Diệp Hàm vội vàng lắc đầu, sợ chậm một chút Cố An sẽ không tin.

"Vậy được rồi, đừng căng thẳng." Cố An tiếp tục đọc tin tức, cuối cùng hỏi: "Chuyện này ngươi định giải quyết thế nào?"

"Ta không biết, ta cũng chưa bao giờ làm vậy, rốt cuộc là ai muốn gây khó dễ cho ta?." Diệp Hàm khó hiểu, nàng vẫn luôn giữ vững khuôn phép của mình, năm đó lão viện trưởng bệnh nặng, mọi người trong cô nhi viện cũng không phải là không có công danh thành đạt, bọn họ chỉ là không có người nào muốn trở lại thăm lão viện trưởng thôi. Nàng còn nhớ rõ, lúc đó nàng đã dùng tiền mua nhà của mình để chữa bệnh cho hắn, tại sao bây giờ lại bị cắn?

Diệp Hàm không hiểu, thậm chí còn cảm thấy đau đầu muốn khóc, nàng không dám nói mình là người tốt, nhưng chắc chắn nàng chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, tại sao lại bị đối xử như vậy...

Cố An biết được Diệp Hàm không ổn, liền đưa tay ôm nàng vào lòng, Diệp Hàm đem đầu chôn ở cổ Cố An, hít sâu một hơi, nhẫn nhịn để nước đảo trong tròng mắt, quật cường không chịu khóc lên.

"Khóc đi." Ngữ khí của Cố An mềm mại, không giống lúc trước kiêu ngạo thông minh, giờ khắc này đặc biệt dịu dàng nói.

Nàng hiểu rõ ủy khuất trong lòng Diệp Hàm, trước đây khi nàng liên tục bị hắc, bị hắc không rõ nguyên nhân, nàng chỉ có thể ôm gối ở nhà một mình khóc lóc thảm thiết. Khoảng thời gian đó tinh thần của nàng rất kém,  kém đến mức phải cần bác sĩ tâm lý can thiệp, cưỡng chế trị liệu, may mắn là nàng đã sống sót.

"Ta lập tức gọi cho Triệu Quân, yêu cầu Triệu Quân mau chóng xử lý." Cố An tin tưởng năng lực của Triệu Quân, dù sao nàng bị hắc nhiều năm như vậy, vẫn có thể đứng vững trong giới giải trí chính là bằng chứng tốt nhất.

Diệp Hàm rốt cục không nhịn được bắt đầu nức nở, đưa tay kéo kéo áo Cố An, nhỏ giọng nói: "Không sao, ngươi không cần lo lắng cho ta."

"Sao ta có thể không l. . ."
"Thời điểm kết hôn với ngươi ta đã sẵn sàng để bị hắc." Diệp Hàm không cho nàng nói hết câu, lập tức mở miệng cắt đứt, mà lời nàng khi cắt đứt cũng hoàn toàn chặn đứng cảm xúc trong lòng Cố An: "Chỉ là ta không nghĩ tới mình lại bị hắc đột ngột như vậy, cho nên có chút không chịu nổi."

"Ta. . ."
Cố An còn chưa kịp bày tỏ cẩu tâm tình ngày đó của bản thân, liền thấy Diệp Hàm nhìn mình trong mắt tràn đầy thương tiếc.

Hồi lâu sau, Diệp Hàm nói: "Những năm này ngươi khẳng định không dễ dàng."

"Ta. . . cũng vẫn tốt a. Dù sao cũng kiếm được không ít tiền, cuộc sống rất tốt." Cố An không xem đóng phim là cái gì mà sự nghiệp trong mơ, đối với nàng mà nói đây chỉ là một cách kiếm tiền, có phim liền đóng có tiền liền kiếm, thỉnh thoảng ăn no uống đủ còn có thể gây rắc rối cho Quý Mộng Đình.

Nhưng mà Diệp Hàm không tin, trong mắt nàng Cố An phải một mình chịu đựng phong sương mưa tuyết mới có thể bước tới ngày hôm nay, cuộc sống của nàng quá mệt mỏi, quá vất vả, Diệp Hàm cảm thấy đau lòng cho nàng.

"Ngươi đừng lo lắng, những chuyện này ngươi đã không làm, vậy thì chúng ta chỉ cần lần theo manh mối, sau đó quay lại phản công. Đến khi mọi chuyện được sáng tỏ thì theo thời gian vấn đề này sẽ bị dư luận lãng quên." Cố An biểu thị nàng đã trải qua, đã có kinh nghiệm từ sớm.

Diệp Hàm lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Ta hiểu được, ta không quan tâm. Ta chỉ là đau lòng ngươi."

"Đau lòng ta?" Cố An lặng lẽ mở điện thoại ra xem, không sai a, người bị hắc lần này xác thực không phải nàng.

Cố An nhất thời không thể đoán được mạch não của Diệp Hàm, liền ấn Diệp Hàm xuống giường, cười dụ dỗ: "Ngoan, ngoan ngoãn ngủ một giấc. Bắt đầu từ giờ điện thoại sẽ bị tịch thu, ta sẽ trực tiếp cung cấp tình hình thực tế cho ngươi."

"Ta, ta không muốn. . ." Diệp Hàm nhìn chằm chằm điện thoại của chính mình, chậm rãi đưa tay ra lấy, đột nhiên Cố An xoay người ném điện thoại lên bàn đầu giường, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Hàm, nói: "Hài tử không ngoan sẽ bị kéo dậy ấn lên tường hôn! Ngươi có ngủ hay không? !"

Diệp Hàm ngẩn người, chớp chớp mắt sau đó kéo chăn che đậy toàn thân, nhanh chóng phát ra âm thanh yếu ớt trầm trọng nói: "A, ta buồn ngủ quá."

Vốn chỉ là giả vờ ngủ, nhưng không ngờ bởi vì mệt mỏi mà nàng thật sự ngủ say.

Thấy nàng ngủ rồi, Cố An đi ra phòng khách gọi điện thoại cho Triệu Quân.

Triệu Quân có lẽ vẫn chưa biết tình hình, có chút sinh khí khi bị người quấy rối mộng đẹp: "Là ai! Có rắm thì thả nhanh lên."

".... Tiểu Hàm bị hắc rồi."

"Tiểu Hàm cái gì, nghệ sĩ của ta là Cố An!" Triệu Quân trở mình, định quăng điện thoại xuống giường ngủ tiếp, đột nhiên nhận ra gì đó, lập tức bắn người ngồi dậy: "Tình hình thế nào? !"

"Trên mạng đã có tin tức, ngươi tự mình xem đi, ta cùng Diệp Hàm đã xác nhận, nàng chưa từng làm những chuyện này. Ngươi cố gắng nghĩ biện pháp xử lý, nếu có thể tẩy trắng làm sáng tỏ sự việc thì tốt, còn nếu không thể. . . Vậy tận lực giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất đi."

Triệu Quân bắt đầu xem tin tức, chờ Cố An nói xong, Triệu Quân đột nhiên cười nói: "Đây nhất định là cùng một nhóm với đám người đã hắc ngươi. Đường đi cũng thực giống nhau, ngươi yên tâm, hắc liêu lần này ta có thể giải quyết."

"Cám ơn." Cố An xoa xoa mi tâm, quay đầu lại nhìn cửa phòng đã đóng, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có lẽ hắc liêu lần này thực sự chỉ là chuyện nhỏ đối với Triệu Quân, thời điểm Cố An muốn cúp điện thoại, Triệu Quân đột nhiên hỏi nàng: "Diệp Hàm thật sự rất giỏi khắc gỗ sao?"

"Ừm. . . Kỹ thuật được Trịnh Tể Mẫn tiên sinh công nhận, có thể coi là tốt đi." Cố An cũng không rõ ràng, nàng không có kiến thức cụ thể về nghề điêu khắc, thế nhưng lúc trước khi nàng đóng phim, bên trong kịch bản có viết một phú hào vì muốn kiếm được một tượng gỗ tốt, không tiếc vung tiền như rác.

Có thể kịch bản hơi phóng đại, nhưng trên thế giới thật sự không thiếu người đối với tượng gỗ cuồng si.

"Lão gia tử Cận gia là người si mê khắc gỗ, nếu các ngươi muốn tiến xa trong giới giải trí thì có thể bàn bạc với nàng, khuyên nàng đi gặp lão gia tử Cận gia."

Triệu Quân thành tâm nhắc nhở, bất quá nhiều năm như vậy chưa bao giờ thấy Cố An nhiệt tình với giới giải trí, cũng không biết Diệp Hàm suy nghĩ thế nào.

"Nói sau đi."
Cố An khó chịu cúp điện thoại, giới giải trí có bao nhiêu bẩn thỉu có bao nhiêu hỗn loạn, bao năm qua nàng đã trải qua không ít, nàng thật sự không muốn Diệp Hàm tham gia vào, huống chi người Cận gia thủ đoạn quá mức tàn nhẫn, nàng càng không thích dính líu quá nhiều đến Cận gia.
. . .

Sáng ngày thứ hai, livestream của Cố An và Diệp Hàm đã phá vỡ lượt xem cao nhất do Cận Nhiễm và Nguyễn Ánh đặt ra.

Nhưng mà đám người này phần lớn là thủy quân được thuê đến, cùng với mấy người qua đường không biết tình hình nhưng lại 'Tràn đầy nhiệt huyết' ở lại mắng nhau, từng người từng người bên trong livestream chửi nhau đến quên trời quên đất.

Rất nhanh lượt xem cũng giảm dần, chỉ còn lại nhóm người hâm mộ của Cố An, đám người kia đơn thuần liếm mặt, không có lực công kích càng không có cảm giác tồn tại.

Điện thoại của Diệp Hàm bị lấy mất, nàng dậy sớm phảng phất như người không có chuyện gì, cứ thế vào bếp làm bữa sáng.

Không biết hôm nay Phí Khê cùng Trịnh Vân có đến ăn trực nữa không, nhưng Diệp Hàm vẫn làm bốn phần bữa sáng phòng ngừa bọn họ có đến.

Không lâu sau tiếng chuông cửa vang lên, Phí Khê và tức phụ nàng đã đứng trước cửa cười tươi.

Cố An nghiêng người mời cả hai bước vào.

"Thơm quá, hôm nay bữa sáng ăn cái gì a?" Vừa vào cửa Trịnh Vân đã lập tức bắt đầu thèm ăn.

Âm thanh của Diệp Hàm từ trong bếp truyền đến: "Buổi sáng không nên ăn quá nhiều dầu mỡ, ta nấu cháo ngũ cốc, lát nữa sẽ xào hai món phụ sau."

Trịnh Vân thuận thế tiến vào bếp, để lại Phí Khê ở phòng khách cùng với Cố An.

Sáng sớm Phí Khê đã xem qua tin tức trên mạng, thân là người trong giới giải trí, có một số việc nàng tự khắc biết chỉ có thể nghe chứ hoàn toàn không thể tin. Nhưng nhìn Cố An và Diệp Hàm đều như không có gì xảy ra, nàng liền suy đoán hai người này có thể còn chưa xem qua tin tức, Phí Khê suy nghĩ có nên nhắc nhở bọn họ hay không, để bọn họ giải quyết sớm một chút cũng tốt.

Có điều còn đang phát sóng cho nên nàng cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể lấy điện thoại ra, yên lặng quan sát livestream, nàng nghĩ, nói không chừng lát nữa Cố An nhàm chán cũng sẽ lấy điện thoại ra xem.

Không ngờ Cố An lại cầm tờ tạp chí mà tổ chương trình đặt trên bàn lên, nhân cơ hội này quảng cáo.

Phí Khê biểu thị nội tâm mệt mỏi, cái nhà này không bao giờ tuân theo nề nếp.
. . .

Sau khi ăn sáng xong, Phí Khê chủ động vào bếp rửa chén, Diệp Hàm bị Trịnh Vân lôi kéo, ngồi xuống ghế sofa thương lượng chuyện kịch bản.

Trịnh Vân giải thích một số chi tiết nhỏ cần chú ý cho Diệp Hàm, Diệp Hàm nghe đến say sưa ngon lành, một số fan hâm mộ trước màn hình là biên kịch cũng hài lòng lắng nghe, không ít người trực tiếp cầm giấy bút bắt đầu ghi chép.

Đến buổi trưa, Phí Khê nhận được điện thoại, thông báo rằng việc chuẩn bị sơ bộ cho phim đã làm xong, nàng tràn đầy phấn khởi lập tức thông báo cho mọi người.

Địa điểm quay phim là ở tòa nhà này, hiệu suất làm việc của ekip chương trình rất cao, ngày hôm qua sau khi quyết định kế hoạch xong bọn họ liền bắt đầu chuẩn bị, hôm nay đã thấy dáng dấp sơ bộ rồi, tiếp theo một bên quay phim một bên bổ túc sẽ rất tốt.

"Vì sắp quay rồi cho nên chúng ta chuẩn bị lễ khai máy trước đi, đây là phân đoạn do tổ chương trình sắp xếp, cũng không thể cư xử giống như bình thường được, chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy sáng mai chúng ta liền chuẩn bị lễ khai máy đi~ Hôm nay làm quen với quy trình, sẵn tiện trao đổi với các diễn viên"

Thạch Kiến Nam là lão làng trong ngành làm phim, vai diễn lần này chỉ là vai nhỏ nên đối với hắn không thành vấn đề.

Thế nhưng Cố An và Diệp Hàm không giống, một người là bình hoa không có kỹ năng diễn xuất, một người là diễn viên quần chúng thường xuyên làm nền, hai người này còn cầm hai vai nữ chính nữ phụ, áp lực chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Cố An ban đầu muốn đọc kịch bản rồi ghi nhớ như thường ngày, đến lúc diễn thì nghe theo đạo diễn dặn dò, bảo diễn thế nào nàng liền diễn thế đó.

Dù sao trình độ của nàng có hạn, ngươi kêu nàng nghiên cứu kịch bản, nàng cũng sẽ không nhìn ra kịch bản có hoa.

Diệp Hàm cũng không biết nghiên cứu kịch bản, thời điểm nàng đóng phim, lời thoại chỉ có mấy câu ngắn ngủn, trợ lý đạo diễn còn tùy tiện nói với nàng, chỉ cần nhớ rồi đọc thuộc lòng là được. Hiện tại được cấp cho lời thoại trang nghiêm đầy một trang giấy, nàng sợ đến mức lông mày đều đông.

Đột nhiên bị đè nén, nàng lại nghe thấy một âm thanh máy móc quen thuộc, khi Diệp Hàm xem lại kịch bản trong tay lần nữa, nàng đã không còn cảm giác lo lắng, nhẹ nhàng khẽ mỉm cười cong môi.

Cố An vẫn còn đang loay hoay với kịch bản, Diệp Hàm đã nghiêm túc đọc hết một buổi chiều, cầm lấy giấy bút không ngừng viết viết vẽ vẽ, thậm chí còn hỏi Cố An có muốn cùng nàng đối diễn hay không.

Có lẽ bị tâm tình nghiêm túc của Diệp Hàm lây nhiễm, hoặc có lẽ lương tâm Cố An cũng muốn thử cố gắng nỗ lực một hồi, cho nên Cố An tìm một cuốn sổ, ngồi cạnh Diệp Hàm cùng nàng viết viết.

Chỉ là một buổi trao đổi, Cố An đã được rất nhiều lợi ích.

Những thứ Diệp Hàm nói cũng chỉ là kiến thức lý thuyết, nhưng đó là thứ nàng chưa từng học ở trường, thậm chí chưa từng nghe đến trong ngần ấy năm.

Diệp Hàm đã nhận ra Cố An kinh ngạc, nàng giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục làm chuyện của bản thân, cùng Cố An trao đổi ghi chép, cùng Cố An bí mật học tập.

Rất nhanh Cố An dường như hiểu ra gì đó, trầm ngâm nhìn ra phía cửa sổ.

Diệp Hàm biết nàng đang thử diễn cho nên cũng không quấy rầy, chờ đến khi cảm xúc Cố An sắp tiêu tán, Diệp Hàm mới chậm rãi nói ra lời thoại.

"Ngươi vẫn luôn sống ở nơi này?"

"Ngươi là hàng xóm mới tới sao?"
"Tại sao ngươi không nói chuyện?"
"Ngươi còn ở đây không?"

"Ừm, ta còn ở. Ta đang xem tranh."

Giờ khắc này tuy rằng Cố An hai mắt vô thần, nhưng cả người nàng là linh động, trái lại Diệp Hàm đưa lưng về phía camera, thanh âm rất mềm mại lạnh lùng, toàn thân tràn ngập tử khí, tay nàng tinh tế vuốt ve kịch bản, như đang đối xử với vật trân quý nhất trên đời, nàng cẩn thận chăm sóc như thể nó là báu vật của thế gian.

Diệp Hàm tản ra khí tức quái dị như vậy làm cho Cố An sợ hãi, trong nháy mắt Cố An thoát phim, khẩn trương siết lấy tay Diệp Hàm.

Diệp Hàm lập tức phì cười, giơ tay nhéo nhéo gò má mềm mại của Cố An, nói: "Giả, ta đang diễn. Đừng lo lắng, hết thảy đều có ta ở đây."

-------
Tác giả có lời muốn nói:
Hảo, hệ thống của Diệp tổng đã sẵn sàng, lập tức có thể hòa vào bộ nhớ
Hiện trường vả mặt cỡ lớn sắp diễn ra!
Phí Khê: Diệp tổng thô bạo!
Trịnh Vân: Diệp tổng thô bạo!
Triệu Quân: Diệp tổng thô bạo!
Cận Nhiễm: Diệp tổng thô bạo!
Cố An: Ta có thể đem ngươi ấn lên tường hôn, ấn lên tường hôn! Có hiểu hay không?
Tiểu Hàm hàm gật đầu tam liên: Ân ~ nhẹ chút, đau. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play