Trong phòng khách sạn, Bạc Quan Thành trong bộ lễ phục chỉnh tề đang nhìn chính mình trong gương.
Cửa phòng vang lên âm thanh, trợ lý đứng ngoài phòng nhỏ giọng nói: "Thành tổng, người đã mang đến, bữa tiệc ở tầng dưới sắp bắt đầu rồi."
"Ừ."
Bạc Quan Thành cầm lấy chiếc đồng hồ trị giá trăm vạn lên, chậm rãi đeo vào cổ tay, không vội đi xuống lầu.
Nhân vật chính của bữa tiệc tối nay là người khác, gã ta không cần phải có mặt đúng giờ để trình diện sự hiện diện của mình.
Gã ta quay người lại nhìn trợ lý đã theo mình gần năm sáu năm, trong đôi mắt hẹp dài lại hiện lên một tia sáng nhạt: "Cậu đi xuống để mắt tới nó trước, nhớ kỹ, sắp xếp theo đúng kế hoạch."
Trợ lý biết kế hoạch tối nay của gã, yết hầu hơi lăn: "Vâng."
Nói xong anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng, còn không quên đóng chặt cửa lại.
—— lạch cạch.
Người phụ nữ còn đứng trong phòng khách chỉnh lại đồng phục nhân viên, cẩn thận nhìn Bạc Quan Thành từ phòng ngủ chính đi ra.
Ả bị trợ lý của đối phương tìm được rồi gọi tới, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ và tình huống không rõ, trong lòng ả không khỏi có chút bất an: "...Thành...Thành tổng."
Bạc Quan Thành lại gần, liếc nhìn phù hiệu của ả trên ngực: "Lâm Na?"
Lâm Na hít sâu một hơi: "Đúng vậy."
Bạc Quan Thành thuận miệng hỏi: "Cô có biết họ của tôi là gì không?"
Lâm Na gật đầu, sau đó không chắc chắn thay đổi lời nói: "Bạc tổng?"
Khóe miệng Bạc Quan Thành xụ xuống, tựa hồ rất chán ghét cái xưng hô này.
Đã bắt đầu từ khi nào, khi nhắc đến từ "Bạc tổng" ở bên ngoài, người khác sẽ luôn nghĩ đến Bạc Việt Minh đầu tiên chứ không phải Bạc Quan Thành!
Họ Bạc Phái Chi là Thành Ngưỡng Sơn danh, gã rõ ràng là trưởng tôn nhà họ Bạc——
Nhưng từ khi Bạc Việt Minh tới ngôi nhà này, gã gần như đã trở thành người làm nền cho hắn!
Sau khi Bạc Việt Minh tốt nghiệp tiến vào tập đoàn Bạc thị, với sự ưu ái và giúp đỡ của Bạc lão phu nhân, hắn dần trở thành "Tổng giám đốc Bạc " trong miệng người ngoài, nhưng Bạc Quan Thành đã gia nhập tập đoàn trước đó, chẳng thu được gì!
Để phân biệt hai anh em bọn họ, Bạc Quan Thành đã trở thành " Thành tổng" trong miệng người khác.
Theo quan điểm của Bạc Quan Thành, đây là một thất bại cực kì xấu hổ, ngoài mặt gã vẫn giữ vẻ rộng lượng nhưng bên trong lại bí mật nghĩ mọi cách để đuổi Bạc Việt Minh ra khỏi tập đoàn Bạc thị——
Chưa đầy nửa năm, đối phương cư nhiên lại quay trở về!
Lâm Na cảm nhận được sự căm ghét tỏa ra từ người Bạc Quan Thành, ả luôn cảm thấy "công việc " này không tốt chút nào.
Bạc Quan Thành thoát khỏi ký ức ngắn ngủi và hận thù, tìm một tấm ảnh chụp trong máy đưa qua: "Nhớ kỹ người này, tối nay tôi sẽ sắp xếp cho cô vào phòng nó."
"..."
Lâm Na nhìn Bạc Nguyệt Minh trong ảnh, đột nhiên có cảm giác quen thuộc, một mảnh nhỏ bị xé ra từ ký ức hỗn loạn ngày hôm đó hiện lên trong đầu, ả kinh hãi đến đổi sắc ngay tại chỗ: "Cái này!"
"Sao? cô trước đó đã từng gặp qua nó rồi?" Bạc Quan Thành quan sát thay đổi trên nét mặt của ả.
"Chưa từng gặp." Lâm Na thề thốt phủ nhận, nói dối: "Tôi chỉ là, không ngờ người này lại trẻ như vậy."
Lúc đầu, ả tiêu tiền dựa vào các mối quan hệ để tiến vào làng nghỉ dưỡng, vốn chir là muốn lợi dụng người có tiền, kiếm chút tiền để tiêu, nhưng ả không biết, mình thậm chí còn chưa lấy được nửa xu. Thì đã phải chạy trốn, trước đêm đó ả còn gặp được Bạc Việt Minh không ham muốn nữ sắc.
Sau khi biết được đối phương đã gọi cảnh sát, Lâm Na đã chạy về quê lánh nạn một thời gian.
Một tháng trước, ả bất ngờ nhận được cuộc gọi từ "Chị Thu" từ Đế Kinh, đối phương là đại tỷ nổi tiếng trong hộp đêm ở Đế Kinh, người quanh năm dùng sắc tình để giao dịch.
Lâm Na đã ở với cô ta một thời gian, nhưng sau đó ả không thể chịu được những trò bỉ ổi của những tên giàu, nên đã lựa chọn rời đi tìm cách tự kiếm sống.
"Chị Thu", người mà ả đã lâu không gặp, nói qua điện thoại rằng có một kim chủ đã yêu cầu cô ta tìm một cô gái " hiểu chuyện và xinh đẹp", có một công việc quan trọng cần làm, sau khi hoàn thành cũng không thiếu chỗ tốt.
Lâm Na đang trốn ở quê nhà thực sự không có tiền để tiêu, sau khi suy nghĩ kỹ ả đã đồng ý.
Sau khi trở về Đế Kinh, Lâm Na chậm chạp chưa thấy được vị kim chủ trong truyền thuyết này, mà thay vào đó ả được bố trí làm nhân viên phục vụ phòng trong khách sạn này——
Công việc hàng ngày là giao hàng cho khách, việc này rất dễ dàng, một tháng có thể nhận được mức lương 8.000 tệ một tháng.
Nhoáng cái đã gần một tháng.
Ngay lúc Lâm Na đang bối rối, trợ lý của Bạc Quan Thành cuối cùng cũng đến trước cửa nhà ả nói cho ả biết cách "thực hiện" ——
Ả được sắp xếp để ngủ với "kẻ có tiền" rồi vu cáo hắn vì tội cưỡng gian.
"Bạc tổng, trước đây tôi không hề quen biết người này, biện pháp mà anh đề cập có lẽ tôi không làm được." Lâm Na nghĩ đến người bên cạnh Bạc Việt Minh gọi hắn là "chồng", ngập ngừng mở đường chạy trốn: "Nếu anh ta không thích phụ nữ thì sao? Nếu anh ta vẫn duy trì tỉnh táo thì sao?
Bạc Quan Thành lấy lại điện thoại, nhanh chóng xóa ảnh, nhìn bộ mặt của Bạc Việt Minh gã liền cảm thấy chán ghét.
"Nó không thấy được, tôi sẽ nhờ người đưa nó đến phòng khách sạn được chỉ định, sau đó cô có thể dùng thân phận phục vụ của mình để đi vào."
Bạc Quan Thành lấy từ trong ngăn kéo ra một túi nhựa nhỏ hình vuông trong suốt, trong đó có hai viên thuốc nhỏ màu trắng: "Thuốc này cô tự tìm cách đưa cho nó uống đi, ngay cả cái này cũng không làm được thì cô xứng đáng không phải là phụ nữ."
"..."
Lâm Na nhận thuốc mà không nói một lời.
Khi làm việc bên cạnh chị Thu, ả đã biết tác dụng của viên thuốc này, nó tan ngay trong nước, không mùi lại vị, tác dụng mạnh lại nhanh, là một trong những loại thuốc tăng khoái cảm phổ biến nhất trong các hộp đêm.
Hơn nữa chỉ cần qua 24 giờ, muốn điều tra ra cũng rất khó khăn.
Lâm Na nghĩ tới kế hoạch tiếp theo, trong lòng căng thẳng: "Bạc tổng, chúng ta làm như vậy thật không có vấn đề gì sao?"
Có lẽ vì nhìn thấy sự phản kháng và lạnh lùng của Bạc Việt Minh đối với mình, nên ả cảm thấy ngay cả thuốc cũng không đáng tin cậy, hơn nữa xong việc còn muốn diễn kịch bôi nhọ đối phương.
Nếu không cẩn thận, ả cũng có thể phải trả giá!
Bạc Quan Thành nhìn thấy Lâm Na do dự, vừa mở miệng đã thêm lời ngon ngọt dụ dỗ: " 10 vạn tệ đã được thêm vào thẻ, cô chỉ cần làm theo ý tôi muốn, vậy 200 vạn kia chính là của cô."
"..."
200 vạn?
Lâm Na vừa nghe thấy con số được nhân đôi, sự do dự của ả lập tức biến thành tro bụi.
"Cô yên tâm sau đêm nay tôi sẽ âm thầm khống chế dư luận, đem mọi mâu thuẫn dẫn về phía nó. Dù sao..." Bạc Quan Thành đẩy gọng kính lên, mỉm cười ôn hòa vô hại, "Người bị hại mới chính là cô, không phải sao?"
Lâm Na nhìn vào mắt gã, không tự chủ được nắm chặt viên thuốc trong tay: "Đã biết."
Đúng vậy.
Bạc Việt Minh bị mù, trong tay ả lại có thuốc,bất quá cũng chỉ là bán đứng chính mình mà thôi, cái gì mà xấu hổ, cái gì mà không có đạo đức, không có gì so được với vàng thật bạc trắng cả!
Bạc Quan Thành rất hài lòng với thái độ của Lâm Na: "Được rồi, cô ra ngoài chuẩn bị đi, đến lúc đó sẽ có người thông báo cho cô."
Lâm Na không hề nói nhiều, mang theo thần sắc kiên định rời đi.
Cửa phòng một lần nữa lại đóng lại.
Bạc Quan Thành rót cho mình một ly champange, nhàn nhã nếm thử, tối nay gã định tạo cho Bạc Việt Minh một bất ngờ lớn.
Ngoài kế hoạch một để Lâm Na tố giác Bạc Việt Minh, kế hoạch thứ hai còn lắp đặt một camera ẩn trong phòng ngủ chính, vế trước là để có chứng cứ vì tội cưỡng gian vế sau là để có hình ảnh chụp cảnh sắc tình.
Bất kể khoản nào, gã cũng muốn gây xôn xao dư luận càng sớm càng tốt, thậm chí còn móc nối Bạc Việt Minh với Tập đoàn Bạc thị.
Dư luận ác liệt như vậy sẽ ảnh hưởng đến lợi ích ngắn hạn của Tập đoàn Bạc thị trong thời gian ngắn, nhưng vậy thì sao? gã muốn làm cho những cổ đông đó nhận ra——
Sự tồn tại của Bạc Việt Minh đã hoàn toàn xâm hại lợi ích của tập đoàn, vì vậy đối phương mới có thể hoàn toàn bị xóa tên khỏi tập đoàn Bạc thị!
Về phần danh tiếng và lợi ích tập đoàn tạm thời bị tổn hại, Bạc Quan Thành hoàn toàn không để bụng, điều gã quan tâm chính là tương lai, gã chỉ cần đại phòng nắm trong tay quyền kiểm soát Bạc thị là được!
Bạc Quan Thành uống một hơi cạn sạch champange, gạt đi ác ý trong mắt, giấu đi tính toán trong lòng, lại khoác lên vẻ dịu dàng giả tạo rồi bước ra khỏi phòng.
Hôm nay gã chỉ cần ngồi ở một góc xem kịch, đem hết phong cảnh giao cho Bạc Việt Minh.
Lưới đã giăng sẵn, chỉ chờ cá không mắt đớp mồi thôi!
...
Đại sảnh bữa tiệc, mọi người ăn uống linh đình.
Kể từ khi Bạc Việt Minh bị mất thị lực trong một vụ tai nạn và mất chức tổng giám đốc, hắn dần trở thành khách mời bị bỏ rơi trong các bữa tiệc khác nhau, nhưng giờ đây các cổ đông lớn và các giám đốc điều hành công ty đã quay trở lại bên cạnh hắn.
Hỏi han ân cần, cực lực khen ngợi.
Dù biết Bạc Việt Minh không nhìn thấy nhưng trên mặt mọi người vẫn tràn đầy tươi cười.
Lâm Chúng im lặng đi theo Bạc Việt minh không thể không cảm thán - tâng bốc cấp trên và trấn áp cấp dưới thực sự là một nguyên tắc lớn trong giới kinh doanh.
Bữa tiệc đã kéo dài gần một giờ, Ôn thành công giành được dự án Ôn Thành, vẫn là tâm điểm chú ý của người khác, dù chỉ là trợ lý nhưng anh cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Trong lúc trò chuyện, Bạc Việt Minh đã uống hết một ly rượu nho.
Hắn vẫn giấu người ngoài sự thật về thị lực đã phục hồi: "Lâm Chúng, đổi một ly rượu khác đi."
Lâm Chúng phối hợp diễn xuất, cầm ly rượu rỗng rời đi: "Vâng."
Bạc Việt Minh luôn thận trọng với đồ uống đồ ăn ở bên ngoài, là trợ lý Lâm Chúng hiểu điều này, huống hồ ở chỗ này có nhiều loại người phức tạp.
Lâm Chúng đi đến khu vực nghỉ ngơi, chọn một bình rượu mới chưa bị mở ra, rót đầy ly rượu rồi quay trở lại khu vực giao lưu của phòng tiệc.
Trong vòng ba đến bốn phút, lại có thêm một vài người nữa đang nâng cốc trò chuyện xung quanh Bạc Việt Minh.
Lâm Chúng từ phía sau đến gần hàng ghế Bạc Việt Minh đang ngồi: "Bạc tổng, rượu..."
Anh vừa đưa ly rượu trong tay ra, lưng và bắp chân đột nhiên bị va chạm, ly rượu trong tay tràn ra, chất lỏng rượu vang đỏ đậm đà đổ lên trên bộ đồ của Bạc Việt Minh.
Để lại màu đậm trên vải.
Lâm Chúng không ngờ rằng mình lại mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy: "Bạc tổng! Tôi thật sự xin lỗi!"
Anh một bên nói lời xin lỗi với Bạc Việt Minh, một bên xoay người xem xét tình hình——
Bởi vì sự cố ngoài ý muốn này, các cổ đông đứng chéo phía sau đều lùi lại vài bước, nhất thời trên mặt không có gì khác thường, cũng không rõ là do người tạo ra hay là vô tình.
Lâm Chúng bất đắc dĩ, chỉ có thể xử lý tình huống của Bạc Việt Minh trước: "Bạc tổng, tôi..."
Bạc Việt Minh thoáng nhìn thấy vết rượu loang lổ trên bộ vest của mình, nhưng hắn không có ý trách móc Lâm Chúng, hắn biết cách làm việc của đối phương, chắc chắn không phải là người lỗ mãng.
Các cổ đông xung quanh tưởng rằng Bạc Việt Minh không nhìn thấy nên vội vàng giải thích sự việc: "Ai da, Bạc tổng, cậu nên đi thay bộ vest mới đi, rượu đổ hết lên người rồi kìa!
"Đây là nhược điểm của mấy bộ vest sáng màu, chỉ cần một vết bẩn thôi đã hiện rõ hết lên."
"Chúng ta hỏi quản lý khách sạn xem có thể tạm thời tìm được bộ đồ thay thế không?"
Là nhân vật chính quan trọng của bữa tiệc mừng hôm nay, Bạc Việt Minh không thể mặc bộ đồ dơ như vậy được.
Bạc Việt Minh hậu tri hậu giác giả vờ, cắt ngang lời nhắc nhở của mọi người: "Mọi người, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp được, tôi lên phòng trên thu dọn một chút, mọi người xin cứ tự nhiên."
Khách sạn này có cổ phần thuộc sở hữu của Bạc thị, Bạc Việt Minh và những người khác đều có phòng riêng ở đây.
Cửa thang máy đóng lại, cắt đứt sự náo nhiệt và ồn ào trong phòng tiệc.
Trên khuôn mặt Lâm Chúng vẫn đầy tự trách: "Bạc tổng, tôi thực sự xin lỗi. Vừa rồi tôi bị người đụng phải, vô ý cầm không chắc ly rượu."
Bạc Việt Minh nắm bắt được trọng điểm: "Cậu bị người đụng phải?"
"Vâng."
Lâm Chúng gật đầu khẳng định, thấp giọng tiết lộ: "Không bắt được là ai, nhưng lực đụng tôi hình như không phải là vô tình."
Bạc Việt Minh mơ hồ nhận ra điều gì đó, lại hỏi: "Hôm nay cậu có thấy Bạc Quan Thành không?"
Lâm Chúng lắc đầu: "Không thấy."
Bạc Việt Minh nhìn số thang máy đang chậm rãi nâng lên, trong đầu lại tràn ngập suy nghĩ.
Chuyện này không phải quá kỳ quái sao?
Đại phòng không có khả năng mặc kệ hắn trở về tổng bộ một cách " sáng chói" như vậy, ngay cả bữa tiệc này đều cam nguyện để hắn "nổi bật"?
Đối phương càng giấu giếm thì tối nay càng có khả năng xảy ra chuyện!
Bạc Việt Minh chợt hiểu ra, ánh mắt đột nhiên thay đổi: "Lâm Chúng, tôi có chuyện muốn cậu làm."
- -
Năm phút sau.
Bạc Việt Minh cởi áo vest, ngồi một mình trong phòng khách, hắn vừa gọi điện cho chú Khải để xác nhận tình hình của Bùi Ý——
Nhóc mèo con ăn tráng miệng và bữa tối xong vẫn ở trong phòng ngủ, không có chuyện gì xảy ra, nếu như hôm nay Bạc Quan Thành có kế hoạch thì đó chính là dành cho hắn.
Với suy đoán chắc chắn như vậy, Bạc Việt Minh kiên nhẫn ngồi trên ghế sofa chờ đợi.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Bạc Việt Minh hơi nhướng mày, cố ý đeo kính dẫn đường lên, chậm rãi tiến tới mở cửa.
"..."
Lâm Na đứng ở ngoài cửa đẩy giá đựng quần áo, khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc này, trái tim ả vô thức căng chặt, vẻ mặt không khỏi lộ ra một tia khẩn trương.
Bạc Việt Minh vừa nhìn đã biết trong đó có quỷ, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy: "Lâm Chúng?"
Trên thực tế, Lâm Chúng có trong tay thẻ dự phòng, lúc này mới được hắn cố ý sử dụng.
Lâm Na nhanh chóng giả vờ: "Xin chào Bạc tổng, tôi là nhân viên phục vụ phòng vip, quản lý của chúng tôi nghe nói về trường hợp của anh ở phòng tiệc, bên trên yêu cầu tôi mang tới một bộ đồ đặt may dự phòng đến phòng, ngài có muốn thử không ạ?"
Một bộ đồ dự phòng?
Trùng hợp vậy?
Bạc Việt Minh nhìn thấu không nói gì, một tay chống vào tường đi vào: "Được rồi, vào đi."
Lâm Na không ngờ có thể vào phòng Bạc Việt Minh dễ dàng như vậy, ả âm thầm cảm thấy may mắn, nhưng không quên đẩy giá đựng đồ đi theo hắn vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại.
Ả không biết khi nào trợ lý của Bạc Việt Minh mới về, chỉ có thể tranh thủ thời gian để hoàn thành việc này.
Lâm Na dùng danh hiệu "nhân viên phục vụ phòng" đi đến bàn trà: "Bạc tổng, trợ lý của anh không có ở đây sao? Nếu không anh chờ trợ lý quay lại giúp anh thử quần áo?"
Ả dừng lại trầm ngâm hỏi: "Tôi lấy gì đó cho anh uống nhé? Nước được không?"
Đối phương ở dưới tầng liên lạc lâu như vậy, nếu tiếp tục uống rượu, hắn chỉ càng khát thêm mà thôi.
Bạc Việt Minh luôn cảm thấy giọng nói của Lâm Na rất quen, nhưng nhất thời lại nhớ không ra, chờ đối phương lộ bí mật: "Được."
Sau khi nhận được câu trả lời, Lâm Na luôn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, nhưng mọi chuyện đã phát triển đến mức này, không có đường lui ả chỉ có thể căng da đầu hoàn thành thương vụ trị giá hai trăm vạn này.
Lâm Na rót một ít nước đá vào ly rượu, không quên quay đầu lại nhìn Bạc Việt Minh, sau khi xác nhận hắn không có bất kì biểu hiện gì, ả nhanh chóng lấy viên thuốc trong túi ra thả vào trong ly.
Không nghĩ tới, một màn này chuẩn xác rơi vào trong mắt Bạc Việt Minh.
Lâm Na cầm cốc nước lên lắc mạnh, viên thuốc tan trong nước cực nhanh, trong vòng ba bốn giây đã hoàn toàn biến mất.
Bởi vì quá khẩn trưởng nên trên bàn vương vãi rất nhiều vết nước.
Lâm Na gãi đầu hai cái, mỉm cười đặt ly nước vào tay Bạc Việt Minh: "Bạc tổng."
Bạc Việt Minh cầm lấy cốc nước đá được bỏ thuốc, rũ mắt cười như không cười—
Bạc Quan Thành không xuất hiện trong suốt toàn bộ quá trình, làm trò trước mặt đông đảo khách khứa để "phủi sạch" hiềm nghi của chính mình.
Sau đó, gã lợi dụng thân phận trợ lý của Lâm Chúng để làm dơ bộ đồ của mình, gã dự đoán được trong tình huống như vậy hắn sẽ phải đến phòng vip để thay quần áo, gã thậm chí còn đoán đúng Lâm Chúng " làm sai ", sẽ đích thân đi mua bộ vest mới để hắn lại một mình.
Cuối cùng, gã hối lộ "nhân viên phòng khách sạn" tìm cách dụ hắn vào bẫy rập.
Thứ nước có thuốc này còn có thể có tác dụng gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi " xong việc", hoặc là người phụ nữ trước mắt này sẽ buộc tội hắn cưỡng gian, hoặc là có hình ảnh hắn chật vật thất thố.
Nói tóm lại, là muốn danh dự của hắn nát bét!
Chắc hẳn sự việc này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tập đoàn Bạc thị, ảnh hưởng đến cái nhìn của các cổ đông đối với hắn, cuối cùng loại bỏ hoàn toàn khả năng hắn quay trở lại tổng bộ tập đoàn.
Bạc Việt Minh không thể không thừa nhận, Bạc Quan Thành đã bày ra cạm bẫy này rất tốt, nhưng thật đáng tiếc, mặc cho gã đã tính toán hết thảy, nhưng đối phương không nghĩ tới——
Mắt hắn đã lành từ lâu rồi!
Mà lúc Lâm Na tự mình dâng tới cửa, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược!
Lâm Na nhìn thấy Bạc Việt Minh không nhúc nhích: "Bạc tổng?"
Ả vừa dứt lời, Bạc Việt Minh ngồi trên ghế sofa đột nhiên kéo ả, thấp giọng hỏi: "Trên người cô có mùi gì?"
"..."
Lâm Na nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, lại nghe giọng điệu trầm thấp, chỉ cảm thấy nhịp tim mình đập loạn xạ.
Khuôn mặt trước mắt ưu tú không chê vào đâu được, Lâm Na không thể không thừa nhận, mặc dù không phải "làm ăn buôn bán", thì ả vẫn nguyện ý làm tình với đối phương.
"Bạc tổng, ngài có thể ngửi được sao?"
Lâm Na không tự giác mà mềm giọng, thân mình uốn éo muốn tới gần Bạc Việt Minh.
Vì làm nhân viên phục vụ phòng khách sạn nên ả buộc phải giảm tần suất xịt nước hoa do nhu cầu công việc, nhưng ả không ngờ rằng Bạc Việt Minh không thể nhìn thấy, lại có khứu giác nhạy bén như vậy.
"Mùi cam quýt?"
Mùi nước hoa quen thuộc xộc thẳng vào mũi, nối liền những ký ức trong tâm trí.
Bạc Việt Minh nhớ lại ký ức kinh tởm ở làng nghỉ dưỡng, đột nhiên tạt nước đá có thuốc trong tay lên mặt Lâm Na.
—— bẹp!
Sự thay đổi đột ngột khiến Lâm Na sợ hãi, hơi thở có chút dồn dập.
Giây tiếp theo, Bạc Việt Minh ác độc nắm lấy cằm ả: "Bạc Quan Thành bảo cô hạ thuốc tôi phải không? Cô nghĩ thủ đoạn vụng về này có thể dùng được với tôi bao nhiêu lần?"
"..."
Làm sao có thể như vậy được!
Bạc Việt Minh không phải bị mù sao? làm sao hắn có thể biết được?
Đôi mắt của Lâm Na mở to không thể tin được, khuôn mặt ả lập tức trắng bệch vì sợ hãi và đau đớn.
Bạc Việt Minh một bên giam giữ Lâm Na để ngăn ả trốn thoát, một bên hắn gọi điện thoại, sau đó tháo chiếc kính dẫn đường gây cản trở xuống.
Cặp mắt không giống người thường tích tụ đầy hàn ý, giống như một dòng sông băng màu xanh hàng vạn năm không tan, ngay cả khi ở trạng thái tĩnh lặng, cũng có thể làm người liên tưởng đến một vực sâu không đáy cắn nuốt sinh mệnh làm cho người ta sợ hãi.
Lâm Na từ đầu đến chân đều lạnh toát, cả người giống như rơi vào động băng, ngay cả những vệt nước bắn tung toé lên trên mặt cũng đang bất chấp mà khoan sâu vào da thịt.
Khi biết chuyện đã xảy ra, ả muốn bỏ chạy nhưng lại không thể thoát khỏi kiềm chế của Bạc Việt Minh.
Tiếng mở cửa điện tử lại vang lên.
Lâm Chúng dẫn Lão Phó nhanh chóng đi vào: "Bạc tổng!"
Ngay từ trong thang máy, Bạc Việt minh đã nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn cố tình yêu cầu Lâm Chúng rời đi trước, chỉ để khiến người trong bóng tối buông lỏng cảnh giác lộ ra dấu vết.
Bạc Việt Minh lạnh lùng nói: "Trước tiên tìm cái gì trói cô ta lại đi!"
Lâm Chúng và Lão Phó nhanh chóng làm theo chỉ thị, bọn họ lấy áo choàng tắm và khăn tắm từ trong phòng tắm ra, trói tay chân Lâm Na một cách nhanh chóng rồi chính xác rồi bịt miệng ả lại.
Lão phó trực tiếp hỏi Bạc Việt Minh: "Nhị thiếu gia, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? bây giờ tìm Bạc Quan Thành tính sổ sao?"
"Không vội."
Bạc Việt Minh biết tiếp theo Bạc Quan Thành sẽ làm gì, bình tĩnh nói: "Lâm Chúng, tạm thời sẽ không có người xông vào phòng này, cậu ở lại đây trông chừng người phụ nữ này, nhớ kiểm tra cả phòng ngủ chính, có thể có camera ẩn."
"Lão Phó, bữa tiệc này không thể đi được nữa, chúng ta từ cửa sau của khách sạn trở về trước."
Thứ nhất là ngăn cản Bạc Quan Thành có bất kỳ phương án dự phòng nào.
Thứ hai, cũng chính là cho Bạc Quan Thành và mọi người trong phòng tiệc một tin tức sai lầm, khiến bọn họ lầm tưởng rằng tối nay Bạc Việt Minh "có việc trì hoãn".
Bạc Việt Minh sẽ giải quyết triệt để món nợ này, nhưng không phải bây giờ, không phải đêm nay!
Bạc Quan Thành đã muốn hủy hoại thanh danh của hắn, vậy đương nhiên hắn phải tặng lại gấp đôi!
"Ô ô ô ưm a"
Lâm Na ngã gục xuống sàn khóc nức nở hối hận đến mức nước mắt rơi đầy sàn.
Bạc Việt Minh chán ghét đến cực điểm mà liếc nhìn ả một cái, như chợt nhớ ra điều gì thú vị: "Hạ thuốc tôi phải không? Quả nhiên là một ý kiến hay."
Hắn đang lo lắng không biết làm thế nào để thẳng thắn hết mọi chuyện với Bùi Ý ở nhà.
Một khi đã như vậy, không bằng tận dụng "cơ hội đặc biệt" này để thử và làm sáng tỏ tâm ý của nhóc mèo con.
...
"Cạch!"
Bọt khí tạo ra âm thanh êm tai khi mở nắp.
Bùi Ý nhìn thời gian trên điện thoại, xoa tay hầm hè, ngo ngoe rục rịch.
Cậu thực sự không thể thoát khỏi cơn nghiện rượu, nhưng cũng không dám thách thức tửu lượng ít ỏi của mình.
Vì vậy, lúc chú Khải không để ý, cậu đã lén lấy chai nước có ga trong tủ lạnh ra, sau đó tìm một chai rượu vang đỏ có nồng độ cồn thấp nhất trong tủ rượu rồi nhanh chóng chạy về phòng.
Lần trước khi ăn tối với Trương Thuận Chi và Du Kỳ Niên, thứ nước có ga có cồn đã mang đến cho Bùi Ý một nguồn cảm hứng mới——
Nước có ga pha với rượu!
Chỉ cần có một chút vị cồn là đủ rồi!
Nếu là trước đây, Bùi Ý chắc chắn sẽ là người chửi đầu tiên: Trộn lẫn với thứ này thì có thể uống ra cái gì? Thật là lãng phí rượu ngon!
Nhưng bây giờ, Bùi Ý hận không thể cho mình một cái vỗ tay trầm trồ khen ngợi: trộn lẫn như vậy uống lại có mùi rượu, quả thật hoàn mỹ!
Bùi Ý nghĩ đến câu nói trước khi Bạc Việt Minh ra cửa, nên chỉ dám đổ một lớp mỏng xuống đáy cốc, lại bỏ thêm non nửa chai nước có ga, cẩn thận mà điều chế cho mình một ly rượu có ga.
Cũng may mới nếm thử hương vị cũng không tệ lắm, cậu ôm tâm thái hưởng thụ, rất mau đã uống xong một ly.
Đáng tiếc, hương vị của rượu không thỏa mãn được cơn nghiện rượu của Bùi Ý, ngược lại khiến cậu muốn uống thêm một ly nữa, đúng lúc cậu đang do dự có nên uống thêm một ly nữa hay không——
Đột nhiên bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân đặc biệt hỗn độn, kèm theo đó là giọng nói hoảng sợ của chú Khải và lão Phó.
Bùi Ý lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, giấu chai rượu dưới gầm bàn, mở cửa bước ra ngoài——
Lão Phó vội vàng đỡ Bạc Việt Minh vào phòng khách nhỏ, khuôn mặt của đối phương đỏ ửng dị thường, bước chân có chút loạng choạng, hô hấp càng dồn dập.
Bùi Ý giật mình, vội vàng bước tới: "Nhị ca?"
Chú Khải vô cùng lo lắng: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Lão Phó!"
Lão Phó đối diện với tầm mắt Bùi Ý, do dự hai ba giây mới lắp bắp nói: "Nhị thiếu gia trong bữa tiệc bị người ta tính kế hạ dược, nên tôi đưa cậu ấy về! Lâm Chúng ở bên đó giải quyết hậu quả."
Trong lòng Bùi Ý thắt lại.
Chú Khải và Lão Phó đưa Bạc Việt Minh ý thức sắp "sụp đổ" trở lại phòng ngủ chính, người trước lo lắng nói: "Tôi chạy xuống tầng lấy điện thoại tìm bác sĩ tới!"
"Tiểu tiên sinh, cậu để ý đến nhị thiếu gia một chút, chúng tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại!"
Lão Phó vừa thấy chú Khải hoảng sợ bỏ đi, vội vàng đuổi theo, gấp đến độ muốn ném củ khoai lang phỏng tay này ra ngoài.
Trong lòng Bùi Ý chỉ tập trung vào Bạc Việt Minh, cậu không cách nào nhận ra Lão Phó có vài điểm không được tự nhiên, cậu nhanh chóng đến gần bên cạnh Bạc Việt Minh, lông mày gần như nhíu lại——
Hôm nay mình không đi theo Bạc Việt Minh đúng một ngày, sao hắn đã bị người khác tính kế rồi?
Bùi Ý nhìn đối phương sắc mặt đỏ bừng vì khó chịu, trong lòng vừa lo lắng vừa hối hận: "Em lấy nước cho anh."
Vừa nói xong, Bạc Việt Minh nửa cúi nửa ôm Bùi Ý chủ động dâng tới cửa, sau đó xoay người đè cậu xuống giường.
"Đừng nhúc nhích."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT