải là Thục quý phi sao? Sao còn phải tìm hiểu về bà ấy nữa chứ, biết trước rồi mà?
Dù sao thì ăn no rồi mới nghĩ tiếp được, lần trước điểm tích lũy của cô đều đã bị dùng gần hết rồi.

Tuy biết cô rất vạn năng nhưng cứ phải có phương án dự phòng mới tốt, thôi thì lại tích lại điểm dần dần vậy.

Lò dò mò vào nhà bếp, lúc này bên trong khá vắng, hầu như không có ai, mọi người đều đã ra ngoài hết.

Lục lọi căn bếp có thể gọi là lớn của Tiêu Dao vương phủ, cô lục ra được mấy cái bánh bao nóng hổi vẫn còn trên bếp.

Lẩm bẩm xin lỗi cái vị làm ở trù phòng, Vân Nghê nhón lấy một cái, hai má phồng lên thổi phù phù cho chiếc bánh bớt nóng, cô cầm chiếc bánh bao quay đi định ra ngoài nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân đang tiến vào.

Vội đậy nắp chiếc nồi hấp bánh bao lại, Vân Nghê ngó quanh cuối cùng trốn vào một chiếc tủ xa xa phủi đầy bụi lặng im xem tình hình bên ngoài vừa ăn bánh bao.
“Đại trù nương, bà nói xem vị tiểu thư hôm trước Kỳ Lâm thị vệ đưa về là ai? Sao lại có thể trong vòng có vài ngày được chuyển đến căn phòng ở bên cạnh phòng của vương gia vậy?”
“Ta cũng không biết thấy Kỳ Lâm thị vệ gọi là Tô tiểu thư.

Tốt nhất là chúng ta cứ biết vậy thôi, đừng tò mò chuyện của các chủ tử, cẩn thận cái mạng nhỏ không giữ được đâu.”
“Dạ......”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play