Bùi Ý bị hãm vào nụ hôn nồng nhiệt, ý thức giống như một con diều không có khung, nhẹ nhàng bị ném lên mây, cuồn cuộn xoay tròn.
Mà bàn tay Bạc Việt Minh ôm eo cậu là thứ duy nhất có thể điều khiển được phương hướng của cậu.
Bùi Ý nghe thấy tiếng rên rỉ không thể phát hiện của chính mình, hô hấp hòa quyện vào nhau, nóng bỏng và cuồng nhiệt.
Màu hồng tràn ra từ khóe mắt, nhiễm đến gương mặt và bên tai, lan rộng một đường thiêu đốt xuống tận dưới.
Cái nóng càng ngày càng làm càn, theo thời gian trôi qua, cảm giác hít thở không thông đột nhiên ập đến. Bùi Ý vòng tay qua vai Bạc Việt Minh, không biết nên khép hay thả ra.
Sự nôn nóng đè nặng lên thần kinh của cậu, cậu giống như một con cá sắp bị chết khô bởi vì nắng nóng.
"Nhị, nhị ca..."
Mới phát ra tiếng lại một lần nữa bị nuốt chửng.
Cũng không biết qua bao lâu, bộ não thiếu oxy của Bùi Ý mới ngừng ong ong.
Đôi mắt cậu ngấn nước, mê mang nhìn chằm chằm người trước mặt, thậm chí hơi thở trầm thấp của hắn cũng đặc biệt dễ nghe.
Bạc Việt Minh nhìn vẻ mặt của người trong lòng ngực, nhịn xuống xúc động muốn hôn một lần nữa, duỗi tay khẽ chạm vào đuôi mắt.
"Tiểu tiên sinh, ai hôn xong đã khóc vậy?"
"..."
Bùi Ý chậm vài giây mới phản ứng lại.
Cậu không cam lòng nhận thua, hơi ngửa đầu ra sau, đột nhiên dùng môi ngậm lấy đầu ngón tay của Bạc Việt Minh, cắn nhẹ tựa như trừng phạt.
Đầu răng ấn vào đầu ngón tay tương đối mềm, gây ra cảm giác tê nhẹ như dòng điện chạy qua.
Ánh mắt Bạc Việt Minh lại tối xuống, hắn không chọn cách rút tay kịp thời mà dùng đầu ngón tay ấn nhẹ, tựa như khiêu khích cũng tựa như trừng phạt, còn có thể khiến người suy nghĩ lung tung.
"A ưm."
Bùi Ý khẽ rên rỉ một tiếng, vội vàng buông tay ra, cảm thấy mình đã hoàn toàn thất bại, tránh
đi tầm mắt của Bạc Việt Minh.
Bùi Ý đem mặt để ở trên vai người yêu, còn ý xấu mà cọ cọ khóe mắt đầy nước vào áo hắn, nhỏ giọng lên án: "Anh hôn em lâu quá."
"Không phải em thề son sắt nói tối nay em muốn hôn anh khóc sao?"
Bạc Việt Minh nghiêng đầu hôn lên vành tai đỏ bừng của cậu: "Tiểu tiên sinh, anh vừa mới không phải phối hợp với em sao?"
Ngày thường thoạt nhìn đứng đắn gọi tên cậu đầy đủ, nhưng những lúc như thế này không phải "mèo con" mà chính là "tiểu tiên sinh", đặc biệt trêu chọc.
Bùi Ý miễn cưỡng chống đỡ mê hoặc từ hắn, hừ nhẹ: "Vẫn còn tê."
Bạc Việt Minh tận lực vuốt ve lông nhóc mèo con nhà mình: "Nhưng gần đây em tiến bộ rất nhiều."
Bùi Ý bị hắn gợi lên tâm tình tốt, thanh âm xuyên qua quần áo bị bóp nghẹt: "Tiến bộ cái gì?"
Bạc Việt Minh trong lúc trêu chọc đã đoán được đáp án: "Đêm nay ở mặt đất không cao đi?"
"..."
Bùi Ý nhớ lại mình ngây ngốc sau lần tỏ tình đầu tiên, hôn lên môi, mặt lại nóng lên——
Cậu đương nhiên biết "vị trí" của mình trong mối quan hệ này, chỉ là thừa nhận trong lòng, cứng đầu ngoài miệng thôi.
Xét về chiều cao, hình dáng và kỹ năng hôn, cậu không lợi hại bằng Bạc Việt Minh dù nghĩ thế nào đi chăng nữa cậu cũng cảm thấy đời
này không có khả năng áp chế được mình.
Bùi Ý cam chịu hiện thực, nhịn không được gọi một tiếng: "Nhị ca."
Bạc Việt Minh lại đỡ cậu: "Hửm? Sao vậy?"
"Tuy rằng thời gian chúng ta ở bên nhau không lâu." Bùi Ý thật cẩn thận hỏi: "Nhưng anh không muốn cùng em thử sao?"
"..."
Hô hấp Bạc Việt Minh trong lúc lơ đãng lần nữa bị hỗn loạn, hắn ra hiệu cho người yêu nhìn mình lần nữa rồi hỏi: "Em thật sự muốn sao?"
Bùi Ý nóng đến không được tự nhiên: "Em chỉ cảm thấy sớm muộn gì đều phải như vậy, hơn nữa..."
Bạc Việt Minh nhẹ cọ lệ chóp mũi cậu: "Hơn nữa cái gì?"
Bùi Ý không xác định hỏi: "Hơn nữa ở cùng nhau, tôn trọng nhau, các cặp đôi đều làm loại chuyện này kỳ thật cũng rất bình thường không phải sao?"
Cậu sẽ không quá mức bảo thủ, nhưng cũng sẽ không mở ra một cách bất cẩn.
Bùi Ý cảm thấy chỉ cần dựa trên tình yêu và sự tôn trọng, chỉ cần đủ bảo vệ tốt chính mình thì không có gì có thể tự nhiên xảy ra được.
"Nhị ca, kỳ thật em không có kinh nghiệm." Bùi Ý âm thầm xác nhận ý nghĩ của mình, ngượng ngùng nhưng thành thật: "Nhưng em nguyện ý học tập giống như hôn môi, chậm rãi cùng anh tích lũy kinh nghiệm, về mọi mặt."
Bạc Việt Minh bị đánh bại bởi sự thẳng thắn, người yêu giống như vẫn luôn là như vậy ——
Cho dù đang giải quyết công việc, cuộc sống hay các mối quan hệ tình cảm, vĩnh viễn đều nghĩ kỹ không hề do dự lung tung.
Bùi Ý đối diện lại bổ sung: "Đúng rồi, còn có một điều nữa."
Bạc Việt Minh cười hỏi: "Cái gì?"
Bùi Ý nghiêm túc nói với hắn: "Trước kia thái độ của em đối với tình cảm tương đối bi quan, nhưng nếu xác định muốn cùng anh ở bên nhau."
"Cho dù quá trình đó tốt hay xấu, hay kết quả ra sao, em đều đã chuẩn bị đối phó tốt. Em hy vọng anh sẽ không có gánh nặng trong đoạn tình cảm này, được chứ?"
Bùi Ý vẫn còn nhớ rõ, lần trước Bạc Việt Minh dùng tay xoa dịu cậu, sau đó là một phen tự trách xin lỗi.
Bây giờ nhìn lại, đó không phải là điều cậu muốn thấy.
Bạc Việt Minh nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Bùi Ý, khẽ hôn một cái chóp mũi cậu, không phủ nhận: "Anh thực sự sợ tiến triển quá nhanh, làm em cảm thấy không thoải mái."
"Chỉ có em đối với anh thẳng thắn, anh cũng có cách tôn trọng phương thức của em."
Trong mối quan hệ mới mở này, Bạc Việt Minh không hề cảm thấy gánh nặng nào mà thay vào đó hắn tận hưởng tình cảm nghiêm túc nhưng vụng về của nhóc mèo con nhà mình.
"Vậy..."
Bùi Ý muốn nói lại thôi.
Bạc Việt Minh hiểu được sự do dự không nói nên lời của người yêu, ghé sát vào tai trả lời: "Anh cũng nghĩ đến chuyện đó, rất muốn, chỉ là thời điểm không thích hợp, cho nên mới đợi thêm một chút."
Bùi Ý nhất thời không hiểu: "Hả? Vì sao?"
Bạc Việt Minh hỏi lại cậu: "Em gần đây có bận không?"
Bùi Ý gật đầu: "Có bận,《 Mạt Vụ 》sẽ được phát hành trong khoảng thời gian này."
Bạc Việt Minh gật đầu, thâm ý mà ám chỉ: "Tiểu tiên sinh, anh sợ ngày hôm sau em nghỉ làm."
"..."
Bùi Ý đột nhiên hiểu được lượng thông tin khổng lồ này, cái nóng vừa mới lắng xuống lại dâng lên.
Bạc Việt Minh thoáng nhìn thấy bóng người ngoài cửa sổ đang đến gần, lại hôn lên vành tai người yêu: "Lão Phó đã trở lại, em muốn tiếp tục ngồi trên đùi anh sao?"
Bùi Ý tức khắc giật mình, nhảy về chỗ mình ngồi, nhưng vẫn là chậm một bước——
Lão Phó mở cửa xe, ở giây cuối cùng bắt gặp Bùi Ý đang ngồi xuống, không chắc chắn lắm: "Tiểu tiên sinh, cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì." Bùi Ý mạnh miệng mở cửa sổ xe: "Hơi, hơi nóng."
"..."
Mùa đông? Hơi nóng?
Chẳng lẽ ông về không đúng lúc, quấy rầy tới chuyện tốt của Bạc tổng và tiểu tiên sinh?
Lão Phó dừng lại tại chỗ, suy nghĩ có nên lấy cớ ra ngoài một lát không?
Bạc Việt Minh trọng ổn nói: "Lão Phó, đứa nhỏ nhà ông không sao chứ?"
"Không sao, hiện tại đã tiêm thuốc rồi." Lão Phó đơn giản trả lời, cũng không muốn chậm trễ công việc của mình: " Bạc tổng, bây giờ chúng ta quay về?"
"Ừ."
Lão Phó xác nhận ý kiến ông chủ nhà mình, nhanh chóng lên xe, khởi động xe và lái đi.
Bạc Việt Minh nhìn Bùi Ý để gió thổi một hai phút, mới nghiêm túc nói: "Bùi Ý, kéo cửa sổ lên, cẩn thận bị cảm lạnh."
"Ầu."
Bùi Ý luôn giữ độ ấm ổn định, thành thật làm theo.
Cậu chột dạ mà liếc nhìn lão Phó đang điều khiển phía trước, định nói chuyện gì đó nghiêm túc để giải tỏa cảm xúc đọng lại trong lòng: "Nhị ca, lão phu nhân đã khỏe hơn chưa?"
"Ừm, tình huống đã ổn định."
Bạc Việt Minh nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của Bùi Ý, nhưng vẫn sẵn sàng chia sẻ đứng đắn với cậu: "Lúc này anh nói thời gian không đúng lúc, cũng là nguyên nhân này."
"A?"
Bùi Ý sửng sốt chớp chớp mắt.
Bạc Việt Minh thấp giọng chỉ ra: "Sức khỏe của lão phu nhân còn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng tính tình sấm rền gió cuốn vẫn còn, đối với một số người, bà ấy đã không còn nhìn
được nữa."
Ánh mắt Bùi Ý tức khắc sáng ngời: "Lão phu nhân thật sự muốn động thủ với ông ta?"
Ông ta?
Bạc Việt Minh nhướng mày, bổ sung: "Là bọn họ."
Mấy năm nay, Bạc lão phu nhân đối xử công bằng với mọi người trong nhà họ Bạc, nhưng lại đổi lấy là sự đối xử hoàn toàn khác.
Bà vẫn luôn là người phụ nữ mạnh mẽ tỉnh táo và độc lập nhất, sau sự việc này, những kẻ có ác ý không còn cần phải lấy "tình cảm gia đình" làm cái cớ nữa.
Bạc Việt Minh nói được mịt mờ: "Bà nội hiện tại không tiện ra mặt, bà nhờ anh âm thầm bố trí, đến lúc thích hợp, tự nhiên sẽ có người ngã ngựa."
Bùi Ý nghe hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó, nhịn không được hỏi: "Thời điểm nào là thích hợp?"
Bạc Việt Minh nói: "Đại hội cổ đông."
Mỗi năm vào dịp Tết Nguyên đán, Tập đoàn Bạc thị tổ chức đại hội cổ đông thường niên, đến lúc đó các cổ đông lớn nhỏ đều sẽ tham dự.
Người nhiều, phô trương đủ, trò hay mới đủ mở màn.
Bùi Ý nghĩ đến những gì Thành Ngưỡng Sơn đã làm trong khoảng thời gian này, trong đáy mắt hiện thoảng qua một tia mong đợi xem kịch vui: "Đáng tiếc em không phải là cổ đông của Bạc thị các anh, không thể đến hiện trường được, đến lúc đó chỉ có thể dựa vào anh nói lại cho em nghe."
Suy cho cùng, cậu một người ngoài cuộc, không nên can thiệp vào một sự kiện nghiêm túc như đại hội cổ đông.
Bạc Việt Minh hiểu được người yêu muốn ăn dưa, nghĩ nghĩ nói: "Anh ở Bạc thị có cổ phần, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng là lớn nhỏ cũng được coi là cổ đông."
"Nếu em muốn đi, anh có thể nói với bà nội một tiếng, đưa..."
Bùi Ý hiểu được ý tứ còn dang dở của Bạc Việt Minh, mỉm cười ngăn cản: "Đừng phiền toái như vậy."
"Chỉ vì cho em đi xem kịch, liền nhường cổ phần đó cho em? Anh bằng lòng cho, còn thì em không cần đâu."
Cậu đến với Bạc Việt Minh không phải vì tài sản của nhà họ Bạc và cổ phần của Bạc thị.
Bùi Ý nhìn người yêu từ trước đến nay ưu tú, không cam lòng yếu thế mà hắng giọng nói: "Bạc tổng, anh đừng quên, em cũng có một studio của riêng mình!"
Bạc Việt Minh phối hợp: "Ừm, nên sửa miệng, gọi em là 'Tiểu Ý tổng'."
Bùi Ý sửa lại: "Xóa chữ 'tiểu', Lê Viên mới là tiểu."
Bạc Việt Minh nghe được ý muốn chiến thắng kỳ quái của Bùi Ý, cười khẽ sủng nịnh nói: "Được."
"Đúng rồi, đôi mắt của anh còn muốn ngụy trang nữa không?" Bùi Ý nhớ tới cái chuyện trọng sự này, âm thầm phun tào: "Hôm nay đều bị anh em phát hiện."
Bạc Việt Minh bất đắc dĩ: "Tần tổng dù sao cũng là lính đặc chủng đã giải nghệ, nếu muốn giấu hắn đương nhiên là phải trả giá mười hai vạn phần tinh thần."
Hôm nay ở hành lang bệnh viện, suy nghĩ của hắn đều tập trung vào Bùi Ý, có lẽ hắn đã vô tình để lộ manh mối trước mặt Tần Dĩ Thuấn.
"Dù sao thì, chỉ còn nửa tháng nữa là đến cuộc họp cổ đông, thuận theo tự nhiên đi." Bạc Việt Minh cầm chiếc kính dẫn đường trên kệ lên, vuốt ve gọng kính bên cạnh.
Thân ảnh hắn bắt gặp được bên ngoài bãi đậu xe cách đây không lâu hiện lên trong đầu hắn, sớm đã lặng lẽ thả mồi: "Chỉ cần anh lộ ra chút sơ hở, có lẽ mới có thể bức ra dã tâm của người nào đó."
Bùi Ý luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có hàm ý thâm sâu, còn chưa kịp cẩn thận phân tích thì đã nghe thấy Bạc Việt Minh hỏi: "Còn em thì sao?"
"Em sao?"
Bùi Ý nghĩ tới tình huống hiện tại ——
Những người đã biết sự thật đều là những người mà cậu tin tưởng, đồng thời cậu cũng chuẩn bị dành ít thời gian để giải thích cho Thư Uyển và Bùi Nguyện.
Về việc người ngoài khác có biết chuyện này hay không, với cậu mà nói kỳ thật cũng không sao cả, ngược lại dựa vào tính cách "giả ngu" để đi ra bên ngoài trong thời gian dài, đôi khi còn có tác dụng khá tốt.
Bùi Ý lấy lại tinh thần, đưa ra đáp án ngang nhau: "Em cũng thuận theo tự nhiên."
"Tốt."
...
Vào đêm.
Cánh cửa thư phòng ở nhà chính đóng sầm lại.
Bạc Quan Thành bước nhanh đến bàn làm việc bằng gỗ đỏ, nhìn Bạc lão gia tử và Bạc Lập Huy: "Ông nội, ba, con vừa nhận được một tin tức——"
"Đôi mắt của Bạc Việt Minh rất có khả năng đã lành rồi!"
Vẻ mặt Bạc Lập Huy nghe vậy thay đổi: "Cái gì?!"
Bạc Việt Minh mỗi ngày đều phải dựa vào trợ lý giúp đỡ đi làm, tan làm, trên mặt vẫn đeo cái kính kia, sao có thể tốt lên được?
Thành Ngưỡng Sơn cau mày, bình tĩnh hỏi: "Quan Thành, nói rõ cho ông biết, cháu từ đâu biết chuyện này?"
Bạc Quan Thành thẳng thắn nói: " Thiếu gia nhà họ Bùi nói cho cháu biết."
"Bùi Hoán?"
"Vâng, cậu ta vừa gọi điện nói cho cháu —— tận mắt thấy Bạc Việt Minh một mình trở lại xe mà không có sự giúp đỡ nào, trong tay cầm kính dẫn đường mà không đeo!"
Là bọn họ bất cẩn!
Bạc Việt Minh về cơ bản là đang diễn cho bọn họ xem!
Thành Ngưỡng Sơn và Bạc Lập Huy nhìn nhau, nhưng người sau lại là người hoảng sợ trước: "Ba, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Quan Thành bị hại đến tạm thời không thể trở lại tập đoàn. Nếu các cổ đông và nhân viên khác biết mắt Bạc Việt Minh đã khỏi, liệu bọn họ có hoàn toàn quay lưng không?"
Nhìn toàn bộ tập đoàn Bạc thị, ai không biết Bạc Việt Minh được Bạc Lão phu nhân đích thân bồi dưỡng?
Ngay cả tai nạn của Bạc Lão phu nhân lúc trước, vẫn còn có tin đồn——
Bạc Việt Minh sẽ trở thành người cầm quyền mới của tập đoàn Bạc thị!
Cũng chính là Bạc Việt Minh bị thương đôi mắt, mới làm cho đại phòng bọn họ giành trước chiếm ưu thế.
Nhưng kể từ khi Bạc Việt Minh trở về sau khi giành được dự án Ôn thành, ưu thế mà bọn họ vất vả giành được ngày càng ít đi. Ngược lại Bạc Việt Minh và Bạc Kiều ở nhị phòng ngày càng có nhiều ưu thế hơn.
Tính tình của Bạc Việt Minh vừa lạnh lùng vừa điềm tĩnh, ở hạng mục bày mưu tính kế, trong khi tính tình Bạc Kiều bùng nổ, ở trước mọi người chủ động sặc thanh.
Anh em hai người vẫn giữ chức tổng giám đốc và phó tổng giám đốc, căn bản không để chủ tịch là ông ta vào mắt!
Bạc Quan Thành nói thẳng không cố kỵ: "Ông nội, chúng ta không thể đợi thêm được nữa, nhất định phải tranh thủ đại hội cổ đông năm nay để đuổi hoàn toàn Bạc Việt Minh ra khỏi tập đoàn!"
Mặc dù là thủ đoạn cưỡng chế, nhưng trên thương trường người thắng làm vua!
Thành Ngưỡng Sơn đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng trong đáy lòng vẫn còn một tia do dự cuối cùng: "Nhưng tình huống bên kia của bà nội cháu..."
"Ông nội, Bạc Việt Minh đã lâu không cho chúng ta gặp mặt bà nội, làm sao ông biết nó có che giấu chân tướng hay không?"
Bạc lão phu nhân gần tám chín tháng cũng chưa xuất hiện, sống hay chết, người ngoài không thể nào biết được, nếu là muốn cho người ngoài biết, thì không phải đích thân tuyên bố?
Bạc Việt Minh sở dĩ cất giấu như vậy, có lẽ là vì Bạc lão phu nhân tình huống không tốt, sợ người ngoài biết chỗ dựa duy nhất của mình đã biến mất.
"Ông nội, ông và bà nội là vợ chồng hợp pháp, cái gì của bà đều là của ông! Chúng ta cũng đã thành gia!"
Bạc Quan Thành nhấn mạnh lời cuối cùng, đánh thẳng vào tuyến phòng thủ trong lòng Thành Ngưỡng Sơn.
Thành Ngưỡng Sơn làm sao có thể không nghe được ý tứ sâu xa của tôn tử?
Ánh mắt lưỡng lự của ông ta thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn nhẫn tâm quyết định: "Được!"
Đã chờ đợi nhiều năm như vậy, ông ta không thể chờ thêm được nữa!
Bóng đêm tràn ngập lạnh lẽo.
Bạc Quan Thành kết thúc cuộc trò chuyện với Thành Ngưỡng Sơn và Bạc Lập Huy, trở về phòng ngủ, gã lấy một chai rượu whisky mạnh, mở nắp uống hai ngụm.
Cho tới nay nỗi oán hận tích tụ trong lòng gã đang bùng cháy dữ dội dưới sức nóng của rượu mạnh, mãi đến bây giờ mới tìm được một chút đột phá.
Đầu tiên là bị giam giữ mười ngày, thật vất vật mới được ra khỏi đồn cảnh sát, kết quả vào ban đêm——
Tin tức về chuyện làm tình của gã lan truyền nhanh chóng trên Internet, thậm chí còn truyền đến giới hào môn ở Đế Kinh. Gã trong một đêm trở thành trò cười cho mọi người.
Không có chức tổng giám đốc, cũng mất đi thể diện quý giá nhất của mình, buộc phải ngồi trên cột xấu đạo đức chịu sự sỉ nhục, không thể đi đâu được.
Tất cả những thứ này đều là do Bạc Việt Minh ban tặng!
Mặc dù Bạc lão gia tử đã bị thuyết phục loại bỏ hoàn toàn Bạc Việt Minh trong cuộc họp cổ đông, nhưng Bạc Quan Thành tưởng tượng đến người đó còn rất nhiều chiêu âm hiểm, vẫn không có biện pháp hoàn toàn yên tâm.
Gã uống thêm hai ngụm rượu mạnh, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra một bóng người.
"..."
Không tiếng động trầm mặc lôi cuốn ác niệm.
Ánh sáng lờ mờ trong mắt Bạc Quan Thành đột nhiên ngừng lại. Gã cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm một dãy số không ghi chú trên điện thoại.
....
Một tuần sau, studio YWY.
Bùi Ý, Lê Vu An và những nhân viên khác ngồi trong phòng họp, nhìn chằm chằm vào dữ liệu kiểm tra hiển thị trên máy chiếu.
Sau gần 4 tháng chuẩn bị, cuối cùng phiên bản 1.0 của《 Mạt Vụ 》cũng đã chính thức ra mắt!
Trò chơi sử dụng chế độ hai chiều là chơi đơn + xếp hạng trực tuyến toàn mạng. Trên cơ sở giữ nguyên thế giới của trò chơi ban đầu, trò chơi đơn giản hóa lối chơi thành chế độ thu thập thẻ bài và chiến đấu thẻ bài, tối đa hóa độ tuổi của người chơi.
Mà điểm sáng tạo ở chỗ là——
Tổ mỹ thuật được Lâu Ương dẫn đầu đã sản xuất hai bộ chế độ bề mặt thẻ: phiên bản thông thường và phiên bản Q bao gồm gần 40 hình ảnh bao gồm các nhân vật trong trò chơi tính cả NPC.
Nói cách khác, sau khi người chơi hoàn thành một bộ " sưu tập tem", còn có thể lưu trữ mở ra bộ " sưu tập tem" thứ hai.
Trò chơi đã chính thức ra mắt vào thứ sáu tuần trước, cuối tuần là thời điểm có lượng truy cập cao nhất. Vì lý do này, Bùi Ý, Lê Vu An và nhà điều hành G.M đã thảo luận về chiến dịch marketing——
Bọn họ mua hot search trên các nền tảng mạng xã hội lớn, bắt đầu nhảy các liên kết để giúp chơi trò chơi, mặc dù không cần download, thậm chí không cần đăng nhập vào tài khoản, cũng có thể trải nghiệm bản dùng thử kéo dài nửa giờ.
Giờ này khắc này, Bùi Ý nhìn chằm chằm vào dữ liệu DAU* được hiển thị trên máy, khóe miệng hơi nhếch lên——
* Người dùng hoạt động hàng ngày (tiếng Anh: Daily Active Users, viết tắt: DAU) là thuật ngữ chỉ tổng số người truy cập và tương tác với một ứng dụng di động hoặc một sản phẩm web trong một ngày.
Chưa đầy sáu ngày sau khi ra mắt, mức độ phổ biến của《 Mạt Vụ 》không ngừng tăng lên.
Số lượng người dùng hoạt động vào thứ sáu vẫn ở mức 50 vạn, nhưng đã vững bước tăng lên 200 vạn, 480 vạn vào thứ bảy, chủ nhật!
Giá trị cao nhất đã đạt tới 500 vạn, tỷ lệ duy trì vào ngày tiếp theo cao tới 80%!
Mặc dù số lượng người dùng hoạt động đã giảm trong ba ngày làm việc, nhưng vẫn có thể duy trì giá trị ổn định vào mỗi buổi tối.
Lê Vu An thấy chuỗi số liệu này cũng thở mạnh một hơi: "Làn sóng số liệu này, tốc độ tăng không tồi."
Dù không phải là một game bom tấn nhưng cũng đủ ấn tượng.
Lê Vu An mấy năm trước đau khổ duy trì trò chơi Lê Minh, trò chơi phổ biến nhất chỉ có gần một trăm vạn người chơi, nhưng giằng co chưa đầy nửa tháng lại tụt dốc.
"Khoảng 60% người dùng mới đến từ các liên kết được chia sẻ và khoảng 40% thông qua tìm kiếm." Hướng Nam Sinh đưa ra số liệu được phân tích: "Chiến dịch marketing của chúng ta rất hữu ích."
Bùi Ý nghe thấy kết quả này cùng với tự đoán trước không sai biệt lắm, khẽ gật đầu: "Lê Viên, cậu cùng G.M bên kia nói một chút, tuần đầu tiên marketing không thể dừng lại."
Phải biết rằng, hiện nay có vô số trò chơi nhỏ trên thị trường Trung Quốc——
Một số trò chơi gốc được chuẩn bị tỉ mỉ có thể biến mất ngay khi vừa tung ra thị trường, chỉ với hai hoặc ba chữ số người dùng hàng ngày, bọn họ sẽ lỗ sạch vốn.
Cũng có những trò chơi ăn cắp ý tưởng nước ngoài, có chi phí thấp nhưng lại có thể kiếm được rất nhiều tiền thông qua hoạt động marketing không ngừng.
Bùi Ý tin vào câu nói "rượu thơm không sợ hẻm sâu", nhưng cũng hiểu trong thời đại "lưu lượng trí thắng" này, bọn họ không thể chỉ dựa vào chất lượng của bản thân trò chơi.
Lê Vu An gật đầu.
Một nhân viên khác trong tổ nói: "Ý tổng, có quảng cáo truyền thông nói muốn muốn thêm trò chơi vào quảng cáo, dựa theo số lượng người truy cập trò chơi của chúng ta hiện tại..."
Nếu một quảng cáo được chèn khi mỗi người chơi dùng thẻ để thu thập, thuần hóa các sinh vật biến dị thất bại, họ thể có cơ hội tiếp tục chơi miễn phí bằng cách xem quảng cáo.
Vậy chỉ tính doanh thu từ quảng cáo, mỗi ngày có thể tăng thu nhập lên 150 vạn!
"Quảng cáo nên đặt ở mức vừa phải, chỉ cần có thể đảm bảo thu nhập cơ bản là được."
"《 Mạt Vụ 》chúng ta không phải là một trò chơi kiếm lợi nhuận ngắn hạn. Nếu muốn phát triển lâu dài, ưu tiên hàng đầu là tăng sự hứng thú của người dùng đối với trò chơi."
Bùi Ý không có ý định đặt quá nhiều quảng cáo rác, khi ở thế giới thực studio do cậu điều hành đã thực hiện một làn sóng đánh giá trực tuyến——
Hầu hết người chơi đều cho rằng nếu có nhiều hơn 5 quảng cáo, thời gian xem vượt quá 30 giây thì sự hứng thú của họ với trò chơi sẽ giảm đi.
Lê Vu An hiểu được Bùi Ý đang băn khoăn, đưa kiến nghị: "Các quảng cáo khác nhau được đặt trong các người dùng khác nhau, kiểm soát tổng số quảng cáo trong vòng năm lần, cung cấp cho người chơi cơ hội restart lại miễn phí?"
Lâu Ương đi theo đề nghị: "Nếu người dùng đó dừng lại vượt quá hai mươi phút, ba mươi phút, một giờ hoặc hai giờ trong cùng một ngày, chúng ta có thể phát thẻ bài blind box* "thuần hóa"?"
* Blind box là sản phẩm, đồ chơi mà khi mua, chúng mình sẽ không biết món gì bên trong. Thay vào đó, bạn sẽ nhận một hộp hoặc túi được gói kín. Và chỉ khi mở nó ra, bạn mới biết nó là gì.
Điều này được sử dụng để kéo dài thời gian người dùng tự nguyện ở lại giao diện trò chơi.
Với tư cách là giám đốc kỹ thuật Hướng Nam Sinh suy xét rồi nói: "Không phải việc gì khó, việc cập nhật có thể hoàn thành trước thứ sáu."
Bùi Ý gõ nhẹ đầu bút, đồng ý.
Dù là Lê Vu An, Lâu Ương hay Hướng Nam Sinh, bất kỳ ai trong số bọn họ cũng đủ sức chiến đấu một mình.
Quả nhiên, làm việc với những người cùng chí hướng, theo đuổi sự nghiệp là một điều nhẹ nhàng lại vui vẻ.
Cuộc họp đầu tiên sau khi trò chơi được phát hành đã tiến triển thuận lợi.
Bùi Ý ban đầu không đồng tình với hình thức " tăng ca", nhưng bây giờ trò chơi vừa mới ra mắt, bọn họ phải cùng nhiệt độ tranh đoạt thời gian.
Một nhóm thành viên trung tâm làm việc liên tục hai ngày, rồi vội vàng ra mắt chức năng mới trước đợt cao điểm cuối tuần.
Thân là người hợp tác Bùi Ý và Lê Vu An đã cố ý đặt một bữa tối vào tối thứ Sáu, chiêu đãi tất cả nhân viên trong studio.
Trên bàn cơm náo nhiệt một khi bắt đầu, liền không ai có thể trốn được, tuy rằng Bùi Ý cực lực từ chối, nhưng vẫn là không chịu nổi bị rót chút rượu.
Lúc quay lại xe, men say đã hiện rõ trên mặt cậu.
Lão Phó quan tâm: "Tiểu tiên sinh, cậu không sao chứ?"
Bùi Ý ngoan ngoãn lại an tĩnh thắt dây an toàn, dùng một ít lý trí cuộc cùng nói: "Về nhà tìm nhị ca."
Hai ngày nay Bạc Việt Minh bận rộn tổng kết hạng mục cuối năm, chuẩn bị cho đại hội cổ đông, mệt mỏi không thể làm gì khác, Bùi Ý cố ý ngăn cản người yêu đến đón tan làm.
Nửa giờ sau, xe thuận lợi chạy vào trang viên nhà họ Bạc.
Lão Phó thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn Bùi Ý mơ màng sắp ngủ: "Tiểu tiên sinh, sắp tới rồi."
"Ưm?"
Bùi Ý mơ mơ màng màng mở mắt ra, vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chợt không xác định mà nhăn mày ——
Hình như có ai đó đứng ở chỗ ngoặt?
Xe dừng ở lối vào gara của biệt thự độc lập.
Bùi Ý vẫn đang đắm chìm trong ảo giác không xác định, Bạc Việt Minh vốn đã đợi ở ngoài gara chủ động mở cửa xe.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Uống rượu?"
"Vâng?"
Những suy nghĩ tự do của Bùi Ý bị kéo lại. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người trước mặt, cậu choáng váng mà cười hai tiếng.
"Nhị ca, em đã về rồi!"
Nói xong, cậu trực tiếp từ chỗ ngồi chui vào trong lòng ngực Bạc Việt Minh, ăn vạ không chịu đi.
Bạc Việt Minh vừa thấy Bùi Ý như vậy, liền biết say không nhẹ.
Hắn nhẹ nhàng đem người yêu ôm lên, tính toán muốn bế cậu trở lại phòng ngủ chính: "Buổi tối liên hoan có phải có người chuốc rượu em không? Dạ dày khó chịu không?"
"Có muốn ăn thêm gì không?"
Bùi Ý ngoan ngoãn ôm bả vai Bạc Việt Minh, suy nghĩ lại một lần nữa chuyển hướng.
Cậu ỷ vào cảm giác say, làm càn cậy mạnh: "A! Ăn anh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT