*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.🌷Editor: Yui_雪✨
- Beta: Kasshi✨
___________
Những lời nói không nể mặt của Bạc Việt Minh ẩn chứa trào phúng lọt vào tai mọi người trong nhà họ Bạc, có người mừng thầm có người tức giận.
Xúc động? Lưu tình?
Nói trắng ra thì gã chỉ là một kẻ ngu xuẩn không thể kiểm soát được nửa thân dưới của mình mà thôi.
Bùi Ý nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Bạc lão gia tử và Bạc Lập Huy, muốn khen ngợi Bạc Việt Minh, nhưng ngại tình huống với gia đình hiện tại nên nhịn ít nhiều có chút vất vả.
Cậu liếc nhìn món ăn còn nóng hổi trên bàn, giả ngu kéo Bạc Việt Minh đi qua: "Ăn ngon! Em muốn ăn!"
Nói xong, Bùi Ý liền thoải mái dễ chịu mà ngồi xuống, hoàn toàn không để ý tới Bạc lão gia tử vẫn đang đứng gần đó.
Gia chủ Bạc lão gia tử nhìn thấy Bùi Ý không có phép tắc, một bụng tức giận đến không có chỗ bộc phát: "Việt Minh, mang nó đến đây làm cái gì? Không biết lễ nghĩa!"
Lời nói qua tai trái ra tai phải, Bùi Ý khinh thường thầm nghĩ——
Lễ nghĩa cũng phải tùy từng người, trong cái gia đình này, lễ nghĩa thì có ích lợi gì? Nếu ở đồn cảnh sát, cảnh sát cũng mặc kệ người gia giáo lễ nghĩa.
Hơn nữa, cậu đến đây để xem kịch, đứng nhiều mệt a?
Được sự "giúp đỡ" của chú Khải, vẻ mặt Bạc Việt Minh bình tĩnh ngồi bên cạnh Bùi Ý: "Ông nội, xin lỗi, gần đây Bùi Ý luôn dính chặt lấy cháu, ông bảo cháu tới, em ấy cũng muốn đi theo."
Bạc Kiều một lần nữa lại mở miệng nói: "Ông nội, lúc trước ông cùng bác hao tâm tổn huyết thay cháu chọn lựa cửa liên hôn này, tại sao ngày đầu tiên ông lại có vẻ như biết rõ tình huống của Bùi tiểu thiếu gia?"
Bạc lão gia tử đột nhiên lấy quải trượng gõ nhẹ xuống mặt đất: "Bạc Kiều, chuyện cho tới bây giờ, mày còn không biết mình đã làm sai chuyện gì?"
Bạc Kiều không phục: "Làm sai? Cháu làm sai cái gì?"
"Cho dù Quan Thành bị cảnh sát bắt khi đang chơi gái, thì đó vẫn là chuyện gia đình mà chúng ta giấu kín! Việc xấu trong nhà không được tuồn ra ngoài!"
"Bây giờ mày còn biết dùng danh nghĩa của tao để tiết lộ chuyện này với các cổ đông trong công ty!"
Bạc lão gia cầm quải trượng chỉ ra bên ngoài, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Bạc Kiều: "Tao hỏi mày! Mày đã suy xét qua mặt mũi của anh họ của mình chưa, mày đã suy xét qua mặt mũi của nhà họ Bạc chúng ta chưa? Mặt mũi đều do mày làm mất sạch!"
Bạc Lập Huy nhanh chóng đi đến, đỡ Bạc lão gia tử: "Ba, ba đừng tức giận kẻo tổn hại thân thể."
"Quan Thành làm chuyện này xác thật đáng hổ thẹn, là lỗi của con khi dạy dỗ con trai, khiến ba và nhà chúng ta đều mất mặt!"
Bùi Ý nghe những lời của Bạc Lập Huy, gần như sắp nôn ra món canh vừa uống, cậu cuối cùng cũng biết bộ mặt kiêu ngạo của Bạc Thành trông giống ai——
Cha nào con nấy!
Cả hai đều không phải là hạng tốt lành gì!
Bạc Việt Minh đồng thời cũng cảm thấy ghê tởm và buồn cười, nhưng tạm thời hắn sẽ không tham gia vào cuộc chiến này.
Đúng như dự đoán, Bạc Kiều vốn là người thẳng tính lập tức nói: "Bác, bác nói đúng, mặt mũi nhà họ Bạc chúng ta quả thực đã bị con ngoan mà bác dạy dỗ làm mất hết!"
Vẻ mặt Bạc Lập Huy sượng trân, hướng một bên nói Tiết Mẫn: "Em dâu, cô nên quản tốt con gái của mình đi!"
Tiết Mẫn nghĩ đến chồng và con trai nhỏ chưa kịp về nhà, sợ mẹ con hai người ở chỗ này ăn mệt: "Kiều Kiều, bỏ đi."
Bạc Kiều gạt bỏ sự cản trở của mẹ nói: "Mẹ bỏ cái gì mà bỏ?"
Cô mặt đối mặt đến gần Bạc lão gia tử, mở miệng chính là một hồi chất vấn: "Ông nội, ông nói 'cháu làm mất hết mặt mũi ông và nhà họ Bạc' là có ý gì? Ông già rồi nên hồ đồ à? Hay là ông cố tình thiên vị nhà bác?"
Sắc mặt Bạc Lão gia tử tái mét: "Mày!"
"Cháu làm sao?"
Bạc Kiều cười lạnh nói: "Ra ngoài bị người bắt quả tang đi bán dâm chính là Bạc Quan Thành! Chính anh ta làm việc bẩn thỉu, vậy đừng sợ người khác phát hiện!"
"Khi truyền thông tung tin, lại thêm tên anh ta trước chức danh 'Tổng giám đốc tập đoàn Bạc thị', ông có cảm thấy mặt mũi mình sắp sáng rọi không?"
Bùi Ý trong lòng giơ ngón tay cái lên với Bạc tam tiểu thư, nghe thấy miệng cô tiếp tục bắn ra như súng liên thanh——
"Nhà họ Bạc chúng ta có gia quy do bà nội đặt ra, hoàn toàn không được dính vào khiêu dâm/cờ bạc/ma túy!"
Năm đó Bạc Lập Hồng ngoài mặt ra nước ngoài du học nhưng trên thực tế là ra ngoài phong lưu, vì vậy Bạc lão phu nhân mới không cho phép ông ta tham gia bất kỳ dự án nào của tập đoàn Bạc thị!
"Hôm nay anh họ dám dính vào gia quy đầu tiên, ngày mai nói không chừng có thể dám lấy tiền của nhà họ Bạc chúng ta mang đi đánh bạc! Ông nội, thiên vị cũng phải có giới hạn, ông và bà nội đã là vợ chồng mấy chục năm, đến lúc ông gặp lại bà...."
"Im miệng!" Bạc lão tiên sinh bạo mắng.
Những đường gân trên trán nổi lên, ông ta giơ quải trượng trong tay lên, ném nó vào người Bạc Kiều.
Vào thời khắc mấu chốt, Bùi Ý ở rất gần là người đầu tiên nhận ra có điều gì đó không ổn, liền lao tới dùng cánh tay chặn quải trượng.
Vẻ mặt mọi người đột nhiên thay đổi.
Bùi Ý bị đánh đau sinh ra tức giận, nhưng lại đè xuống, cậu cầm quải trượng của Bạc lão gia tử bằng cả hai tay, ngu dại mang theo ủy khuất: "Không thể, đánh con gái là không đúng!"
——két!
Bạc Việt Minh đứng dậy nhanh ghế bị đẩy ra phát ra âm thanh bén nhọn: "Bùi Ý!"
Bùi Ý thấy Bạc Việt Minh kích động đứng dậy, cậu sợ lúc này ngụy trang lâu ngày của đối phương sẽ bị bại lộ, vì vậy trong lúc hỗn loạn vội vàng chạy trở lại, kéo tay ống tay áo hắn không để lại dấu vết: "Nhị ca."
"Em..."
Âm thanh run rẩy trong giọng nói của Bạc Việt Minh tràn ra, liền ôm cậu trở lại khu vực được bảo vệ của mình.
Bùi Ý ngoan ngoãn phối hợp, nhưng trong nội tâm lại càng chán ghét Bạc lão gia tử hơn——
Lão già này thật nhẫn tâm!
Nếu lực của cây gậy vừa đánh vào cơ thể Bạc Kiều, chắc chắn sẽ bầm tím cả mảng lớn!
Không khí giằng co ngắn ngủi, đột nhiên một câu hỏi đầy hoài nghi phát ra từ ngoài cửa.
"Ba! Ba vừa rồi muốn làm cái gì?"
Nói trùng hợp cũng trùng hợp, Bạc Lập Hồng đang vội vã về nhà thì tình cờ nhìn thấy Bạc lão gia tử đang định dùng gậy đánh con gái mình.
Tiết Mẫn cũng sợ hãi, trong lòng nhất thời run lên, vừa kịp phản ứng liền nhanh chóng kéo Bạc Kiều vào lòng: "Ba, Kiều Kiều là cháu gái duy nhất của ba!"
"Cho dù con bé nói chuyện không dễ nghe khiến ba tức giận, ba đường đường là một trưởng bối sao có thể đánh cháu gái của mình như vậy?"
Đại khái là thấy thân ảnh của chồng mình, âm thanh của bà cũng mang lên tiếng khóc nức nở.
Bạc Lập Hồng đến gần ôm vợ và con gái mình vào lòng.
Hắn ta vốn không thích xen vào những tranh chấp trong gia đình, nhưng vào lúc này, hắn ta cuối cùng cũng có lập trường riêng của mình: "Ba, con biết khi còn nhỏ con không phải là người đáng tin cậy, cũng không giỏi ăn nói và làm những việc như anh trai!"
"Nhưng con tự nhận mình đối với ba còn tính là hiếu thuận!"
"Con đã nghe nói hôm nay ở tổng bộ tập đoàn xảy ra chuyện, cho dù Kiều Kiều phạm sai lầm vượt cấp, nhưng lần này người sai chân chính là sai chúng ta đều biết rõ ràng!"
"Đúng vậy, Quan Thành là cháu trai của ba đó! Chẳng lẽ Kiều Kiều, Tiểu Vọng..." Bạc Lập Hồng liếc nhìn Bạc Việt Minh và Bùi Ý: "Còn có Việt Minh, bọn nó không phải cháu trai cháu gái của ba sao?"
Tiết Mẫn đệm thêm vào: "Đều cùng là họ Bạc với nhau, mấy đứa nhỏ ở trong lòng ba có chỗ nào không giống nhau?"
Bạc Việt Minh cẩn thận nắm lấy cổ tay đã đỏ bừng của Bùi Ý, trầm giọng nói: "Đương nhiên là không giống nhau, bề ngoài đại phòng là họ 'Bạc', nhưng sau lưng đã sớm đổi họ thành ' Thành' rồi có đúng không? "
Câu nói khí phách, dường như đã khai quật được bí mật đang được ẩn giấu.
Bạc lão gia tử chỉ cảm thấy máu dâng dâng lên, thiếu chút nữa ngã đè lên người con trai cả của mình Bạc Lập Huy.
Bạc Lập Huy vội vàng đỡ lấy, phủ nhận: "Mày nói bừa cái gì?"
Tiết Mẫn không thể nhịn được nữa: "Có nói bừa hay không, trong lòng anh không phải rất rõ ràng hay sao!"
Sau khi được Bạc Việt Minh nhắc nhở, bà cuối cùng cũng hiểu ra lý do tại sao Bạc lão gia tử lại thiên vị như vậy, bà cảm thấy không trong lòng không đáng để thay đổi chồng con mình.
"Ta nói cho ngươi biết, ông trời cũng không có ác như vậy! Làm nửa ngày hoá ra là hai người?"
"Ba, nếu ba xem trọng dòng họ, coi trọng đại phòng như vậy, vậy không bằng bây giờ chúng ta phân gia đi! Từ nay về sau, ba luôn có thể ở cùng đại phòng!"
"..."
Bạc lão gia tử lên cơn đau tim, cảm thấy tức ngực không thể thở được.
Không đợi ông ta kịp điều chỉnh lại nhịp thở, Bạc Việt Minh bất thình lình mà chất hạ một câu: "Chỉ cần bà nội còn ở trên đời này một ngày, Bạc thị và nhà họ Bạc, vĩnh viễn đều là của Bạc Phái Chi!"
"Chú Khải, Bùi Ý, chúng ta đi thôi."
"Vâng, Nhị thiếu gia."
Chú Khải từ lâu đã nhìn thấu cách làm người của Thành Ngưỡng Sơn, lúc này trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Ông thậm chí còn không gật đầu chào "gia chủ", đã dẫn Bạc à Việt Minh "mắt không tiện" đi ra ngoài.
"Ba, mẹ có thấy rõ ai mới là người một nhà chưa?"
Bạc Kiều nhìn bóng dáng của mấy người Bạc Việt Minh đang xa dần, tầm mắt lại quay về khuôn mặt của Thành Ngưỡng Sơn: "Nếu vừa rồi Bùi Ý không chặn nó lại cho cháu, một nữ nhi như cháu còn có thể chịu nổi sao?"
"Thành lão gia tử thật đúng là hạ thủ tàn nhẫn!"
Bạc Kiều hàng năm ở nước ngoài với nhà họ Tiết, cô không có nhiều thân tình với ông nội trên danh nghĩa của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả xưng hô "Thành lão gia tử" cũng được thay đổi nhanh chóng.
Mắt thấy con gái kéo vợ đi mà không thèm ngoảnh lại, Bạc Lập Hồng từ bỏ ý định khuyên giải.
Hắn ta nhìn Bạc lão gia tử lắc đầu buồn cười lại bi thương: "Ba, trong lòng ba, dòng họ quan trọng hơn huyết thống, thể diện quan trọng hơn tình cảm gia đình phải không?"
Hắn ta ném xuống một câu rồi cùng vợ con bỏ đi mà không đợi câu trả lời.
"..."
Bạc lão gia tử bị bỏ lại tại chỗ, tức giận run rẩy.
Đột nhiên, sắc mặt của ông ta từ xanh mét chuyển thành tái nhợt, trong tay nắm chặt quải trượng, cứng đờ người ngã xuống!
Lúc này, trong ngôi nhà chính rộng lớn chỉ có Bạc Lập Huy và quản gia tỏ ra hoảng sợ——
"Ba!"
"Lão gia tử!"
...
Ngay khi cánh cửa biệt thự đóng lại, Bạc Việt Minh mới tháo kính dẫn đường gây cản trở ra.
Hắn nhìn bàn tay của Bùi Ý trong thời gian ngắn đã chuyển sang sưng đỏ, lục phủ ngũ tạng đều thắt lại: "Ai bảo em cậy mạnh đi đỡ quải trượng kia!"
"Em biết không! Nếu tuỳ tiện lao về phía trước như vậy, vạn nhất đánh vào đầu thay vì tay, em..."
"Nhị ca."
Bùi Ý chặn đứt lời nói còn dang dở của Bạc Việt Minh, lại không sao cả mà xoa xoa cánh tay của mình: "Chỉ là hơi sưng đỏ thôi, mai mốt thì tốt rồi."
Bạc Việt Minh nghe vậy càng cau mày, nhanh chóng dừng động tác: "Đừng xoa!"
Bùi Ý thành thật nói: "Ầu."
"Chú Khải, đi lấy túi chườm đá, chai xịt tiêu sưng." Bạc Việt Minh nhanh chóng bảo chú Khải lấy đồ, sau đó nắm lấy tay Bùi Ý dẫn cậu lên tầng hai: "Em cùng tôi đi lên!"
Bùi Ý cảm nhận được lực độ từ lòng bàn tay truyền đến, nhìn bộ dáng khẩn trương lại không dám phát tiết của Bạc Việt Minh không nhịn được buồn cười: "Nhị ca, tôi không làm anh hùng."
Khi đó cậu là người đứng ở gần nhất, nên phản ứng theo bản năng đứng dậy chắn, nhìn lại cậu sợ hắn sẽ bị bại lộ mật của mình.
"Chúng ta đang bí mật đả kích Bạc Quan Thành trong tối, còn Bạc Kiều thì công khai, cô ấy là phụ nữ, dù thẳng thắn đến đâu, khi gặp nguy hiểm vẫn cần được bảo vệ."
"..."
Lực độ dắt tay của Bạc Việt Minh chặt hơn một chút.
Bùi Ý phát giác cái gì, bổ sung giải thích: "Như anh nói, cô ấy là đồng minh của anh. Nếu tôi giúp cô ấy chính là đang giúp anh, đúng không?"
"Ừm."
Bạc Việt Minh không nói được vẻ mặt trầm xuống, hắn đặt Bùi Ý ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu cẩn thận kiểm tra tình trạng cánh tay của cậu.
Bùi Ý nghi hoặc nói: "Anh tức giận hả?"
"Không, em nói đúng, bảo vệ phụ nữ là không sai."
"Em ở ngay bên cạnh tôi, tôi lại trơ mắt nhìn em bị thương." Bạc Việt Minh nhìn vào mắt cậu, bất đắc dĩ cùng tự trách trộn lẫn: "Bùi Ý, tôi không thích loại cảm giác này."
Bùi Ý không nói tiếp, chỉ là bỗng nhiên nhận thức rõ hơn——
Bạc Việt Minh có vẻ thích cậu hơn cậu tưởng?
Tiếng bước chân vang lên.
Chú Khải mang theo đồ đi lên: "Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh, túi chườm nước đá, còn có bình rượu thuốc này là nhị phòng bên kia nhờ người đưa tới."
"Nhị phòng?"
"Người làm giao thuốc nói, phu nhân yêu cầu người đó đưa tới ngay khi trở về, người đó còn đặc biệt nói rằng bình rượu thuốc này là do một người hành nghề Trung y đặc biệt chuẩn bị, có tác dụng rất tốt đối với mấy vết bầm, thúc đẩy lưu thông máu và loại bỏ ứ máu."
Phải biết rằng, Tiết Mẫn từ trước đến nay không nhìn vừa mắt Bạc Việt Minh, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bà thực sự tốt bụng.
Bạc Việt Minh cầm cánh tay của Bùi Ý, không nói nhiều lời: "Được rồi, bỏ xuống trước đi, tạm thời chườm đá, sau đó chườm rượu thuốc."
Bùi Ý nhìn bình rượu thuốc được đưa tới cửa: "Thật ngạc nhiên? Nhị phòng cuối cùng cũng hiểu được ai là địch, ai là bạn?"
Bạc Việt Minh cẩn thận chườm túi nước đá lên: "Em còn đắc ý?"
"Qua sự việc của Bạc Quan Thành, nhị phòng và đại phòng còn có Bạc lão gia tử hoàn toàn xé rách da mặt, anh xem, nếu tôi chặn một gậy cho Bạc Kiều, chẳng phải đang tôi thay anh đón nhận một làn sóng nhân tình sao?"
Bạc Việt Minh trầm tư gật đầu: "Em thay Bạc Kiều chịu thương, sao tôi lại muốn cầm nhân tình của nhị phòng."
Bùi Ý trả lời một cách tự nhiên: "Ở trong mắt bọn họ, hai chúng ta còn không phải là..."
Vừa nói, cậu hiểu ra ngay cái bẫy mà Bạc Việt Minh giăng ra.
Bạc Việt Minh cười hỏi: "Còn không phải là gì?"
"Đừng có nói chuyện với tôi nữa! Tôi không phải là tên ngốc." Bùi Ý tức giận mà rầm rì một tiếng, cố gắng rút tay ra.
Bạc Việt Minh nhanh chóng nắm lấy chân nhóc mèo con, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều: "Không trêu em nữa, em đừng cử động, chườm đá một lát."
Bùi Ý bị nói một câu đơn giản đã thuận theo: "Ừm."
Qua một hồi lâu, Bạc Việt Minh xác nhận vết sưng trên cánh tay đã không còn sưng nữa nên hắn ngừng chườm đá, ném túi đá vào thùng rác, sau đó cầm khăn giấy bên cạnh lên lau nước: "Bùi Ý."
"Vâng?"
Bạc Việt Minh rũ mắt, dùng đầu ngón tay xoa xoa màu đỏ không có biện pháp phai đi: "Từ giờ trở đi, dù tôi có ở bên cạnh em hay không, khi có chuyện gì xảy ra em phải nghĩ đến bản thân mình trước tiên, được chứ?"
Có lẽ là vừa mới chườm đá, nhưng đầu ngón tay của Bạc Việt Minh có chút nóng.
Bùi Ý không trả lời, chỉ cảm thấy trong lòng mình cũng nóng lên.
Rất nóng.
Bởi vì ở nhà chính xem kịch quan trọng hơn ăn tối, nên hai người ăn nhiều hơn theo sự sắp xếp ân cần của chú Khải——
Bạc lão gia tử đột nhiên ngất, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện!
Bạc Việt Minh chỉ đáp lại, không có phản ứng gì nhiều, Bùi Ý nhận ra thái độ của hắn, dứt khoát cũng tự lo cho chính mình đi ăn uống.
Thành Ngưỡng Sơn không thích bọn họ, đây là sự thật đã được chứng minh, cho dù bây giờ bọn họ có chạy đến bệnh viện, ngày đêm ở bên cạnh, vậy sau khi lão gia tử tỉnh lại cũng không thấy vui, vậy thì cần gì phải bận tâm?
Sau khi Bùi Ý ăn xong, cậu phát hiện Lâu Dương cũng đã đẩy nhanh tốc độ làm poster——
Poster có ba màu ba cảnh.
Là lâu đài trên không, thành phố ngầm và tàu ngầm trong thiết lập của《 Mạt Vụ 》, đều là thiết kế do đội ngũ nghệ thuật chuẩn bị trước, poster ngoại trừ không logo của YWY, tạm thời không có chữ nào thừa, có cảm giác mười phần bí ẩn.
Nội dung văn bản của Bùi Ý cũng rất đơn giản: Chuyện xưa, đến lúc đó rồi thấy.
Khi đăng poster lên Weibo và Du Đồ, Bùi Ý chính thức kết thúc công việc trong ngày, sau khi tắm rửa xong, cậu mở cửa ra, nhìn thấy Bạc Việt Minh đang đứng trước tủ rượu, hình như vừa tắm rửa xong.
Tham Trường đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ, nhìn thấy bóng dáng của Bùi Ý, nhóc lắc lắc cái đuôi, lười không muốn đứng dậy.
Bạc Việt Minh nghiêng người đón lấy ánh mắt của Bùi Ý, lần đầu tiên chủ động mời cậu: "Muốn uống một chút không?"
Bùi Ý có chút kinh hỉ ngoài dự đoán kinh hỉ, đi về phía trước: "Anh cho tôi uống?"
"Có thể uống một chút."
Bạc Việt Minh đem quyền lựa chọn cho Bùi: "Cứ chọn một chai mà em thích."
Bùi Ý đến cũng không khách khí, chỉ vào một thứ ngoài tầm với của mình: "Tôi muốn uống Khang Đế."
Bạc Việt Minh thấy cậu biết chọn hàng, nhờ vào ưu thế thân cao cầm lấy, đưa qua: "Em khui đi."
Bùi Ý luôn mãi xác nhận: "Thật sự cho tôi uống à?"
"Không muốn uống thì thôi." Bạc Việt Minh lấy lùi làm tiến.
"Muốn muốn muốn!" Bùi Ý cầm chai rượu hợp trong tay, đặc biệt chủ động mà đi đến bàn uống nước: "Tôi đi lấy."
Cậu đặc biệt tự tin mà chọn lựa bình decanter
*1 và ly rượu phù hợp nhất, kỹ thuật khui chai của cậu cũng gọn gàng dứt khoát không kém.
Bạc Việt Minh đem một màn này thu vào đáy mắt, trong lòng tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò càng nặng hơn.
Tranh thủ thời gian tỉnh rượu, Bùi Ý chủ động nhắc tới chuyện này: "Đêm đầu tiên tôi tới đây, thời gian cũng gần như vậy, lúc mở cửa, tôi thấy anh đang uống Khang Đế một mình."
"Chai rượu ngon sáu chữ số, nói bỏ là bỏ, tôi lén lút canh giữ một lúc, sau đó nghe thấy tiếng anh ngã xuống đất, lúc sau giúp anh thoa thuốc, ly rượu kia cũng phế rồi."
Bạc Việt Minh cuối cùng cũng hiểu vì sao tối hôm đó Bùi Ý lại đến nhanh như vậy, hoá ra nhóc mèo con ngày đầu tiên lại nghĩ đến rượu ngon của hắn: "Vậy hôm nay tôi bồi em chờ."
Bùi Ý nhếch môi: "Được."
...
Tửu lượng của Bùi Ý như cũ vẫn không cải thiện được bao nhiêu, cậu mới uống được nửa ly, cơn say đã lan lên trên gương mặt.
"Hả? Không còn nữa?"
Bùi Ý nhìn chai rượu rỗng, đang định đưa tay rót nốt phần còn lại vào ly: "Vẫn còn nè."
Bạc Việt Minh nhanh tay ngăn cản cậu lại: "Không còn sớm, ngày mai chúng ta lại uống."
Bùi Ý không với tới được bình rượu, cậu nắm lấy cánh tay của Bạc Việt Minh lắc qua lắc lại: "Đi mà, thêm một chút nữa thôi."
"Một chút cũng không được."
Bạc Việt Minh nhìn vẻ mặt đáng yêu của nhóc mèo con xin được uống rượu, quyết tâm từ chối: "Em uống nhiều ngày mai sẽ đau đầu, ngoan."
Bùi Ý không vui mà di chuyển vị trí, cố gắng giành lấy nó.
Chỉ là "uy lực" mà cậu muốn vẫn chưa được phát huy, thay vào đó cậu say khướt mà dựa vào cơ thể Bạc Việt Minh.
"..."
Hô hấp của Bạc Việt Minh hơi cứng lại: "Bùi Ý, đứng dậy."
Bùi Ý nhúc nhích thân thể, kiên trì nói: "Vậy cho tôi thêm một chút."
"Không được."
"Uống một chút thôi mà."
"Không được, đứng dậy."
"Vậy tôi không đứng dậy!"
Bùi Ý không đạt được điều mình muốn, càng thêm không an phận mà muốn với lấy chiếc bình trong tay Bạc Việt Minh.
Không thể nhịn được nữa Bạc Việt Minh nhanh chóng đặt bình rượu xuống, một tay ôm Bùi Ý ngồi trên đùi mình, như là đang dỗ dành cũng như là xin tha: "Đừng nháo."
"..."
Bùi Ý nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, bắt được vẻ mặt của đối phương bởi vì mình làm ầm ĩ mà xẹt qua co quắp bất an.
Không biết như thế nào, tâm cậu đột nhiên tràn đầy vui vẻ.
"Hắc hắc."
"Ngốc không ngốc? Vẫn còn cười được?"
Hơi thở của Bạc Việt Minh trở nên nặng nề hơn, sâu trong con ngươi chứa rất nhiều mây: "Ôm tôi rồi cọ loạn trên người tôi, em có biết tôi không có ý tốt với em không?"
Nếu là đặt ở bình thường, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể khi "ngụy trang" mới có cầm tay nhau, chỉ khi say rượu, nhóc mèo con mới có thể ngoan ngoãn để cho hắn ôm.
Bùi Ý tự hỏi trong chốc lát, lỗ tai có chút đỏ: "Biết chứ."
Bạc Việt Minh cố ý ôm Bùi Ý hướng lên trên, ước lượng một chút, lộ ra một tia ái muội: "Biết rồi, sao còn không tránh xa tôi một chút?"
"Không sợ."
Bùi Ý lắc lắc đầu, suy nghĩ rất chậm, nhưng trả lời bằng trực giác: "Anh sẽ tôn trọng tôi phải không?"
Trước mắt người nhất định sẽ không bao giờ ép cậu làm những thứ mà cậu không thích.
Mặc dù biết mình tửu lượng không tốt, Bùi Ý cũng dám ở trước mặt hắn uống say làm càn.
"..."
Bạc Việt Minh nghe thấy giọng nói tin tưởng này, cảm xúc cuồn cuộn.
Hắn miễn cưỡng nhịn xuống lại cảm giác muốn ôm chặt đối phương, cố ý ghé sát vào tai cậu phản bác: "Không phải, em đừng quên, tôi là phản diện."
"Những kẻ phản diện làm việc không bao giờ nói đạo lý."
Bạc Việt Minh cố ý làm điều này, cố ý để cho Bùi Ý uống say.
Nhưng trước khi kịp làm chuyện "xấu", hắn đã bị một tiếng thuần tuý vô cùng tín nhiệm "đóng" cho khờ người.
Hơi thở ấm áp phả vào tai, so với một nụ hôn còn hơn cả ái muội.
Bùi Ý run lên, tin là thật: "Tôi, tôi trở về ngủ."
Bạc Việt Minh làm sao có thể cho cậu cơ hội chạy trốn? Hắn bế Bùi Ý lên một cách dễ dàng.
"Gì, gì vậy?" Đột nhiên không có trọng lượng làm cho Bùi Ý hoảng sợ.
"Mèo con, đừng cử động." Bạc Việt Minh ôm Bùi Ý trước người, dỗ dành nói: "Ôm em về phòng ngủ."
Bùi Ý theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ người trước mặt, lại nhoáng một cái——
Chăn mang theo hơi thở quen thuộc bao phủ cả người cậu, Bạc Việt Minh vẫn còn nằm bên cạnh cậu.
Bùi Ý chớp chớp mắt, nói với chút ý thức còn sót lại: "Đây là phòng tôi."
Bạc Việt Minh nghe ra trong lời nói của cậu có ý kháng cự, ánh mắt trầm xuống rồi một cái chớp mắt khôi phục lại tinh thần: "Tôi biết, chờ em ngủ rồi tôi sẽ đi."
"Ừm."
Bùi Ý đã hoàn toàn say, trong lúc nhất thời ánh mắt mơ hồ, cơ thể cậu đã sớm quen với hoàn cảnh yên ổn như thế này, vô thức áp vào lòng ngực của Bạc Việt Minh.
Bạc Việt Minh nhìn thấy động tác nhỏ tự nhiên của Bùi Ý, có loại cảm giác không thể nói lên tư vị——
Vừa ngọt ngào vừa gian nan.
Thích lan tràn, gần như sắp tràn ra ngoài.
Gắn vỗ nhẹ chăn ru cậu ngủ, không biết qua bao lâu, người trong lòng hắn nửa ngủ nửa tỉnh lẩm bẩm: "Ba Dung, con, con nhớ rõ, con rất nghe lời, không, không có..."
Bạc Việt Minh nghe được cái tên hoàn toàn xa lạ này, lông mày không xác định mà nhăn lại: "Bùi Ý?"
Bùi Ý cố gắng ngước mắt lên rồi nhắm lại lần nữa: "Nhị ca."
"Hửm? Tôi đây."
"Bạc Việt Minh."
Bùi Ý lại gọi tên hắn, lời nói này vừa nói ra mang theo ủy khuất: "Anh đừng bởi vì cảm giác mới mẻ mà thích tôi."
"Sẽ nhanh chán sớm thôi."
Bạc Việt Minh hiểu rõ lời cậu nói, ôm chặt nhóc mèo con an ủi: "Không phải bởi vì cảm giác mới mẻ."
Bùi Ý cọ cọ đầu vai của hắn, vẫn lẩm bẩm không dám tin: "Vậy một hai năm cũng không được."
Bạc Việt Minh kiềm chế bản thân, hôn lên tóc Bùi Ý: "Một hai năm cũng không đủ."
Tuy biết đối phương tỉnh lại sẽ quên, nhưng vẫn không nhịn được khẩn cầu: "Em phải cho tôi một cơ hội, tôi có thể chứng minh cho em thấy, có được không?"
___________
(*) "decanter" để chỉ dụng cụ được sử dụng để lắng cặn rượu vang trước khi rót vào ly. Thường làm bằng thủy tinh hoặc pha lê với nhiều kiểu dáng và kích cỡ khác nhau. Việc rót rượu vào decanter là một trong những giai đoạn quan trọng khi thưởng thức rượu vang. Hành động này sẽ giúp cho vang được tiếp xúc với không khí nhiều hơn. Từ đó, độ chát sẽ được giảm, mùi cồn cũng được bay hơi một phần. Khiến vang trở nên mượt mà và dễ dàng bung tỏa mùi hương khi thưởng thức.Hình ảnh tham khảo