*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.🌷Editor/Beta: Yui_雪✨
___________
Bùi Ý vừa đến hầm bãi đỗ xe đã nhìn thấy biển số xe quen thuộc, cậu nhìn xung quanh để chắc chắn không có người ngoài phát hiện, sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế sau xe.
"Nhị ca!"
Bùi Ý tháo mũ và khẩu trang xuống, mỉm cười vui vẻ.
Bạc Việt Minh nhìn ra cậu hưng phấn, nhịn không được nhướng mày liếc nhìn đồng hồ: "Vừa mới qua sáu giờ một phút, sao lại tới nhanh như vậy?"
"..."
Bùi Ý mắc kẹt, ánh mắt có điểm né tránh.
Với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Bạc Thị, thời gian đi lại của Bạc Việt Minh không bị giới hạn.
Chiều nay 5h30, hắn rời công ty, đến dưới tầng YWY studio, gửi tin nhắn cho Bùi Ý.
Kể từ giây phút đó, Bùi Ý ngồi trong phòng làm việc, trong lòng không làm việc mà hướng ra bên ngoài lơ đãng.
Cậu thừa nhận mình đúng giờ là tan làm hơn nữa là người đầu tiên đi ra khỏi cửa văn phòng trước mặt nhiều nhân viên, không hề có hình tượng một "đối tác trung tâm."
Bùi Ý âm thầm chột dạ, nhưng lại cậy mạnh: "Anh được phép về sớm, tôi cũng không được phép hoàn thành công việc đúng giờ? Hơn nữa, hôm nay công việc đã hoàn thành xong rồi."
Bạc Việt Minh chỗ nào dám nói cậu không phải? Thấy tâm trạng nhóc mèo con đã khá hơn, toàn thân không còn suy sụp như hôm qua nữa, trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào.
Hắn vẫn đang suy nghĩ về tình trạng ngón tay của Bùi Ý: "Còn đau không?"
"Chỉ đau một chút thôi, nhưng hoàn toàn có thể chịu được." Bùi Ý lúc này học được cách thành thật, không quên nhắc nhở Bạc Việt Minh: "Tối nay anh đổi thuốc cho tôi được không? Tôi một mình không làm được."
Bạc Việt Minh bật cười: " Được."
Bùi Ý thấy khóe miệng của hắn nhếch lên, cảm thấy " công lược" mà mình đã nghiên cứu hơn nửa giờ có vẻ rất đáng tin cậy——
Học được cách thẳng thắn, học được cách thể hiện điểm yếu và học được cách tạo cơ hội ở chung.
"Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh, bây giờ trực tiếp về nhà sao?"
Lão Phó ngồi ở hàng ghế trước vẫn lén nhìn vào gương chiếu hậu cuối cùng cũng tìm được chỗ thích hợp để lên tiếng, để sự tồn tại của ông không giống như một bóng đèn.
"Ừm."
Bạc Việt Minh vừa đồng ý thì nghe thấy Bùi Ý ở bên cạnh phủ nhận——
"Lão Phó, không quay về, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn."
Nói xong, cậu gửi địa chỉ của một nhà hàng tới số WeChat của Lão Phó: "Lái xe đi."
Bạc Việt Minh có chút kinh ngạc trước quyết định của Bùi Ý: "Ra ngoài ăn à?"
" Ừm, tôi đã bảo chú Khải trước rồi." Bùi Ý đương nhiên mà gật đầu.
Cả ngày ở trong nhà ăn cơm không thú vị xíu nào? Chẳng phải đi hẹn hò ăn cơm là cách thông thường nhất để theo đuổi sao?
Bùi Ý ngượng ngùng nói, cậu đã đặt trước một bó hoa hồng, nhưng để không tỏ ra mình cố tình đặt, cậu lặng lẽ dặn đầu bếp riêng tìm một cái bình để cắm hoa, giả vờ như đã nhà hàng đã chuẩn bị sẵn.
Bùi Ý giấu đi tâm tư nho nhỏ của mình, giả vờ bình tĩnh: "Tôi tìm được một nhà hàng nhỏ ở ngoại ô cũng không tệ lắm, đã đặt trước phòng riêng, hẳn là sẽ không gặp người quen, anh có muốn đi không?"
"Đương nhiên."
Bạc Việt Minh cầu mà không được, nhìn Bùi Ý với ánh mắt sâu hơn——
Không biết có phải ảo giác không?
Hắn cảm thấy thái độ của nhóc mèo con chủ động hơn rất nhiều, loại "chủ động" này là sự gần gũi về mặt tình cảm khiến hắn rất ngạc nhiên lại vui sướng.
Bùi Ý tránh ánh mắt Bạc Việt Minh, nhiệt tình hỏi: "Anh nghĩ tôi đang làm gì?"
Bạc Việt Minh cười trêu chọc: "Không ngờ có ngày tiểu tiên sinh nhà chúng ta mời tôi đi ăn cơm? Kiếm được rất nhiều tiền sao?"
Bùi Ý hừ hừ: "Miễn cưỡng đi, dù sao mời ăn cơm là không thành vấn đề."
Cận đã liên tục hoàn thành bản thiết kế và giao dịch của năm trò chơi, nhà họ Bạc về cơ bản giúp đỡ cậu chi tiêu hàng ngày, tiểu kim khố của cậu còn tính là khá đầy đủ.
Bạc Việt Minh sẽ không hỏi về số dư tài khoản của Bùi Ý mà dặn dò với lão Phó lái xe: "Lão Phó, lái xe nhanh hơn một chút, tôi đói."
Hai chữ cuối cùng cất giấu tràn đầy mong đợi.
"Được, nhị thiếu gia!"
Lão phó đã cài đặt bản đồ, vừa lái xe ra khỏi hầm bãi đỗ xe thì hàng ghế sau vang lên tiếng điện thoại.
Bạc Việt Minh nhìn thấy số người gọi, nụ cười trên khuôn mặt hắn dịu lại——
Là cuộc gọi của Dì Tống, người vẫn luôn ở bên Bạc lão phu nhân chăm sóc.
Bạc Việt Minh nhanh chóng bắt máy, trong giọng nói có chút lo lắng và nghiêm túc: "Alo, dì Tống, bà nội xảy ra chuyện gì sao?"
Bùi Ý im lặng nhìn chằm chằm vào sườn mặt Bạc Việt Minh.
Giây tiếp theo, cậu nhìn thấy sắc mặt đối phương đột nhiên thay đổi, đầu ngón tay cầm điện thoại siết chặt.
"Được, đã biết."
Bạc Việt Minh đơn giản trả lời vài câu, rồi kết thúc cuộc điện thoại kéo dài không quá ba mươi giây.
Bùi Ý lập tức hỏi: "Lão phu nhân, bà ấy sao vậy?"
Bàn tay cầm điện thoại của Bạc Việt Minh hơi run lên, giọng điệu hiếm khi lộ ra kích động: "Dì Tống nói bà nội đã tỉnh lại, muốn tôi đến tìm bà."
Bùi Ý hỏi: "Bây giờ?"
Bạc Việt Minh nghĩ tới bữa tối mà Bùi Ý đã đặt trước, giữa mày hiện lên một tia do dự, chưa kịp nói gì thì đối phương đã trực tiếp nói: "Lão Phó, thay đổi tuyến đường đi Minh Khê Công Quán."
Trong lòng Bạc Việt Minh hơi thả lỏng: "Bùi Ý xin lỗi."
"Anh nói xin lỗi cái gì? Lão phu nhân đương nhiên quan trọng hơn."
Bùi Ý biết Bạc lão phu nhân luôn là vướng bận trong lòng Bạc Việt Minh, nói thẳng: "Tôi cùng anh đến gặp bà nội, nếu có thời gian chúng ta sẽ đến nhà hàng sau."
Trong nguyên tác, Bạc lão phu nhân rất ít khi được miêu tả qua.
Bùi Ý luôn lo lắng đối phương sẽ không thể vượt qua nổi, bây giờ có thể nhận được tin tốt như vậy, cậu cũng an tâm thay cho Bạc Việt Minh.
Hai mắt đối nhau.
Những cảm xúc không nói thành lời đang lặng lẽ lưu chuyển, khoé môi của Bạc Việt Minh một lần nữa cong lên: "Được."
...
Chứ đến 7 giờ.
Bạc Việt Minh mang theo Bùi Ý chạy đến Minh Khê Công Quán, vừa bước vào cánh cửa, hai người đã nhìn thấy rõ tình huống bên trong——
Bạc lão phu nhân suốt ngày hôn mê đã tỉnh dậy, giờ phút này đã ngồi vững vàng trên chiếc giường êm ái.
Sáu tháng liên tục bị bệnh khiến bà gầy đi rất nhiều, hai bên má hóp vào, nhưng đôi mắt nhìn về phía bọn họ lại rất sáng.
Không có sự ảm đạm do bệnh tật quấn thân, không có mê mang vì thoát ly xã hội, mà có sự kiên định và thản nhiên sau khi trải qua nhiều mưa gió.
Bạc lão phu nhân thấy rõ người tới, hơi hé mở miệng, mơ hồ gọi: "Việt Minh."
Bà đã lâu không nói chuyện, bây giờ nói chuyện đã là cố hết sức.
Bạc Việt Minh nghe được một tiếng xưng hô đã lâu không nghe này, nhanh chóng đi tới mép giường nói: "Bà nội, cháu tới rồi."
Ngắn ngủn năm chữ, hốc mắt tràn ngập ẩm ướt.
Bùi Ý im lặng đứng ở cửa quan sát, không chọn cách đi vào, cậu đem không gian để lại cho Bạc Việt Minh, để đối phương ở trước mặt người thân có thể thả lỏng.
Bạc lão phu nhân cố gắng nâng bàn tay khô gầy có mũi tiêm lên, vỗ nhẹ vào khóe mắt hắn, vừa trấn an cũng vừa quan tâm: "Được rồi, cháu có sao không?"
Câu đầu tiên là gọi tên hắn, câu thứ hai là quan tâm đôi mắt.
"..."
Bạc Việt Minh kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ, chỉ không ngừng gật đầu.
Dì Tống xem đến cảm động, dì đặt bát canh dinh dưỡng còn lại xuống, chủ động giải thích tình Huống: "Nhị thiếu gia, lão phu nhân đã tỉnh lại được một thời gian, nhưng cơ thể vẫn chưa điều chỉnh lại, cũng không thể nói được."
Bạc Phái Chi không yêu cầu đối phương kịp thời thông báo cho Bạc Phái Chi mà cẩn thận dưỡng bà trong một tuần.
Mãi đến hôm nay trạng thái mới bình phục, cũng có thể nói được vài câu, bà mới nhờ dì Tống gọi một cuộc điện thoại vừa rồi.
"Mấy ngày hôm trước thì tốt hơn rồi?" Bạc Việt Minh hít sâu một hơi, có tự trách: "Trách cháu trong khoảng thời gian này bận rộn, không lo lắng tới thăm bà."
Bạc lão phu nhân xua tay chỉ vào cổ họng và miệng, ý tứ rất rõ ràng.
Bà đã tỉnh được mấy ngày, nhưng cơ thể đang dần hồi phục, không thể nói được nhiều, chẳng lẽ lại để cháu trai của mình trăm công ngàn việc tranh thủ thời gian đến đây nhìn chằm chằm mình sao?
Nếu có thời gian còn không bằng chú ý đến cương vị của mình trong tập đoàn, miễn cho có một số người thừa nước đục thả câu.
Tầm mắt Bạc lão phu nhân lần nữa hướng về phía cửa, nhìn chằm chằm vào Bùi Ý tương đối xa lạ, dùng ánh mắt bày tỏ sự nghi ngờ.
Bạc Việt Minh nhìn thấy Bùi Ý vẫn ngoan ngoãn đứng ở cửa, mới khôi phục lại kích động ban đầu, hắn nhanh chóng đứng dậy đi đến, chủ động dẫn đối phương vào phòng.
" Bà nội, cháu chính thức giới thiệu với bà một chút, người này là Bùi Ý."
Đối mặt với Bạc lão phu nhân không lên tiếng quan sát, Bùi Ý cảm thấy trong lòng chưa từng có cảm giác căng thẳng.
Đối phương không chỉ là nữ cường nhân oai phong một thời mà còn là người thân duy nhất của Bạc Việt Minh, hai người còn chưa chính thức yêu nhau đâu, bây giờ lại bất ngờ đi gặp phụ huynh?
Bùi Ý nghĩ đến tầng quan hệ này, cúi đầu thêm nghiêm túc lễ phép nói: "Bạc lão phu nhân, cháu là Bùi Ý."
Bạc Việt Minh nhìn thấy sự đáng yêu của nhóc mèo con, hắn vô thức cong môi.
Bạc lão phu nhân phác giác có điều đặc biệt giữa hai người, bà chậm rãi vẫy tay ra hiệu cho bọn họ lại gần.
Dì Tống bên cạnh chủ động lấy thêm một cái ghế đặt cạnh giường để Bạc Việt Minh và Bùi Ý có thể ngồi trò chuyện cùng lão phu nhân, chính mình an tĩnh ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong góc.
Bùi Ý ngồi xuống với Bạc Việt Minh, do dự hai giây thành thật nói: "Bà nội, cháu và Bùi Ý có mối quan hệ đã liên hôn. Lúc đó thị lực của cháu không tốt, ông nội và bác đã quyết định thay cháu..."
Mấy ngày nay từ khi Bạc lão phu nhân tỉnh lại, bà từ trong miệng dì Tống đã biết không ít chuyện.
Bây giờ nghe thấy từ trong miệng Bạc Việt Minh thuật lại, bà vẫn cứ cảm thấy ghê tởm và chán ghét không ngăn lại được.
"Bà đừng tức giận."
Bạc Việt Minh lập tức trấn an: "Bây giờ cháu cảm thấy không có gì không tốt, ngược lại còn muốn 'cảm ơn' bọn họ."
Cho dù cuộc liên hôn này vốn là nhằm làm nhục hắn, cắt đứt đường lui của hắn, nhưng ai có thể nghĩ tới? Hắn sẽ gặp được một người tốt như Bùi Ý.
Đối phương cho hắn sự an ủi và bầu bạn khi hắn cần nhất, nếu không có sự tồn tại của Bùi Ý, Bạc Việt Minh luôn cảm thấy cuộc đời mình sẽ âm u đến cực điểm.
Bạc lão phu nhân lại nhìn Bùi Ý thật sâu, không nói chuyện.
Không đến ba giây, Bạc Việt Minh kịp thời lên tiếng: "Bà nội, cháu muốn hỏi bà một chuyện."
Âm thanh này không chỉ làm chuyển hướng lực chú ý của Bạc lão phu nhân mà còn làm giảm bớt sự căng thẳng của người bên cạnh.
Bạc lão phu nhân nhìn vẻ mặt của hắn, không nói bà cũng hiểu, chậm rãi gật đầu, khàn giọng nhưng kiên định nói: "Đúng...là...ông ta...Thành Ngưỡng Sơn."
Bạc Việt Minh và Bùi Ý nhìn nhau một cái, hiểu ngay lượng thông tin trong câu này!
Mặc dù đã sớm đoán được căn "bệnh" của Bạc lão phu nhân là do người tạo ra, nhưng khi sự thật được từ trong miệng nói ra, bọn họ vẫn cảm thấy tức giận, ghê tởm và thậm chí có chút thầm sợ hãi!
Có thể ra tay tàn nhẫn với bạn đời nửa đời người nằm bên gối!
Thành Ngưỡng Sơn căn bản không tính là người!
"Nhị thiếu gia, lão phu nhân nói chuyện không tiện, mấy ngày nay bà ấy nói lại một chút với tôi."
Dì Tống ở góc sau nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó bắt gặp ánh mắt của Bạc Việt Minh và Bùi Ý rồi nói: "Vào ngày xảy ra chuyện, lão gia tử muốn bỏ vốn của Bạc thị để thành lập công ty ngoại thương, nhưng lão phu nhân không đồng ý".
Bạc Phái Chi khẽ gật đầu, trong lòng đã sớm một đầy một mảnh lạnh lẽo.
Tới thế hệ của nhà họ Bạc cũng chỉ có bé gái duy nhất là Bạc Phái Chi, bà gánh vác công việc kinh doanh của tập đoàn, còn đem nó phát triển ngày càng lớn mạnh.
Bạc Phái chi trời sinh là nữ cường nhân, bà không muốn tài sản của tổ tiên, các bậc cha chú và bản thân chắp tay nhường cho người khác, hoặc là không kết hôn, hoặc là chỉ có thể để nhà trai đến ở rể.
Năm đó, Bạc Phái Chi và Thành Ngưỡng Sơn quen biết lễ kỉ niệm thành lập trường học viện, cha bà là nhà đầu tư xây dựng học viện Đế Kinh, mà Thành Ngưỡng Sơn là trợ giảng trẻ tuổi ở học viện.
Bạc Phái Chi vô tình bị trẹo chân ở hậu đài, Thành Ngưỡng Sơn tình cờ đi ngang qua giúp đỡ.
Tình yêu và hôn nhân ở thời đại đó rất đơn giản, sau một đoạn thời gian tìm hiểu hai người tiến tới hôn nhân——
Bạc Phái Chi thưởng thức sự nho nhã của đối phương, còn Thành Ngưỡng Sơn thì thưởng thức sự thẳng thắn và năng lực của bà, mặc dù sau này ông ta rất do dự về chuyện ở rể, nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.
Nhiều năm trôi qua, Bạc Phái Chi sinh được hai người con trai họ Bạc, mấy đứa cháu sau này cũng mang họ bà.
Mối quan hệ giữa hai người theo năm tháng đã phát triển thành mối quan hệ gia đình, rồi mối quan hệ này vô thức biến mất, có thể là do ít giao tiếp, hoặc có thể là do sự nghiệp ngày càng lớn, Bạc Phái Chi luôn rất chính xác trong việc nhìn người, nhưng lại không hề để ý ——
Người bên gối đã hoàn toàn thay đổi.
Trong những năm qua, Thành Ngưỡng Sơn đã lợi dụng sự thuận tiện của Bạc thị để liên tục hỗ trợ thân thích bên Thành thị, đến mức ngay cả những người thân cách xa vài nhà cũng có thể vớt được chỗ tốt.
Bạc thị làm ăn phát đạt, chỉ cần nền móng không bị tổn hại, Bạc Phái Chi sẵn sàng giữ thể diện cho chồng đã ở bên mình hơn mấy chục năm.
Nhưng không ngờ rằng Thành Ngưỡng Sơn đã làm trầm trọng hơn——
Nửa năm trước, ông ta thực sự có ý định chiếm đoạt tập đoàn Bạc thị và con dấu của chính Bạc Phái Chi, đồng thời muốn lấy tiền để thành lập một tập đoàn điện tử khoa học kỹ thuật, người cầm đầu đứng tên ông ta với cháu trai Thành Hưng Đức và đám người trên danh nghĩa khác.
Bạc Phái Chi đã sớm phát hiện ra việc này hơn nữa còn cản trở, sau đó đóng cửa trực tiếp đối chất với chồng mình!
Lời qua tiếng lại, hai người nháo đến khó coi.
Bạc Phái Chi chỉ nhớ rõ chồng cầm lấy quải trương ném mạnh qua, bà tránh được nhưng bị đối phương đẩy mạnh rồi mất đi ý thức.
Từ hôn mê sâu đến khi ý thức dần dần tỉnh lại, đã qua rất lâu cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Bạc Phái Chi lấy tinh thần, vỗ vỗ mu bàn tay Bạc Việt Minh: "Đừng...đánh rắn...động cỏ... cháu...ổn là được."
Chỉ cần bà còn sót lại một chút sức lực, sẽ có một ngày bà có thể đích thân xử lý Thành Ngưỡng Sơn!
Bạc Việt Minh khẽ gật đầu: "Bà nội, trước hết bà hãy chăm sóc cho chính mình thật tốt, tập đoàn ở bên kia có cháu, bà yên tâm, tạm thời sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Bạc lão phu nhân gật đầu rồi lại cho dì Tống một ánh mắt.
Người sau đã ở bên bà hai ba mươi năm, lập tức hiểu ra: "Nhị thiếu gia, cậu chủ hẳn là vẫn chưa ăn tối đi? nếu không cậu cùng tôi đi ra ngoài ăn một chút?"
Bùi Ý cùng Bạc Việt Minh liếc nhau, hiển nhiên đều nghe hiểu ý.
"..."
Đây là muốn nhóc mèo con đơn độc ở lại nói chuyện?
Bạc Việt Minh sợ Bùi Ý không được tự nhiên, đang định nói thêm thì nghe người bên cạnh nhẹ nhàng trả lời: "Nhị ca, em có hơi đói bụng."
Muốn đơn độc nói chuyện thì đơn độc nói chuyện, cậu không chột dạ cũng không sợ hãi, cùng lắm là cậu có chút căng thẳng.
Đối mặt với vẻ mặt tươi cười của Bùi Ý, Bạc Việt Minh cũng không ngăn cản, đứng dậy đi theo dì Tống ra ngoài.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Bùi Ý đè nén sự căng thẳng đang trào dâng trong lòng, dùng giọng nói vừa ngoan lại vừa bình tĩnh: "Lão phu nhân, ngài có chuyện gì muốn hỏi cháu sao?"
Bạc lão phu nhân thấy thái độ của Bùi Ý, cười một tiếng.
Bà đã là người già rồi, thân thể còn không khỏe, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn còn nhìn chuẩn ——
Bùi Ý là người trẻ tuổi, bề ngoài nhìn ngoan ngoãn lại đơn thuần, nhưng đôi mắt lại để lộ ra sự ranh mãnh và thông minh, hẳn là một người có chừng mực, biết tiến và lùi.
Bạc Việt Minh là đứa nhỏ mà bà nhìn hắn lớn lên, ở mọi phương diện đều không làm chuyện sai, nếu được cháu trai đánh giá cao thì Bùi Ý cũng hẳn là một cậu bé ngoan và quyết đoán.
Bạc lão phu nhân không thích lòng vòng, cho dù bệnh nặng cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng: " Cháu...thích...Việt Minh?"
"Thích." Bùi Ý trả lời kiên định lại nhanh chóng, còn mang theo ngây thơ thẹn thùng: "Rất thích ạ."
Bạc lão phu nhân không nhìn ra giả dối trong ánh mắt cậu, yên tâm gật đầu: "Vậy... tốt tốt."
Tuy rằng bà từng hy vọng nhìn thấy Bạc Việt Minh kết hôn sinh con, nhưng tục ngữ có câu, con cháu tự có phúc riêng của con cháu, nếu tâm ý hai người đã hướng về nhau, vậy phải giúp đỡ lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh.
Trải qua một chuyến như vậy, Bạc Phái Chi xem như đã suy nghĩ cẩn thận ——
Có con cháu hay không, người thân không có quan hệ huyết thống thì có liên quan gì? Quan trọng là gặp đúng người!
Bạc lão phu nhân nắm lấy tay Bùi Ý, đem lòng bàn tay duỗi ra.
Bùi Ý khó hiểu, nhưng cũng không rụt lại: "Lão phu nhân?"
Bạc lão phu nhân viết một dãy số vào lòng bàn tay cậu: "Đừng quên."
Bùi Ý phản ứng lại và nghiêm túc gật đầu: "Vâng, nhớ kỹ, cháu sẽ ở cùng anh ấy."
...
Hai người dùng bữa tối đơn giản ở Minh Khê Công Quán, chờ sau khi Bạc lão phu nhân ngủ say mới quay trở về trang viên Bạc thị.
Tắm rửa xong, Bùi Ý đi đến phòng khách nhỏ, nhìn chằm chằm vào tủ rượu hồi lâu, chưa kịp tìm được mục tiêu để xuống tay, thì giọng nói của Bạc Việt Minh từ bên cạnh truyền đến.
"Lại muốn uống rượu?"
"Không được sao?"
Bùi Ý hợp tình hợp lý nói: "Không thể lấy lại phí đặt chỗ cho bữa tối do đầu bếp riêng chuẩn bị, anh không muốn bồi thường cho tôi một chai hả?"
Bạc Việt Minh lại có ý khác trả lời: "Được, tôi cùng em uống rượu, nhưng trước tiên phải thay thuốc trên ngón tay."
"Được."
Bùi Ý đi qua, ngồi trên ghế sô pha nhỏ tuỳ ý để Bạc Việt Minh thay thuốc và băng bó, vết thương sâu vẫn sẽ gây ra cảm giác đau đớn nho nhỏ, nhưng tâm tình cậu rất thoải mái.
"Nhị ca, anh có vui không? Lão phu nhân đã không có việc gì."
"Đương nhiên là rất vui." động tác trên tay Bạc Việt Minh rất nhẹ, hắn dời đi lực chú ý: "Trước bữa tối bà nội đã cùng em nói gì đó?"
Bùi Ý giữ bí mật: "Tạm thời không thể nói."
Bạc Việt Minh ngẩng đầu nhìn cậu: "Không thể nói sao?"
Bùi Ý né tránh ánh mắt của hắn, nói sang chuyện khác: "Nhị ca, anh nghĩ bây giờ chúng ta có thể nhìn thấy ngôi sao vào ban đêm không?"
"Bây giờ đang là mùa thu, tầm nhìn có thể không tốt bằng mùa hè." Bạc Việt Minh phối hợp vô điều kiện với cậu: "Nếu em muốn xem thì lát nữa chúng ta có thể lên sân thượng trên tầng."
"Được nha."
Bùi Ý vui vẻ đáp ứng, chỉ vào góc trên bên phải của tủ rượu: " Vậy thì tôi muốn cái kia."
Một thương hiệu rượu vang tinh xảo đến từ Chateau Petrus
*.
Ánh mắt Bạc Việt Minh hơi động, bất đắc dĩ thở dài dung túng: "Em tuy rằng tửu lượng không tốt, nhưng ánh mắt chọn rượu rất chuẩn."
...
Mười phút sau.
Bùi Ý mới vừa mở cửa sân thượng ra, hơi lạnh trong không khí ập vào khiến cậu hơi rùng mình.
Bạc Việt Minh đi theo phía sau thấy vậy, giữa mày nhíu lại: "Có lạnh quá không? Chúng ta vẫn nên quay lại phòng khách nhỏ uống rượu đi."
"Đừng, chỗ này rất thoải mái."
Bùi Ý quấn chặt áo khoác lông quanh người, ngẩng đầu bước ra ngoài: "Hình như có thể thấy mơ hồ một hai ngôi sao, uống chút rượu sẽ ấm lên thôi."
Bạc Việt Minh đi cùng cậu ra cửa, bày rượu hắn mang theo lên để trên mặt bàn, bởi vì ngày thường rất ít người lên đây, nên chỗ này chỉ có một chiếc ghế dài đơn giản.
Bạc Việt Minh ngồi xuống, rót nửa ly rượu đã pha cho Bùi Ý: "Nồng độ cồn của rượu pha này hơi thấp, nhưng tửu lượng của em chỉ có thể uống nhiều như vậy."
"..."
So với lớp mỏng ban đầu, nửa cốc hiện tại là một sự tiến bộ tuyệt đối.
Bùi Ý ngồi xuống bên cạnh Bạc Việt Minh, cầm lấy ly rượu không nhịn được nếm thử: "Thật ra uống nhiều một chút cũng không sao, nếu tôi say không phải còn có anh sao?
Bạc Việt Minh bị lời nói giấu giếm ỷ lại lấy lòng: "Nếu không sợ đau đầu khi thức dậy, tối nay có thể thêm nửa ly nữa."
Bùi Ý cười ra tiếng: "Ừm, nói chuyện này sau."
Khi uống rượu không phải là số lượng mà là hương vị, điều quan trọng nhất là những người xung quanh cùng mình thẩm rượu.
Ly rượu khẽ chạm, tạo nên một giai điệu tuyệt đẹp trong đêm.
Bùi Ý uống một ngụm rượu, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao: "Quả nhiên, càng lớn càng thấy ít sao."
Đây là lần đầu tiên Bạc Việt Minh biết Bùi Ý có sở thích này: "Em rất thích bầu trời đầy sao?"
"Cũng không hẳn, hồi nhỏ tôi vẫn xem hàng ngày."
Trước kia ở trại trẻ mồ côi không có nhiều hoạt động vui chơi.
Những đứa trẻ vào trong viện hoặc là bị bỏ rơi từ khi mới sinh ra, hoặc là người nhà xảy ra sự cố không có ai nuôi nấng.
Có lẽ "nhớ ba mẹ" và "nhớ người thân" là những chặng đường trưởng thành mà mỗi đứa trẻ đều phải trải qua, khi đó viện trưởng sẽ nói với bọn trẻ——
Những ngôi sao trên bầu trời là người thân của bọn nhỏ.
Bùi Ý chưa bao giờ gặp ba mẹ ruột của mình, khi còn nhỏ cậu nhìn các vì sao ảo tưởng ra hình dáng của ba mẹ mình, bọn họ có lẽ giống như ba mẹ của nguyên chủ, có trách nhiệm, hiểu trách nhiệm, dịu dàng và yêu thương cậu.
Bạc Việt Minh nhìn Bùi Ý ngửa đầu lên nhìn chuyên chú, sau đó lại cúi đầu uống một ngụm rượu: "Lúc còn nhỏ tôi ở bờ biển có nghiêm túc xem qua một lần."
"Bờ biển?"
Bùi Ý hơi giật mình, cẩn thận hỏi: "Khi nào?"
"Năm sáu tuổi, nhưng tôi cũng gần như đã quên mất." Bạc Việt Minh rất nhẹ nhàng nói: "Chỉ nhớ rõ sau khi ngắm sao trời, bà ấy biến mất."
"..."
Trong lòng Bùi Ý trầm xuống, đột nhiên tự trách chính mình vì đã bắt đầu bằng một câu không tốt.
Hóa ra không phải công lược nào cũng không nhất định có thể sử dụng được, vậy làm sao có thể tiếp tục nói chuyện?
Bạc Việt Minh một lần nữa đối diện hai mắt cậu, cảm giác được áy náy trong mắt cậu: "Chuyện đã qua lâu rồi, nếu em muốn xem, mấy ngày nữa tôi có thể dẫn em đến nơi khác xem?"
"?"
"Đỉnh Yến Sơn, lúc trước tổ hạng mục xây dựng xong một công trình, Lâm Chúng phụ trách dẫn một đoàn đi tham quan một lần, sau khi trở về còn nói với tôi cũng không tệ lắm."
Bạc Việt Minh hỏi ý kiến của Bùi Ý: "Nếu em cảm thấy hứng thú, tôi sẽ sắp xếp thời gian dẫn em đi."
Bùi Ý nhân cơ hội quyết định: "Vậy thứ bảy tuần sau, thế nào?"
Bạc Việt Minh không từ chối: "Được."
Ly rượu khẽ chạm một lần nữa.
Bùi Ý nhiều lần kiềm chế nhưng cảm giác say vẫn đến rất nhanh.
Bạc Việt Minh thấy đáy ly của cậu còn sót lại rượu, hỏi lại: "Còn muốn uống nữa không?"
"Có?"
Bùi Ý hừ nhẹ, quay đầu nhìn mặt Bạc Việt Minh, khóe mắt dính màu rượu bắt đầu tuỳ ý càn quét ——
Từ đối mắt Bạc Việt Minh trượt xuống sống mũi, sau đó tập trung vào đôi môi mỏng hồng nhạt.
Lưu luyến đêm đó không rõ ngọn nguồn hiện lên trong đầu Bùi Ý.
Khi đó cậu quá kinh ngạc và căng thẳng, chỉ nhớ rõ đầu óc mơ mơ màng nàng choáng váng, hô hấp thậm chí linh hồn đều bị đối phương khống chế.
Giống như cùng Bạc Việt Minh hôn môi rất thoải mái?
Ah mình nhớ không rõ lắm.
Nếu không thử lại một lần?
Bùi Ý không tự chủ mà nghĩ ra ý tưởng này, yết hầu hơi lăn, cơ thể di chuyển như một con ốc sên, vừa chuẩn bị chạm vào đôi môi mỏng——
Gió đêm thổi qua.
Cái nóng của rượu bị thổi bay, đổi về thời gian tỉnh táo ngắn ngủi.
Bùi Ý chợt nhận ra suy nghĩ của mình không hề đơn thuần tí nào, "dừng lại trước vách đá" nghiêng đầu tựa vào vai Bạc Việt Minh.
"..."
Nhìn thấy nhóc mèo con sắp cắn câu lại đột nhiên thay đổi, Bạc Việt Minh đè xuống thất vọng, lại chọc cậu: "Bùi Ý, vừa rồi em muốn làm gì?"
Lỗ tai Bùi Ý đỏ thấu, giả bộ hồ đồ: "Tôi...tôi uống say."
Có một con mèo trước kia chưa bao giờ thừa nhận mình uống say, nhưng tối nay lại là lần đầu tiên thừa nhận.
Bạc Việt Minh nhìn thấu không nói toạc: "Tôi đưa em trở về? Ở lại lâu hơn sẽ bị cảm lạnh."
Bùi Ý rầm rì, mang theo ba phần say giả vờ rất rất thật.
Bạc Việt Minh đặt ly rượu xuống, một tay ôm cậu lên: "Vậy tối nay muốn ngủ phòng tôi hay về phòng ngủ của mình?"
Là trêu chọc, nhưng cũng là thử.
"..."
Bùi Ý vẫn còn chôn trên vai hắn không ngẩng đầu, một lúc lâu sau mới giả vờ say trả lời: "Ngủ...ngủ với anh."
_______
*Rượu vang Petrus là dòng vang đỏ đẳng cấp thượng hạng xứ sở Pomerol, Pháp. Nằm trong top các chai vang sáng giá bậc nhất, Chateau Petrus là niềm ao ước của bất cứ ai sành vang trên toàn thế giới. Hình ảnh tham khảo