Lê Vu An xoay người nhìn ông cháu hai người không mời mà đến, theo lễ phép mà chủ động rót một tách trà nóng cho Bùi lão gia tử: "Lão gia tử, mời ngồi."
Bùi lão gia tử nhìn thấy y lễ phép, đáy mắt thoảng qua một tia tán thưởng.
Lê Vu An bỏ lỡ ánh mắt ông ta, lại nhìn thoáng qua Bùi Hoán đang ngồi cạnh Bùi lão gia tử, sắc mặt hơi tái nhợt——
Bất kể sự lựa chọn của An Dương vào năm thứ hai, hay thái độ khác biệt mà bà thể hiện trong ngày sinh nhật của hai người, trước sau đều làm tổn thương Lê Vu An.
Lê Vu An cảm thấy mình không phải thánh nhân, cũng không có tâm địa bồ tát.
Dù Bùi Hoán cảm kích hay không, y thực sự không thể đối xử bình thường với một người đã cướp đi cơ hội thăng tiến của mình.
Bùi lão gia tử không biết ẩn trong đó có chuyện cũ, nhưng nhìn ra sự thay đổi trên khuôn mặt Lê Vu An.
Ông ta nhìn thoáng qua Bùi Hoán có chút xấu hổ, chủ động giải thích: "Là ông nhờ Tiểu Hoán dẫn ông đến gặp cháu, không trách thằng bé trước đó không hẹn trước với cháu...với các nhân viên trong công ty..."
"Nghe Tiểu Hoán nói, hai người các cháu là bạn học thời đại học?"
Bùi lão gia tử cầm tách trà nóng mà Lê Vu An rót lên, cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Lê Vu An qua làn sương mù, mặt mày và đôi mắt thực sự rất giống với vợ ông ta khi còn trẻ.
Lê Vu An không dấu vết mà hừ cười một tiếng, lại khôi phục độc miệng với người ngoài: "Lão gia tử nói đùa, Bùi tiên sinh là thiếu gia nhà giàu, tôi có chỗ nào xứng làm 'bạn học đại học' với cậu ta?"
"Chẳng qua mới học cùng chuyên ngành một năm, không tính là không thân."
"..."
Bùi Hoán nghe ra câu trả lời của Lê Vu An, ánh mắt lạnh lùng.
Bùi lão gia tử cũng chú ý đến điểm này, động tác bưng trà dừng lại: "Đứa nhỏ này, ài...trước khi đến đây, ông đã tra tình huống mấy năm nay của nhà họ Lê, để cháu chịu khổ rồi."
Lê Vu An bình đạm trả lời: "Chuyện nhà họ Lê chúng tôi, không làm phiền lão gia tử lo lắng."
Bùi lão gia tử nghe thấy lời trong lời ngoài cường ngạnh*, không tán đồng: "Hiện tại hai nhà sao có thể tách ra nói chuyện riêng? Cháu hẳn là biết mục đích hôm nay ông tới tìm cháu."
*Cứng cỏi ngang bướng.
Lê Vu An đương nhiên biết, nhưng không để bụng.
Bùi lão gia tử ngửi ra mùi vị bình thường của lá trà này, đang định đặt xuống, nhưng nhớ ra đây là tách trà nóng đầu tiên Lê Vu An rót cho mình, nên vẫn nể tình uống hai ngụm.
"Hai vợ chồng Như Chương đã cùng Tiểu Hoán làm xét nghiệm ADN, cô An và Tiểu Hoán cũng đã làm xét nghiệm ADN. Tiểu Hoán..."
Bùi lão gia tử dừng một chút, vẫn là đem sự thật đặt trước mặt hai đứa nhỏ: "Đúng là thằng bé không có quan hệ huyết thống với nhà họ Bùi chúng ta, thằng bé là con ruột Lê tổng quá cố và cô An."
"..."
Sâu trong con ngươi của Bùi Hoán xẹt qua một tia không cam lòng, cậu ta vuốt ve đầu ngón tay rồi ấn xuống.
Lê Vu An biết được câu trả lời chuẩn xác, tấm gương phủ một lớp sương mù trong lòng y rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng, y từ trong trong gương thấy chính mình nhưng lại không nhận ra mình.
"Vậy thì sao?"
Im lặng hồi lâu, Lê Vu An chỉ hỏi ra ba chữ đơn giản.
"Ông hy vọng cháu có thể lấy lại danh nghĩa 'thiếu gia nhà họ Bùi' trở lại vị trí chân chính của mình, để chúng ta có thể đền bù những thua thiệt với cháu trong mấy năm nay."
Tầm mắt Bùi lão gia tử vẫn luôn dừng lại trên mặt Lê Vu An.
Ông ta sống đến tuổi này, vẫn luôn cho rằng mình không gì không chặn được, nhưng trước mắt cũng nhịn không được căng thẳng, rất mong chờ câu trả lời của đối phương.
Bùi Hoán ngồi bên cạnh nhìn thấy Bùi lão gia tử lộ ra vẻ mặt chờ đợi ít có, trong lòng nảy lên một loại chênh lệch.
Chuyện tới hiện giờ, cậu ta không có tư cách biểu đạt bất mãn, ngược lại nghĩ mọi cách để ổn định vị trí của mình.
Bùi Hoán đánh lên tinh thần xin lỗi, lấy lại sự tồn tại của mình: "Lê tiên sinh, thực sự xin lỗi, tôi nguyện ý trả lại vị trí vốn thuộc về cậu này."
Bùi lão gia tử nghe thấy lời này, cuối cùng cũng nhớ đến sự tồn tại của Bùi Hoán: "Tiểu Hoán, cháu cũng là người bị hại trong chuyện này."
Trong trò khôi hài này, lỗi thực sự là ở bệnh viện, Lê Vu An vô tội, Bùi Hoán vô tội, hai gia đình lại càng vô tội!
Chờ đến khi mọi chuyện ổn thỏa bọn họ sẽ kiện người phụ trách bệnh viện năm đó!
Trái tim con người được làm bằng máu thịt.
Bùi Như Chương và Đặng Tú Á luyến tiếc đứa con mà bọn họ đã nuôi nấng suốt 25 năm, Bùi lão gia tử cũng hiểu lòng hiếu thảo và sự chăm chỉ của Bùi Hoán.
"Sự tình đã đã xảy ra, phải nghĩ cách giải quyết."
"Cũng may trong nhà mấy năm nay còn tính là giàu có, một đứa nhỏ cũng tốt, hai đứa nhỏ cũng thế, chúng ta đều nuôi nổi."
"Nuôi nổi?"
Lê Vu An như là nghe được cái lý lẽ buồn cười nào đó, hỏi lại: "Nếu nuôi nổi, vậy vì sao lúc trước còn muốn đưa Bùi Ý đi liên hôn?"
Nếu không phải gặp được Bạc Việt Minh ngoài lạnh trong nóng, nếu không phải gặp Bùi Ý thần trí bình thường, nếu đổi lại là người khác, không chừng bị người ngoài cười nhạo và bắt nạt!
Lê Vu An đã nhìn thấy bộ mặt những người trong giới hào môn, cao dẫm thấp đều là chuyện bình thường trong giới, lần đầu tiên y và Bùi Ý gặp nhau không phải là như thế này sao?
"..."
Bùi lão gia tử không nghĩ tới Lê Vu An lại đợi mình trả lời, sắc mặt hơi thay đổi.
Nhớ đến đứa cháu trai nhỏ từ nhỏ đã đặt nhiều hy vọng, rồi lại làm người vô cùng thất vọng, tâm tình ông ta liền tụt xuống: "Đang êm đẹp, đề cập đến nó làm cái gì?"
Lê Vu An cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của Bùi lão gia tử, sự do dự trong lòng hoàn toàn tiêu tan: "Lão gia tử, ông cứ tùy tiện đưa tôi trở về nhà họ Bùi như vậy, không làm xét nghiệm ADN? Ông không sợ nhận sai lần thứ hai sao?"
Bùi lão gia tử mang theo mười phần nắm chắc: "Con người đương nhiên không thể phạm sai lầm ở cùng một chỗ hai lần, nếu có thể hôm nay ông tìm tới cháu, đương nhiên đã xác nhận kết quả xét nghiệm ADN."
Lê Vu An ngẩn ra: "Có ý gì?"
"Cái này cháu phải hỏi cô An, là bà ấy cung cấp cho chúng ta tóc của cháu để kiểm tra."
Bùi lão gia tử không chút đắn đo giải thích lý do, ông ta bình tĩnh nhìn về phía Lê Vu An: "Đương nhiên, nếu cháu nguyện ý phối hợp chúng ta lại đến bệnh viện kiểm nghiệm một chuyến."
"..."
Lê Vu An nghe thấy giọng điệu Bùi lão gia tử bình thường nói, trong lòng lại cuồn cuộn nổi lên chua xót ——
Này tính là cái gì?
Y không hề hay biết đối phương đã "trộm lấy" tóc có thể dùng để xét nghiệm ADN?
Sau đó mang theo kết quả đã định, giọng điệu coi như đương nhiên, mà muốn y trở về với thân phận "thiếu gia nhà họ Bùi"?
"Xin lỗi, tôi nghĩ mấy người nghĩ sai rồi!"
Lê Vu An đè xuống sự giễu cợt và tức giận, dứt khoát đứng dậy: "Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm xét nghiệm ADN hay trở về nhà họ Bùi!"
Tầm mắt Bùi lão gia tử dõi theo sát y: "Cái gì?"
Bùi Hoán cũng hơi ngạc nhiên trước thái độ của Lê Vu An ——
Cậu ta vốn tưởng rằng đối phương sẽ gấp không chờ nổi mà "vứt bỏ" nhà họ Lê, "trở về" với thân phận Bùi thiếu gia.
Suy cho cùng, lợi ích và địa vị mà nhà họ Bùi có thể mang lại tốt hơn rất nhiều so với nhà họ Lê hiện tại đã xuống dốc.
"Sự quan tâm làm bạn tình thân của mấy người trong 25 năm qua đều không phải thuộc về tôi, hiện tại vì một tầng quan hệ huyết thống mà muốn tôi trở về? Còn muốn cho tôi cảm thấy đây là ban ân sao."
"Thiếu gia nhà họ Bùi?"
Lê Vu An nhìn Bùi Hoán cười một cách lạnh: "Bất kể tên họ của tôi là gì, tôi đều sẽ tự tạo ra thân phận của riêng mình, mà không phải dựa vào gia thế, dựa vào tiền tài đi đổi tiền đồ, đổi đi tương lai của người khác!"
"..."
Bùi Hoán nghe ra ý của Lê Vu An, cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Cậu ta chưa kịp nói thì Bùi lão gia tử liền gõ mạnh quải trượng đứng dậy: "Hỗn láo! Cậu cho rằng tôi đến đây chỉ để nghe giáo huấn từ một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu sao?"
"Tôi cho rằng cậu là một người hiểu lễ nghĩa, biết đúng sai, nhưng bây giờ xem ra cũng không ra gì! Trong người cậu chảy dòng máu nhà họ Bùi, nếu không quay về nhà họ Bùi, cậu còn có thể đi đâu?"
Lê Vu An nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của ông ta, chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng, 3-4 năm một mình rèn luyện đã khiến y học cách nói đạo lý, đối nhân xử thế giữa một đám cáo già và một đám lão già bụng bia hay thích sờ mó tay chân——
Mặc kệ Bùi Ý "ngu dại", mà một hai phải muốn y trở về cái ngôi nhà "không cảm tình" đó?
Suy cho cùng, nhà họ Bùi chỉ cần một người thừa kế huyết thống chân chính, không liên quan gì đến chuyện y có phải là "Lê Vu An" hay không!
Bọn họ dùng những lời lẽ khoa trương bao bọc lấy nội tâm ích kỷ, dùng cái gọi là huyết thống cướp đi ý nguyện của y, đây là tình cảm gia đình và bồi thường sao?
Bùi Ý thật vất vả mới giúp y tránh thoát khỏi trói buộc, y không cần trở lại một cái hố sâu khác!
Lê Vu An cười lạnh cự tuyệt: "Mấy cái lý do thoái thác của ông, vẫn nên để lại cho những người khác nghe đi."
Đây là lần đầu tiên Bùi lão gia tử bị một tiểu bối phản bác như vậy, tức giận nắm chặt tay y: "Lê Vu An, ý của cậu là như thế nào? Lê Khiếu lúc sinh thời đã dạy cho cậu tính nết vô lễ với người lớn như vậy sao?"
"Nhà họ Lê thật sự đã nuôi hỏng cậu!"
Lê Vu An nghe thấy lời trách móc không phân rõ trắng đen của Bùi lão gia tử, trong lòng cũng trào ra một tia phẫn nộ đã lâu không xuất hiện: "Đủ rồi! Ông cho rằng ông là ai?"
Lê Vu An trước nay đều là cảm kích hơn nữa còn hiếu kính với vợ chồng Lê thị, mặc dù An Dương thờ ơ với y sau khi biết được chân tướng, nhưng Lê Khiếu đã dành tất cả tình thương một người ba trước khi qua đời cho y!
"Ông không tư cách quản tôi! Càng không tư cách nói bọn họ!"
Lê Vu An lớn tiếng phản bác xong, đột nhiên thoát khỏi tay Bùi lão gia tử, sau đó chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra!
...
Bên ngoài phòng mổ của bệnh viện.
Lê Vu An ngồi trên chiếc ghế dài ở góc ngoài cùng, kể lại mọi chuyện trong phòng nghỉ.
Lê Vu An ngồi ở góc băng ghế dài, nhìn đèn cấp cứu còn bật sáng cách đó không xa, trong lòng tràn ngập tự trách chưa từng có: "Tôi...tôi không phải cố ý, tôi cũng không có bao nhiêu sức lực."
Bùi Ý và Bạc Việt Minh liếc nhau, tạm thời không rảnh lo người yêu có ăn dấm hay không, chủ động nắm lấy bàn tay bạn tốt đang run rẩy không ngừng: "Lê Viên, cậu đừng lo lắng, chúng tôi đều tin tưởng cậu."
Ánh mắt Bạc Việt Minh rơi xuống trên tay cậu, chua loét.
Khi nhận được tin nhắn WeChat từ người yêu, Bạc Việt Minh vừa lúc cũng đang trên đường đón cậu vì thế mới tới nhanh như vậy.
"Không nên như vậy."
Lê Vu An không xác định mà lắc lắc đầu.
Y còn đắm chìm trong ký ức ở phòng nghỉ, nhìn về phía bạn tốt tuyệt đối tin tưởng: "Bùi Ý, Bùi Hoán khi đó rõ ràng là đứng sau lưng lão gia tử, cho dù có ngã xuống, cậu ta cũng có thể đỡ được ngay lập tức."
Bùi Ý nhận ra điều gì đó kỳ lạ trong lời nói này, quay sang trao đổi ánh mắt mờ mịt với Bạc Việt Minh bên cạnh.
Lê Vu An không tự tin liếc nhìn Yến Sầm, vẫn như cũ sợ đối phương hiểu lầm mình là đang giảo biện trốn tránh trách nhiệm.
Y nhanh chóng quay mặt đi, che mặt hít một hơi thật sâu: "Nói tới nói lui, tôi cũng không nên tranh luận hay dùng sức lực với ông ấy."
Nếu Bùi lão gia tử thật bởi vì té ngã mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy y làm sao có thể thoát được tự trách sâu trong lòng?
Lê Vu An thật sự không thích giọng điệu cưỡng chế "đại gia trưởng" của đối phương, nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương ông ta!
Yến Sầm nhìn ra y bất an khó có thể ngăn chặn, ấm giọng an ủi: "Tôi nghĩ Bùi lão gia tử có thể có vấn đề về tim, càng lớn tuổi càng dễ phát bệnh đột ngột, em* trước tiên đừng hoảng sợ cũng đừng gấp."
*Bên Hái Lê xưng em rồi nha!
Vừa dứt lời, tiếng bước chân lại lần vang lên.
Bùi Ý là người đầu tiên nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang đi tới, vội vàng đứng dậy vẫy tay: "Anh!"
"Tiểu Ý!" Tần Dĩ Thuấn sải bước đi tới, lập tức bảo vệ Bùi Ý trong phạm vi của anh: "Em không sao chứ?"
Bạc Việt Minh bất ngờ bị đẩy sang một bên, vẻ mặt hơi thay đổi, nhưng vì đã chính thức hẹn hò với Bùi Ý nên hắn nhớ tới thân phận của Tần Dĩ Thuấn, đành phải tạm thời đè nén vị chua trong lòng xuống——
Cách đại cục chuyển biến lớn hơn chút, không thể gây chuyện với anh họ được!
Lại một âm thanh quen thuộc vang lên: "Lão gia tử đâu? Ở chỗ nào?"
Phía sau Tần Dĩ Thuấn còn đi theo ba người vẻ mặt nôn nóng, là vợ chồng Bùi Như Chương, cũng không biết không biết nhận được tin tức từ đâu chạy tới An Dương.
"..."
Bùi Ý đối với ba vị trưởng bối nay không có gì ấn tượng.
Cậu lợi dụng thân hình của Tần Dĩ Thuấn để tránh mọi khả năng tiếp xúc bằng ánh mắt với những người này.
Tần Dĩ Thuấn nhìn ra em trai nhà mình không thích, trực tiếp phủi sạch quan hệ: "Chúng ta gặp nhau ở cổng bệnh viện, anh là người vào trước."
Bùi Ý đương nhiên sẽ không nghi ngờ Tần Dĩ Thuấn, cậu nhìn chung quanh, cảm thấy tự tin hơn một chút——
Năm chọi bốn!
Nếu một cuộc chiến nổ ra, bọn họ sẽ có cơ hội chiến thắng!
Tần Dĩ Thuấn liếc nhìn một lượt mấy người Bạc Việt Minh rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tình huống của lão gia tử hiện tại như thế nào rồi?"
Yến Sầm nhớ tới bạn tốt "không tiện", thay thế trả lời: "Vào trong đã nửa tiếng nhưng vẫn chưa ra, tình cờ hôm nay chúng tôi có cuộc họp hạng mục với Tiểu Lê Tổng, cho nên vừa vặn gặp nhau."
Vừa dứt lời, Bùi Hoán đứng một mình ở cửa phòng cấp cứu liền tìm theo tiếng đi ra.
"Ba, mẹ, con xin lỗi, con đã không chăm sóc tốt cho ông nội."
Đôi mắt cậu ta đỏ bừng, cảm giác áy náy tràn ngập khắp toàn thân.
An Dương lòng không thôi muốn đẩy đám người ra, đối diện với ánh mắt Lê Vu An bỗng dừng lại, chỉ có thể ngượng ngùng mở miệng: " Tiểu An, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Cùng lúc đó, Đặng Tú Á vẫn luôn nhìn Lê Vu An, cảm xúc phập phồng đến lợi hại, trái tim vốn đã dần trống rỗng kể từ bữa tiệc sinh nhật, dường như đang nhanh chóng mọc ra bằng máu thịt.
Bùi Ý và đám người Bạc Việt Minh tạm thời im lặng, không dễ dàng mở miệng.
Thấy vậy Bùi Như Chương tương đối lớn tuổi trực tiếp vứt vấn đề cho Bùi Hoán: "Tiểu Hoán, con nói đi! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Bùi Hoán biết nhất định phải có một lời giải thích, tự trách trong giọng nói không giảm: "Ông nội, ông nội khăng khăng muốn gặp Lê tiên sinh, con không thuyết phục được nên đã đưa ông đến gặp cậu ấy."
Bùi Như Chương hiểu ra điều gì: "Sáng nay có kết quả xét nghiệm ADN chưa?"
Bùi Hoán gian nan gật đầu.
Sáng nay mới có kết quả xét nghiệm ADN cho nên Bùi lão gia tử mới vội vàng tới cửa.
Sau khi xác nhận triệt để sự thật, Đặng Tú Á đột nhiên che miệng lại, hốc mắt đỏ hoe.
Bà ta thực sự muốn lao tới ôm lấy đứa con trai mà bà ta chưa bao giờ yêu thương kể từ khi sinh ra kia, nhưng khi nghĩ đến thái độ châm chọc của mình trong ngày sinh nhật hôm đó ——
Bà lại hận không thể tát mình hai phát! Sao mình có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy!
"Ông nội đến thuyết phục Lê tiên sinh về nhà, ông nói muốn đền bù tốt những thua thiệt trong mấy năm nay, nhưng Lê tiên sinh dù thế nào cũng không chịu nhận nhà họ Bùi, nói chuyện được một lúc có chút không thoải mái."
"..."
Hai tay buông thõng của Lê Vu An không tự giác mà nắm chặt, nhưng y không có cách nào phản bác——Những gì đối phương nói quả thực là sự thật, thế nhưng giọng điệu này sao lại nghe có hơi kỳ quái? Làm y có loại nghẹn khuất không thể nói tới!
Bùi Như Chương nhìn thật sâu vào Lê Vu An hỏi lại: "Sau đó thì sao? Lão gia tử ngày thường thân thể cốt cách cường tráng như vậy, làm sao có thể vô duyên vô cớ ngã xuống hôn mê!"
"Lê tiên sinh muốn đi, nhưng ông nội không cho, sau đó liền xảy ra chuyện." Bùi Hoán nói ngắn gọn, lời này mang lại cho mọi người rất nhiều trí tưởng tượng.
Tần Dĩ Thuấn không chịu nổi lời nói nửa nói nửa ẩn này, nhìn thẳng vào Bùi Hoán hỏi: "Ý của cậu là, nguyên nhân khiến lão gia tử té ngã hôn mê, là bởi vì Lê tiên sinh đẩy ông?"
"..."
Bùi Hoán nghẹn họng.
Cậu ta nhìn Lê Vu An muốn nói lại thôi, như thể đối phương cất giấu cái gì, lại như không tiếng động lên án.
Lê Vu An chỉ cảm thấy có miệng khó trả lời, một mực thuật lại: "Tôi chỉ tránh ra mà thôi, tôi không cố ý đẩy ông ta!"
Bùi Ý tin tưởng vào khả năng nhìn người của chính mình, cũng tin vào cách làm người của Lê Vu An, nhìn thấy màn diễn kịch câm tuyệt vời của Bùi Hoán, nhanh chóng lao đến bên cạnh bạn tốt.
"Lê Viên tốt! Cậu xấu!"
Trong lòng Bùi Như Chương như một cuộn chỉ rối, nén giận: "Bùi Ý, mày ở chỗ này xem náo nhiệt cái gì! Tên ngốc này sao có thể ở đây vậy!"
Lời chỉ trích không phân rõ trắng đen, nhanh chóng khiến cho Bạc Việt Minh và Tần Dĩ Thuấn song song bất mãn ——
"Bùi tổng."
"Chú nhỏ."
Chỉ hai câu xưng hô đơn giản, kết hợp với khí tràng bộc phát cũng đủ khiến Bùi Như Chương sững sờ tại chỗ.
Bạc Việt Minh nhân cơ hội dụ dỗ nhóc mèo con nhà mình trở lại trong lòng ngực: "Bùi Ý, lại đây."
Bùi Ý dễ dàng lao vào lồng ngực hắn, còn không quên cơ nhắc nhở: "Camera."
Yến Sầm lập tức nắm được mấu chốt, giả vờ lên tiếng: "Cũng đúng, tôi nhớ rõ trong studio YWY khắp nơi đều có camera giám sát, phòng nghỉ chắc hẳn cũng lắp rồi phải không? Đến lúc đó xem camera liền biết."
"Hơn nữa, tôi nghĩ triệu chứng vừa rồi của Bùi lão gia tử giống một cơn đau tim hơn là hôn mê do bị thương."
"..."
Ánh mắt Bùi Hoán cụp xuống xẹt qua một tia kinh hoảng, nhớ lại tình huống vừa rồi trong phòng nghỉ——
Lê Vu An xác thật đã thoát khỏi tay Bùi lão gia tử, nhưng lực độ không được coi là "đẩy", chỉ là đối phương bị bệnh, không rõ nguyên nhân mà cứng đơ người không thể đứng vững.
Bùi Hoán đứng ở phía sau lẽ ra có thể kịp thời đỡ được ông ta, nhưng ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
Bùi Hoán hơi nghiêng người sang một bên, giả vờ như không kịp đỡ lấy, để cho Bùi lão gia tử ngã xuống bàn trà rồi ngã lăn xuống đất.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh cũng qua quá đột ngột.
Bùi Hoán trơ mắt nhìn Bùi lão gia tử xảy ra chuyện, hối hận cũng đã không còn kịp rồi!
Vì vậy, cậu ta chỉ có thể thừa dịp Yến Sầm và những người khác chạy tới trước, đem tất cả lỗi đều đẩy lên người Lê Vu An.
Lúc này, trong đầu Bùi Hoán như một cỗ máy vận chuyển tốc độ cao, vô số suy nghĩ hiện lên——
Camera?
Tại sao cậu ta trước đó lại không nhìn thấy?
Vạn nhất camera ghi lại hình ảnh của cậu ta thì làm sao bây giờ?
Không đúng, nếu có camera làm bằng chứng, Lê Vu An vì sao còn lo lắng như vậy?
"..."
Bùi Ý nhìn chằm chằm vào những thay đổi trên khuôn mặt Bùi Hoán chỉ trong vài giây cậu hiểu ra đằng sau nó chắc chắn có quỷ: "Nói dối!"
Có camera trong phòng nghỉ, nhưng góc quay có thể không thu được nhiều.
Sở dĩ cậu chỉ rõ "camera" là để đánh lừa phản ứng của Bùi Hoán, cho dù đối phương có giấu kỹ đến đâu, nhưng với chứng cứ không xác thật phản ứng đầu tiên vẫn là sợ hãi.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Bùi Hoán.
Hô hấp của Bùi Hoán căng thẳng, cậu ta lớn tiếng giải thích: "Tôi không có! Tôi có thể nói dối cái gì đây?"
Ánh mắt sâu không lường được của Tần Dĩ Thuấn chuyển từ khuôn mặt của Bùi Ý sang Bùi Hoán, anh ta sớm đã nhìn thấu cách làm người của cậu hơn bất kỳ ai, trầm giọng ép hỏi.
"Vậy cậu chột dạ cái gì?"
Bùi Hoán cứng còng thân mình, giọng nói run rẩy: "Anh! Em biết anh luôn thiên vị Tiểu Ý, nhưng tại sao anh có thể nghi ngờ em chỉ vì lời buộc tội không rõ ràng của cậu ta?"
"Em luôn coi anh và lão gia tử như người thân của mình, nếu ông ấy xảy ra chuyện gì thì có chỗ tốt nào cho em? Em và ông không có quan hệ huyết thống cho nên em đáng trách sao?"
Bùi Hoán đỏ mắt không cam lòng lên án, giống như là nhận rất lớn ấm ức.
"Xem như người thân?"
Tần Dĩ Thuấn có thể nhìn ra Bùi Hoán đang âm thầm thay đổi chủ ý, hoàn toàn không bị mắc lừa: "Cậu khi còn nhỏ, đẩy Bùi Ý xuống cầu thang, cậu có bao giờ nghĩ tới em ấy là người thân cậu không?"
"..."
Đẩy xuống cầu thang?
Lần đầu tiên biết được việc này ánh mắt Bùi Ý hơi thay đổi, một suy đoán đáng sợ đột nhiên hiện lên trong đầu cậu.
"Thời điểm cậu cấu kết với Bạc Quan Thành đưa Bùi Ý đến phòng Tôn Nghiệp Long, cậu có bao giờ nghĩ tới em ấy là người thân của cậu không?"
"Bùi Hoán, từ nhỏ cậu đã được nuôi thành người bạc tình bạc nghĩa, chẳng qua chỉ là muốn lấy lòng lão gia tử, mặt ngoài để cho ông ấy xem mà thôi!"
"Lão gia tử xảy ra chuyện gì cũng không có chỗ tốt cho cậu, nhưng cậu nhất định muốn đổ hết chuyện này cho Lê Vu An? Cậu ấy dựa vào cái gì phải cõng cái nồi này?"
Chất vấn bình tĩnh và mạnh mẽ của Tần Dĩ Thuấn khiến Bùi Hoán á khẩu không trả lời được.
Ánh mắt của Bùi Ý hơi sáng lên, hận không thể nhảy dựng lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi ——
Quả nhiên là giống như trong nguyên tác "cuồng em trai", nhắc đến những sự kiện liên quan thì làn sóng chiến đấu này quả thực là ngoài tầm với!
"..."
Hơi thở Bùi Hoán có chút loạn, theo bản năng mà hướng ánh mắt bất lực qua chỗ An Dương.
An Dương còn đang sững sờ tại chỗ, lần đầu tiên cảm nhận được con trai cầu xin giúp đỡ, trái tim run lên.
Bà kích động đi đến trước mặt Bùi Hoán: "Yến tổng không phải đã nói rồi sao? Lão gia tử rất có thể có vấn đề về tim, vấn đề bây giờ là tình huống của ông ấy, cậu ở chỗ này nói lung tung chỉ trích làm cái gì?"
Đặng Tú Á cũng vô thức bảo vệ cậu ta: "Đúng vậy, Tiểu Hoán là đứa nhỏ mà chúng ta nhìn nó lớn lên, sẽ không làm tổn thương lão gia tử."
Lời này vừa thốt ra đã hoàn toàn đóng băng trái tim của Lê Vu An, y buồn cười nói: "Thời điểm tôi bị cậu ta vô tình cố ý nghi ngờ, mấy người có ai tin tưởng tôi không, hay có ai đứng ra nói một câu cho tôi không?
"Tiểu An."
"Vu An."
An Dương và Đặng Tú Á đồng thanh nói, chỉ là người trước chột dạ áy náy, người sau đau lòng tự trách.
Lê Vu An nhìn bạn tốt ở trước mặt, vốn trong lòng đã lạnh một nửa lại khôi phục một chút ấm áp.
Y vỗ vỗ bả vai Bùi Ý, chủ động đi lên đối mặt với mưa gió: "Dù mấy người có tin hay không, tôi không đẩy lão gia tử, cũng chưa bao giờ nghĩ tới tổn thương ông ta."
"Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, vậy để tôi lại nói một lần cuối cùng——Tôi căn bản không muốn biết mình là con của ai, cũng không muốn trở thành thiếu gia của nhà người khác vì một cái hư danh!"
"Bùi tổng, Bùi phu nhân, bữa tiệc sinh nhật mà hai người chuẩn bị kỹ lưỡng cho Bùi Hoán là thứ mà tôi không bồi thường nổi, nếu không có mối quan hệ huyết thống này, tôi ở trong mắt mấy người như cũ vẫn là một đứa trẻ vô danh tiểu tốt."
"Không phải, Vu An!"
Đặng Tú Á hoảng loạn xua tay, muốn chạm vào y nhưng lại sợ Lê Vu An không vui: "Hôm đó tâm tình mẹ cực kỳ không vui, nói chuyện không dễ nghe, con đừng..."
Giải thích được một nửa, bà ta bị ánh mắt lạnh lùng của Lê Vu An ngăn trở về.
Lê Vu An nhìn An Dương đang bảo vệ Bùi Hoán, một tia lưu luyến cuối cùng trong lòng hoàn toàn biến mất: "Bà cũng vậy, nếu không có mối quan hệ huyết thống, tôi trong mắt bà cũng chỉ là một kẻ vô dụng."
Một câu cuối, kéo ra ý tứ bất đồng.
"Ngay từ năm thứ hai đại học, khi bà đưa cho Bùi Hoán bản kế hoạch thi đấu của tôi, bà đã lựa chọn vứt bỏ tôi."
"Một khi đã như vậy, vậy đem sổ sách tính triệt để rõ ràng đi, tôi sẽ trả lại trò chơi Lê Minh cho bà, để bà tiếp tục có đồ vật tặng cho đứa con trai yêu quý của mình."
"Tiểu An?"
An Dương hoảng loạn tiến lên một bước, Lê Vu An dứt khoát lui về phía sau: "Yên tâm, trò chơi Lê Minh hiện tại so với lúc trước tôi tiếp quản đã tốt hơn rất nhiều, tốt xấu bà cũng có thể cho đi."
Trong suốt bốn năm, Lê Vu An cảm giác mình đã đã tận tình tận nghĩa! An Dương hiện tại không cần y!
Lê Vu An lạnh lùng nhìn về phía Bùi Hoán, lần đầu không che giấu chán ghét: "Bùi Hoán, từ ngày cậu lấy đi bản kế hoạch thi đấu của tôi, cậu đã định là một tên trộm ti tiện!"
"Cậu chưa bao giờ là người bị hại! Cho dù bọn họ có yêu thương hay bảo vệ cậu đến đâu, tôi Lê Vu An đều sẽ vĩnh viễn căm hận hành động của cậu!"
Lê Vu An nói xong lời nói, dứt khoát mà xoay người chạy đi.
Bùi Ý nhìn theo bóng dáng bạn tốt tiêu sái rời đi, từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ thay cho y.
Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày sự thật lộ ra!
"Kế hoạch thi đấu vừa nhắc đến là như thế nào?" Yến Sầm im lặng tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào mắt Bùi Hoán: "Vu An có phải là chủ sở hữu thực sự của tài khoản đó không?"
Đôi mắt dưới tròng kính mất đi vẻ dịu dàng từng có.
Trong lòng Bùi Hoán căng thẳng, không biết nên trả lời thế nào: "Học...học trưởng em."
"Đừng gọi tôi như vậy, tôi đảm đương không nổi tiếng gọi này!"
"..."
Sắc mặt Bùi Hoán trắng bệch, cậu ta thật sự có cảm tình với Yến Sầm, nhưng lại không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bị bại lộ!
Yến Sầm nhớ lại lúc đầu mình thưởng thức người trước mặt, hiện tại chỉ cảm thấy phá lệ châm chọc: "Lấy thành tích của người khác để nói chuyện với tôi? Còn nói mình đã làm việc chăm chỉ như thế nào mà không biết ngượng?"
Thấu kính chiết xạ ra lạnh lẽo vô tình.
Yến Sầm tức giận vì bị lừa, cũng ảo não vì không biết nhìn người.
An Dương nhìn thấy thái độ của Yến Sầm, tim đập nhanh như trống: "Yến...Yến Tổng, cuộc thi đầu tư đó rất quan trọng sao?"
Yến Sầm cảm thấy cần phải cho An Dương biết hành vi này tệ đến mức nào: "Với khả năng của Lê tiên sinh, một trận thi đấu hàm kim lượng cũng đủ 'trò chơi Lê minh' trong tương lai tăng vốn đầu tư nhiều gấp bội, thậm chí gấp trăm lần!"
Bùi Như Chương và Đặng Tú Á hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết sự việc năm đó!
Bọn họ luôn cảm thấy Bùi Hoán học đại học rất tốt, nhưng không nghĩ tới sự xuất sắc này thực sự đã cướp đi nỗ lực và thành quả của con ruột bọn họ?
"Cô An, cô suýt nữa đã hủy hoại cuộc đời và tiền đồ của em ấy, vậy mà bây giờ lại yêu cầu em ấy chấp nhận cõng cái nồi này? Có khả năng sao?"
Yến Sầm ném xuống một tiếng này, bước nhanh đuổi theo Lê Vu An.
"..."
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng đỏ như cũ, ngoài hành lang vẫn yên tĩnh áp lực vô hình tràn ra.
Bạc Việt Minh không muốn ở lại đây lâu nữa, lãng phí thời gian với đám người không liên quan này.
Hắn không dấu vết mà cúi đầu, cắn lỗ tai nhóc mèo con nhà mình: "Chúng ta cũng đi thôi?"
Hơi thở ấm áp tê dại nháy mắt lọt vào tai.
Bùi Ý không đàng hoàng mà nhớ tới trước cửa sáng nay, tim đập thình thịch, thậm chí còn có điểm ngo ngoe rục rịch mà muốn ngửa đầu hôn Bạc Việt Minh.
Chỉ tiếc trường hợp không đúng, cậu cũng có một chút không xác định muốn hỏi.
Đầu ngón tay Bùi Ý nhẹ xoa hai lần cổ tay Bạc Việt Minh, ý bảo người yêu tạm thời đừng nóng nảy, cậu bước vững vàng đến trước mặt Bùi Hoán, từ từ lôi ra chân tướng năm đó——
"Là cậu, đẩy tôi?"
Trong lòng Bùi Hoán lộp bộp một cái: "Cái gì?"
Tần Dĩ Thuấn chợt nhận ra có gì đó không thích hợp, bước nhanh đi đến phía sau em trai nhà mình: "Tiểu Ý, em vừa nói cái gì?"
Bùi Ý nhìn thẳng vào Bùi Hoán, vừa suy đoán cũng vừa khẳng định: "Bể bơi, cậu ta đẩy."
Năm đó nguyên chủ chỉ mới mười tuổi rơi xuống bể bơi, chắc chắn không phải ngoài ý muốn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT