Đồng hồ sinh học của Bạc Việt Minh luôn đúng giờ, khi tỉnh dậy, cánh tay bị cảm giác tê dại quen thuộc chiếm giữ.
Chăn của hai người đã bị Bùi Ý đá gần như toàn bộ, nhưng đầu sỏ gây tội vẫn không biết gì khoác cả tay cả chân lên người hắn, say rượu ngủ ngon lành.
Bạc Việt Minh hiếm khi muốn ngủ nướng thêm một lúc nữa, nhưng rất mau đã bị lý trí đè ép trở về.
Nếu ngủ thêm một nữa sẽ không sao, nhưng sợ sau khi Bùi Ý tỉnh lại sau sẽ giật mình đến phát ngốc, hắn còn muốn chơi đùa với nhóc mèo con thêm một chút nữa, nên không thể làm lộ bí mật được.
Bạc Việt Minh một lần nữa đắp chăn cho Bùi Ý, nhanh chóng đứng dậy xuống giường.
Hắn đặt chai rượu vang đỏ của ngày hôm qua lên bàn cạnh giường ngủ rồi ra khỏi phòng, giả vờ như cái gì cũng không thấy.
So với "bị bắt quay ngựa", Bạc Việt Minh càng mong chờ Bùi Ý vào một ngày nào đó sẽ chủ động nói cho hắn biết tất cả, nếu nhóc mèo con thích diễn hắn sẽ tiếp tục diễn cùng cậu.
Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng.
Tiếp theo là một thanh âm kinh ngạc vang lên: "Nhị thiếu gia?"
Bạc Việt Minh di chuyển mắt và thấy chú Khải đang đứng ở trước cửa hành lang.
Chú Khải vốn là muốn xem Bạc Việt Minh đã dậy chưa, lại không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy, nhất thời không biết nên tiến hay lùi.
Ông thân làm trưởng bối thật sự không thể nhịn xuống quan tâm, hỏi một câu: "Nhị thiếu gia, cậu và tiểu tiên sinh đây là?"
"Không có gì, Bùi Ý tối hôm qua uống say."
Bạc Việt Minh nhanh chóng đi ra ngoài vài bước, hạ giọng sợ đánh thức người trong phòng: "Cứ coi như chúng ta không biết chuyện Bùi Ý uống rượu đi, chú trước hết đi chuẩn bị ít trái cây giải rượu và nước mật ong chờ em ấy tỉnh lại rồi uống."
Chú Khải sửng sốt vài giây, đột nhiên không hiểu hai người trẻ tuổi này đang làm chuyện gì, nhưng ông vẫn là lựa chọn đáp ứng: "Vâng."
"Nhị thiếu gia cậu muốn ăn gì? Tôi bảo phòng bếp chuẩn bị cháo."
"Ừ, cháo đi."
Bạc Việt Minh nhớ tới tình huống của Bùi Ý, bất đắc dĩ nói: "Phỏng chừng hôm nay Bùi Ý sẽ không dậy, để phòng bếp chuẩn bị bữa trưa sớm, tôi về phòng tắm rửa rồi xuống tầng."
"Vâng."
...
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.
Bùi Ý ủ rũ cụp đuôi ngồi trước bàn, ăn không nhiều mà cứ bóc nho nhét vào miệng, hy vọng sẽ lập tức xua đi lượng cồn còn sót lại trong cơ thể.
Đã lâu rồi cậu không được uống rượu thoả thích.
Tối hôm qua không ai quản cậu liền không khống chế được bản thân, nói chỉ uống một phần ba thôi, kết quả càng uống càng hăng, đến cuối say không biết trời đất là gì ngủ một giấc tới sáng.
Bùi Ý nghĩ đến đây, có chút chột dạ mà liếc nhìn Bạc Việt Minh đối diện.
Ánh mắt đối phương hơi có chút vô lực mà buông xuống, thong thả ung dung mà ăn đồ ăn chú Khải đã chuẩn bị, hoàn toàn không thấy được trạng thái say rượu của cậu, hẳn là ngày hôm qua hắn không phát hiện không phát hiện mình uống rượu.
Bùi Ý âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May sau khi cậu uống rượu xong rất ngoan ngoãn, không nháo ra chuyện gì xấu.
Tham Trường ngồi ở góc bàn đột nhiên nhảy lên ghế dựa, đứng thẳng thân thể ngửi quả nho trong tay Bùi Ý, làm nũng đòi ăn: "Meo ~"
"Không cho."
Bùi Ý siêu nhỏ giọng ngăn lại, rồi đưa một quả nho bóc vỏ khác vào trong miệng.
Lúc này dù có khó chịu đến mấy, cậu cũng phải giả vờ như không có chuyện gì, dù sao cậu cũng không dám xin thuốc giải rượu, may mà nho cũng có tác dụng giải rượu, ăn nhiều một chút cũng không sợ bị lộ.
Bùi Ý ăn hết quả này đến quả khác hai má thỉnh thoảng sẽ phồng lên.
Trong lúc cậu không chú ý Bạc Việt Minh lén nhìn cậu, trong mắt thoảng qua tia bất đắc dĩ——
Lúc này không cho thuốc giải rượu cũng tốt.
Để cho nhóc mèo con nhớ, tửu lượng không tốt không nên làm bậy.
"Nhị thiếu gia."
Chú Khải từ ngoài biệt thự trở về, đến gần bàn ăn nói: "Tam tiểu thư đã từ nước ngoài trở về."
Đuôi lông mày Bạc Việt Minh hơi nhếch lên: "Bạc Kiều đã trở lại?"
Đang ăn nho Bùi Ý nghe thấy lời này, vô thức dựng hai tai lên, trong đầu bắt đầu hồi tưởng nhân vật "Bạc Kiều" này ——
Đối phương là chị em song sinh với Bạc Vọng, cũng là em gái cùng cha khác mẹ của Bạc Việt Minh, đứng thứ ba trong toàn bộ nhà họ Bạc.
Bạc Kiều từ nhỏ đã ở nhà họ Tiết, lớn lên dưới sự chăm sóc của ông bà ngoại, từ khi học cấp 3 cô đã chọn đi du học, tính cách tương đối dũng cảm và độc lập.
Bùi Ý nhớ rõ, ngoại trừ Bạc lão phu nhân ở ngoài, Bạc Kiều là người duy nhất trong nguyên tác không có bất kỳ thành kiến nào với Bạc Việt Minh, nhưng dù sao cũng là anh em cùng cha khác mẹ, quan hệ không tính là quá thân cận.
"Là hôm qua mới trở về."
"Người giúp việc vừa chuyển lời, nói chúng ta đã lâu không gặp, Tam tiểu thư nói rất nhớ mọi người, muốn mời chúng ta tối nay tới nhà chính họp mặt."
Chú Khải liếc nhìn Bùi Ý vẫn đang bóc nho, kể lại tất cả những gì mình đã biết: "Nhị thiếu gia, cậu có đi không?"
Bùi Ý thực sự muốn gặp tam tiểu thư trong lời đồn, nhưng cô ấy không mời cậu, cậu cũng không thể đưa ra quyết định thay cho Bạc Việt Minh.
"Đi."
Bạc Việt Minh suy xét đồng ý, còn như có như không mà liếc nhìn người đối diện: "Bùi Ý cũng đi theo cùng đi."
Đại phòng và nhị phòng, nói không chừng đêm nay có những thứ hấp dẫn để xem.
Một khi đã như vậy, hắn mang nhóc mèo con hay tò mò trộn lẫn một chân, chưa chắc không thể.
...
Buổi tối 6 giờ.
Bạc Việt Minh mang theo Bùi Ý đúng giờ đến nhà chính, bầu không khí náo nhiệt trong phòng chớp mắt đình trệ.
Trong lúc im lặng, Bùi Ý nhanh chóng quan sát lần lượt từng người trên bàn cơm ——
Bạc lão gia tử ngồi ở ghế chủ vị, một trái một phải hai bên sườn là con trai cả Bạc Lập Huy, con thứ Bạc Lập Hồng, cũng chính là trong miệng người ngoài gọi "Đại phòng, nhị phòng".
Tiết Mẫn ngồi bên cạnh chồng, nhìn về phía Bạc Việt Minh trong ánh mắt trước sau như một: không vui.
Người chồng phong lưu đa tình của bà đã có quan hệ tình cảm trước khi kết hôn, thậm chí còn sinh trước bà một đứa con trai, làm người ai có thể dễ chịu được? Huống chi Bạc Việt Minh được Bạc lão phu nhân yêu thích, thậm chí còn vượt qua cả Bạc Vọng!
Tưởng tượng đến con trai út nhà mình ngoài ý muốn gãy xương, chỉ có thể nằm trên giường bệnh, vẻ mặt Tiết Mẫn càng trở nên khó coi.
Nếu không phải Bạc Việt Minh ở trong bữa tiệc gây khó dễ, Bạc Vọng sẽ chạy không tới quán bar uống rượu? Sẽ không bị gãy xương? Tất cả đều do tên tạp chủng này gây lên!
Đôi mắt ẩn dưới cặp kính dẫn đường của Bạc Việt Minh nhìn rõ tình hình, trực tiếp bỏ qua một chút địch ý không đáng kể, hạ mắt xuống để hạn chế tầm nhìn, dùng gậy dẫn đường từ từ đến gần.
Bùi Ý đi theo bên người hẳn, đồng dạng cũng giả vờ căng thẳng.
Phía sau tiếng bước chân vang lên, giọng nói Bạc Quan Thành vang lên: "Việt Minh cuối cùng em cũng tới rồi, anh đang chuẩn bị kêu người tới đón em tới."
Bạc Việt Minh cùng Bùi Ý đồng thời thoảng qua một tia chán ghét, lại cực nhanh ẩn vào giữa mày.
Bạc Quan Thành đến gần, chủ động vỗ vỗ bả vai Bạc Việt Minh: "Đi đến chỗ ngồi có được không? Để anh giúp em?"
Bạc Việt Minh từ chối: "Không nhọc anh họ lo lắng, có chú Khải dẫn đường là được."
Hai người "huynh đệ hữu hảo" mà nói chuyện với nhau hai câu, từng người ngồi vào chỗ.
Con dâu trưởng không tới, Bạc Quan Thành và ba Bạc Lập Huy ngồi cạnh nhau, còn Bạc Việt Minh và Bùi Ý, hai người ngồi cách Tiết Mẫn một ghế nên ngồi ở cuối.
Bạc Quan Thành mỉm cười nhìn về phía đối diện: "Nhị thẩm, vết thương ở chân của Tiểu Vọng đã đỡ hơn chưa? Cháu đã liên hệ với một chuyên gia chỉnh hình rất giỏi. Nếu cần thiết, ông ấy có thể tiến hành kiểm tra chi tiết hơn cho Tiểu Vọng."
Gã từ trước đến nay đều rất giỏi ngụy trang.
Tiết Mẫn lo lắng cho tình trạng chân của con trai mình, nghe vậy tức khắc vui vẻ ra mặt: "Ai, cảm ơn Quan Thành đã lo lắng."
Nói xong, bà lại nhìn về phía Bạc Việt Minh bên cạnh, thấp giọng nói thầm: "Đồng dạng là anh, sao lại khác biệt lớn như vậy."
Bạc Lập Hồng không dấu vết mà kéo áo vợ, ý bảo bà nói ít thôi, kết quả gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của Tiết Mẫn.
Bùi Ý đem một màn này thu vào trong mắt, như cũ bình tĩnh nhìn Bạc Việt Minh, thầm nghĩ ——
Một người anh họ làm bộ làm tịch mà " tỏ ra tốt bụng", một người anh khác lại là ở phía sau màn làm chủ dẫn tới "gãy xương".
Sự khác biệt này có thể không lớn sao?
Bạc Quan Thành giả vờ như không để ý đến mâu thuẫn nhỏ giữa hai vợ chồng ở nhị phòng, tiếp tục cười hỏi: "Kiều Kiều đâu? Nói không phải đêm nay đón gió tẩy trần cho em ấy sao? Hiện tại cả nhà đều đến đông đủ rồi, sao bây giờ còn chưa đến?"
Bạc lão gia tử ngồi ở vị trí chủ vị nghe thấy lời này, như có như không mà hít một hơi thật sâu.
Tiết Mẫn vội vàng giải thích: "Ba, mọi người chờ một chút, Kiều Kiều lâu lắm rồi không trở về, buổi chiều ngủ bù lại sức, con bé cũng phải có thời gian để trang điểm xinh đẹp..."
Bạc Lập Hồng nói tiếp: "Con đã thúc giục con bé rồi, sẽ tới nhanh thôi."
"Từ từ cũng không sao." Bạc lão gia tử phát ra tiếng.
Ông ta nhìn những người hầu và quản gia đang đứng bên bàn ăn, yêu cầu: "Ngoại trừ lão Thân, những người khác đều rời đi đi, đây chỉ là một bữa tiệc gia đình nhỏ, không cần nhiều người như vậy đứng xung quanh hầu hạ."
Chú Khải nghe thấy lời này, lo lắng nhíu mày: "Lão gia tử, mắt nhị thiếu gia không tiện, tôi......"
Bạc lão gia tử cau mày: "Bảo ông đi ra ngoài thì cứ đi ra ngoài đi, lão Thân làm tổng quản gia còn đứng ở chỗ này, chẳng lẽ để cháu trai tôi đói không ăn được cơm sao?"
"..."
Bạc Việt Minh thấp giọng nói: "Chú Khải, tôi không sao."
Chú Khải biết tình huống thật sự của Bạc Việt Minh, cũng không nói lại được với Bạc lão gia tử, đành phải khẽ gật đầu lui về phía sau.
Như để giảm bớt sự im lặng và xấu hổ, Bạc Quan Thành đột nhiên lên tiếng: "Ông nội, trước đây không phải ông nói ông ăn không ngon sao? Cháu mang theo một chút sơn trà tốt nhất đến cho ông, kích thích vị giác làm ấm dạ dày."
"Nếu Kiều Kiều còn chưa tới, cháu pha cho mỗi người một cốc, mọi người đều có nếm thử?"
Đối với Bạc Quan Thành vị cháu trai này, Bạc lão gia tử luôn phá lệ thiên vị và ưu ái: "Được, chúng ta thử uống đi."
Bạc Quan Thành liếc nhìn người người hầu A Khai bên cạnh, người sau hiểu ý, đi thẳng về phía quầy nước ngoài bếp.
Chưa đầy năm phút, đối phương đã mang khay trà quay lại.
Người hầu A Khai bắt đầu phục vụ trà cho Bạc lão gia tử ở chủ vị, rồi theo thứ tự từ trái sang phải.
Bạc Quan Thành nhìn chăm chú vào cốc trà thuốc sơn tra đang tỏa khói nóng, tùy ý để A Khai đưa cốc trà bốc khói tới trước mặt Bùi Ý.
"Bùi tiểu thiếu gia, trà của cậu."
Bùi Ý ngắn ngủi im lặng mà nghiêng đầu, đối diện tầm mắt của người hầu A Khai: "Nóng quá."
A Khai bị ánh mắt cậu nhìn chằm chằm làm cho căng thẳng một lúc rồi mới đáp: "Đúng vậy, Bùi tiểu thiếu gia xin hãy cẩn thận."
"...."
Bạc Việt Minh im lặng quan sát tất cả những điều này qua tròng kính, hắn nhạy bén nhận thấy có điều gì đó không ổn ——
Người hầu này mới tới sao?
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy người này bên cạnh Bạc Quan Thành.
Trong lúc suy tư, người hầu A Khai bưng lên một tách trà cũng đang bốc khói, cẩn thận đưa vào tay Bạc Việt Minh: "Nhị thiếu gia, trà của anh."
Bạc Việt Minh ngay lập tức nhận ra điều gì đó và hơi co cánh tay phải lại, quả nhiên, chiếc cốc của A Khai đột nhiên nghiêng "vô tình".
Trà nóng ở nhiệt độ nhất định vương vãi trên bàn, va chạm với bát đĩa bên cạnh tạo ra tiếng lạch cạch.
Bạc Việt Minh nhanh chóng che lại cánh tay phải của mình, phát ra một thanh âm trầm khàn cực kỳ đau đớn, hoảng sợ đứng dậy lui về phía sau, kết quả vô ý xô đổ ghế, lại phát ra một tiếng động lớn.
A Khai hoảng sợ "Nhị thiếu gia, thật xin lỗi! Là tôi không cầm chắc!"
Ánh mắt Bùi Ý ngồi bên cạnh đột nhiên thay đổi ——
Không cầm chắc?
Thật sự coi cậu là tên ngốc sao?
Cư nhiên còn dám ở dưới mí mắt cậu động thủ với Bạc Việt Minh?
Bùi Ý quyết đoán cầm lấy cốc trà của mình, hất thật mạnh vào cánh tay A Khai, giả điên kêu gào: "Quá nóng, không uống!"
A Khai bên cạnh không dự đoán được Bùi Ý sẽ đột nhiên "nổi điên", hơi nóng trên cánh tay trong nháy mắt truyền đến trái tim.
"—— tê!"
Vẻ hoảng sợ giả tạo trên mặt anh ta nứt ra và được thay thế bằng nỗi đau thực sự.
Theo sau một biến cố đột ngột này, sự chú ý của mọi người tập trung lại thì thầm vào tai nhau nói.
Bạc Lập Hồng có chút kinh ngạc, nhưng ông lại không quan tâm đến vết thương con trai mình, Tiết Mẫn tràn ra một tiếng cười không thể nghe thấy.
Bạc Quan Thành nhìn vẻ mặt Bạc Việt Minh vẫn duy trì đau đớn, sâu trong đồng tử thoảng qua một tia u ám, nghi ngờ trong lòng lúc này mới biến mất.
Gã cố tình chọn bữa tối này để yêu cầu người hầu của mình làm một số thủ thuật, chỉ để kiểm tra tình trạng mắt của Bạc Việt Minh trước mặt tất cả mọi người——
Người bình thường nhất định sẽ né tránh trong khoảnh khắc nhận thấy trà nóng được đưa tới, nhưng Bạc Việt Minh lại không kịp phản ứng, thậm chí sau khi rót trà nóng, hắn còn đứng dậy né tránh.
Bùi Hoán nói thấy Bạc Việt Minh xuất hiện ở G.M, hắn còn tưởng hai mắt của mình đã lành?
Không nghĩ tới, qua bốn tháng vẫn là một người mù!
Rất hợp ý gã.
Bạc Quan Thành phán đoán tình huống, cùng lúc đó, tiếng giày cao gót chạm đất vang lên ——
Bạc Kiều xuất hiện trong bộ váy đỏ rực rỡ.
Cô vừa đến cửa chính liền chú ý tới tình huống bên trong, không đợi mọi người mở miệng, cô đã hướng về quản gia mà trách móc.
"Xảy ra chuyện mà ngây ngốc ở chỗ này, còn không chạy nhanh đi lấy túi chườm nước đá đưa cho anh hai tôi chườm?"
"Lão gia tử đau lòng cho anh hai phản ứng không kịp, ông đến một chút sơ cứu khẩn cấp còn không có, sao lên làm được tổng quản gia vậy? Dựa ngươi cái mặt già này sao?"
Lời này nói được trắng ra, nửa câu sau không hề giữ lại một chút mặt mũi cho tổng quản gia.
"..."
Sắc mặt lão Thân ngượng ngùng, lão lùi lại nhận được ánh mắt ra hiệu của Bạc lão gia tử, vội vàng xoay người đi lấy túi chườm nước đá.
Bùi Ý không chú ý đến tam tiểu thư vừa mới xuất hiện, nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Bạc Việt Minh, muốn kiểm tra tình trạng tay phải của hắn: "Nhị ca, tay."
Trên thực tế, vào lúc đó, Bạc Việt Minh đã có chút đề phòng.
Chỉ là ở trước mắt nhiều người, hắn không thể né tránh đến quá mức đột ngột, để tránh bị phát hiện.
Tuy nhiên, Bạc Việt Minh vẫn tránh được phần nguy hiểm hơn ở cổ tay, chỉ có đầu ngón tay và mu bàn tay bị tổn thương chút ít, còn phản ứng cường điệu vừa rồi là hắn đều dùng nó để lừa gạt mọi người.
Bùi Ý nhìn thấy ngón tay đã đỏ bừng thậm chí còn phồng rộp của Bạc Việt Minh, hô hấp run lên: "Nóng, có đau hay không?"
Bạc Việt Minh có khả năng chịu đau rất mạnh, vết bỏng này hoàn toàn có thể khống chế được, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng hiếm thấy của Bùi Ý, lời nói đến bên miệng lại đặc biệt tâm cơ mà sửa lại: "Ừ, có một chút."
Vừa dứt lời, quả nhiên hắn nhìn thấy trong mắt nhóc mèo con càng thêm lo lắng.
Lúc này, Bạc Kiều đang đứng ở cuối bàn ăn bừa bộn, nheo mắt nhìn người hầu A Khai, đường kẻ mắt màu đỏ hướng lên trên khiến ánh mắt của cô càng sắc bén hơn.
A Khai không biết nhiều về vị yam tiểu thư này nên vô thức bào chữa cho mình: "Tam tiểu thư, là, là vấn đề của tôi"
Bạc Kiều hừ một tiếng: " Đương nhiên là vấn đề của anh, nếu không thì còn có thể là ai nữa? Anh thậm chí còn mắc sai lầm trong cách rót trà và rót nước cơ bản nhất?"
"Anh họ." Cô nhìn về phía Bạc Quan Thành cười hỏi: " Sao anh lại giữ một người như vậy bên mình thế? Nhà lớn chắc chắn không thiếu tiền đi? Anh thậm chí còn không tuyển được người hầu tốt hơn sao?"
"..."
Bạc Quan Thành nhất thời nghẹn họng.
Bạc Lập Huy bên cạnh tức khắc cảm thấy hơi chột dạ không nhịn được, ho nhẹ một tiếng.
Tiết Mẫn thấy con gái mình vừa đến mồm miệng đã như khẩu súng bắn liên thanh, vội vàng đứng dậy ý bảo: "Kiều Kiều, người hầu thỉnh thoảng mắc lỗi trong công việc là chuyện bình thường, con đừng nói bừa nữa."
Bùi Ý nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt ——
Thỉnh thoảng mắc lỗi trong công việc là chuyện bình thường? Giả vờ khoan dung làm gì? Tôi mà là người khác chắc cũng vô ý đổ nước trà nóng trên tay Bạc Vọng đấy!
Nếu không phải người trong nhà, mới không đau lòng, không tức giận!
Tiết Mẫn tiếp tục nói: "Mau vào chào ông nội con đi."
Bạc Kiều nhìn về phía Bạc lão gia tử, cười xin lỗi: "Ông nội, cháu ở nước ngoài đã lâu, thích nói chuyện thẳng thắn, mong ông đừng để ý."
Dù sao cũng là đưa cháu gái duy nhất của mình, Bạc lão gia tử vẫn còn tính khoan dung: "Được rồi, đều ngồi đi."
Bạc Kiều nhìn Bạc Việt Minh đã chườm đá xong, mỉm cười ra hiệu với A Khai: "Còn ở đây làm gì?"
"Chính anh đã làm sai chuyện còn bị thương đến anh hai tôi, còn chọc đến Bùi tiểu thiếu gia không vui, với vết thương của anh, sẽ không chờ chúng tôi gọi xe cứu thương tới rước anh chứ?"
"..."
Vẻ mặt A Khai trở nên xấu hổ cực độ.
Anh ta nhìn thoáng qua Bạc Quan Thành không hề phản ứng, chịu đựng tức giận cùng nghẹn khuất đi ra ngoài.
Quản gia lão Thân vừa mới bị giáo huấn, không đợi Bạc lão gia tử chỉ thị, nhanh chóng dọn dẹp đống bừa bộn ở cuối bàn ăn, chủ động đỡ Bạc Việt Minh và Bùi Ý ngồi xuống.
Bạc Kiều thấy vậy, lúc này mới cong môi ngôi bên cạnh Tiết Mẫn.
Đồ ăn được mang lên.
Tâm trí Bùi Ý cuối cùng cũng hoạt động trở lại, cậu bí mật quan sát Bạc Kiều thông qua động tác ăn uống của cô——
Đối phương mặc một chiếc váy dài trên xương quai xanh có xăm một chuỗi ký tự tiếng Anh, tóc được buộc gọn trên đầu, phô bày trọn vẹn vẻ ngoài thanh tú và diễm lệ.
Bạc lão gia tử nhìn đứa cháu gái đã lâu không gặp, trong mắt hiện lên một tia không đồng tình với phong cách ăn mặc của cô, nhưng ông kiềm chế không nhắc đến:"Tiểu Kiều, sao cháu đột nhiên muốn về nước?"
"Cháu ở nước ngoài chán rồi."
Bạc Kiều đẩy nước trà sơn tra trước mặt ra, cầm lên ly champagne bên cạnh uống lên nửa ly nói: "Ông nội, cháu cũng muốn làm việc cho nhà họ Bạc, ông sắp xếp cho cháu một vị trí giám đốc trong tập đoàn đi."
"..."
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều im lặng.
Bạc Việt Minh che túi nước đá lại, đột nhiên cảm thấy mình đã đánh giá thấp người em gái đã lâu không gặp này.
Trong một công ty lớn như nhà họ Bạc, có sự tham gia của Bạc Lập Huy và Bạc lập Hồng, bất kỳ sự sắp xếp hoặc thay đổi vị trí nào cũng có thể ảnh hưởng đến hướng đi quyền lực trong tương lai.
Bạc Kiều nói ra dễ dàng, nhưng sức nặng của lời nói này không hề nhẹ.
Bùi Ý cũng nghe hiểu được ý này cũng rất hứng thú chờ đợi câu trả lời của Bạc lão gia tử.
"Tiểu Kiều, một nữ hài tử lấy tiền trong nhà ăn nhậu chơi bời là được, cần gì phải bận tâm đến mấy thứ này?"
Bạc lão gia tử không dấu vết mà thoái thác, sau đó ra hiệu cho con trai thứ hai Bạc Lập Hồng: "Nếu cháu không chịu ngồi yên, vậy ông sẽ sắp xếp cho cháu một vị trí nhẹ nhàng hơn trong công ty con."
"Khối lượng công việc ở tập đoàn rất lớn và nặng nề, cháu sao có thể chịu nổi?"
"Thời điểm bà nội làm chủ, nhưng luôn luôn thi hành nam nữ bình đẳng, nhà chúng ta không thịnh hành trọng nam khinh nữ đâu nhỉ?" Bạc Kiều phản bác, đem ly champagne uống một hơi cạn sạch.
"Ông nội, cháu không chê mệt, người nào cũng sẽ có một cương vị, còn không phải là ông nói sao?"
"..."
Ánh mắt Bạc lão gia tử hơi thay đổi.
Tiết Mẫn phát giác ra bầu không khí có gì không đúng, vội vàng giấu tay dưới gầm bàn ngăn con gái mình lại.
Bạc Kiều bình tĩnh buông ly rượu, nhìn như vô hại mà cười hỏi: " Phải không? Bên ngoài cháu nghe được rất nhiều lời bàn tán, nói rằng ông nội rất ưu ái bác và anh họ."
Bạc Quan Thành nhìn thoáng qua Bạc lão gia tử, truy hỏi: "Kiều Kiều, em nghe được chuyện này ở đâu?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Bạc Kiều nhìn chung quanh một vòng bàn ăn: "Hiện tại tập đoàn đổng sự là bác, tổng giám đốc là anh họ, nhị phòng chúng ta nhiều con như vậy, ngoài công ty chi nhánh ra còn có cái gì nữa? Nhân tiện, bác cũng phụ trách một công ty chi nhánh phải không?"
Tính theo cách này thì nhìn phòng căn bản chẳng thu được gì cả.
Bạc lão gia tử dừng lại động tác ăn cơm: "Cháu tuổi còn trẻ, không hiểu đừng nói bừa, mắt Việt Minh không tiện, ta bất đắc dĩ mới bỏ chức vị của thằng bé, tạm thời giao cho Quan Thành quản lý, anh cháu cũng rất vất vả."
Bạc Việt Minh nghe thấy lý do thoái thác buồn cười này, yên lặng cầm túi nước đá sắp tan chảy xuống.
Bùi Ý đồng dạng ở dưới đáy lòng trào phúng ——
Có thể bày tỏ sự thiên vị nói được ra đoàng hoàng như thế, thật đúng là hiếm thấy.
"Vất vả?"
Bạc Kiều cân nhắc từ ngữ này, cất giấu một tia có mục đích: "Dã tâm lớn, đương nhiên sẽ vất vả, nếu chỉ là tạm thời, vậy thay đổi người đi."
Bạc Lập Hồng nhíu mày: "Kiều Kiều, bớt tranh cãi!"
Bạc Quan Thành ổn định mỉm cười, cực lực hoà giải: "Kiều Kiều, em ở nước ngoài đã lâu, cũng không biết tình hình hiện tại trong tập đoàn. Nếu vị trí không được sắp xếp thích hợp, anh sợ em sẽ bị chỉ trích, ông nội chỉ đang nghĩ tới em."
"Ông nội đang thay anh suy xét chu toàn, vẫn là ở gia đình hai bên suy xét? Có chút người được chiếm được tiện nghi ít đi khoe mẽ đi."
Bạc Kiều đang lo không cơ hội lên án công khai Bạc Quan Thành, sau khi nghe thấy lời này lập tức mở miệng nói ——
"Khi bà nội ở nhà, anh hai đã làm bao nhiêu dự án, kiếm được bao nhiêu tiền cho tập đoàn? Ngay cả dự án Yuanji lúc trước được khen ngợi nhiều cũng là do anh ấy thực hiện phải không?"
"Anh họ, anh nhặt ăn sẵn được của hời còn chưa tính, em nghe nói dự án thương nghiệp Đức qua tay anh? Đã gây bao nhiêu rắc rối? Tập đoàn thiệt hại bao nhiêu, anh cũng hẳn biết rõ nhỉ?"
Lời kia vừa thốt ra, gương mặt tươi cười của Bạc Quan Thành tức khắc không nhịn được.
Bạc Kiều phảng phất còn cảm thấy chưa hết giận: "Ông nội, mắt của anh hai không tốt, nhưng không đồng nghĩa là không bị điếc hay bị câm, càng không phải đầu óc bị làm sao, dựa vào cái gì mà chức vị của anh ấy nói bỏ là bỏ?"
"Nhị phòng chúng ta nên trọng dụng người, đại phòng gây lên chuyện cũng không bị làm sao à?"
"Đều là họ Bạc với nhau, đều là cháu trai cháu gái của ông, đây không phải gọi là thiên vị, thì gọi là gì?"
"..."
Ngực Bạc lão gia tử phập phồng lên xuống, ông ta muốn mắng nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, bị một tiểu bối nói xa xả vào mặt trước mặt tất cả mọi người, mặt mũi đều bị mất sạch, nhưng tất cả những gì cô nói đều là sự thật.
Sự im lặng lặng lẽ lan rộng trong nhà ăn.
Ngoại trừ Bạc Việt Minh vẫn bình tĩnh như cũ, khuôn mặt của mọi người có mặt đều lộ ra vẻ mặt khó coi.
Bùi Ý đem một màn này thu hết vào đáy mắt, nhịn không được dưới đáy lòng vỗ tay nhiệt tình ——
Bạc tam tiểu thư này nói không sai vào đâu được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT