Phụ thân, người lấy viện của nữ nhi cho ả ta, vậy nữ nhi ở đâu?!
Lúc ông ta dẫn hai người đi ngang qua viện của Tử Các Nam Khê nàng bỗng nhiên nói viện này là của nàng, ông ta không cách nào khác đành sắp xếp cho hai người vào ở.
- Nam Khê, con chịu thiệt một chút, ngày mai bọn họ trở về rồi, phòng đó lại là của con
- Con không chịu, dựa vào đâu chứ?
- Dựa vào ta mới là đích nữ của phủ tướng quân
Nàng ung dung tiến vào, nàng biết rất rõ viện này là của nàng ta, nay nàng cướp rồi, nàng ta sẽ đi tìm ông ta cho mà xem.
- Ngươi là đích nữ thì sao, mẫu thân ngươi cũng bại dưới tay mẫu thân ta
- Bại? Hừ, cái đó là do các người bỉ ổi hại chết mẫu thân ta
Tử Các Khinh Ti biết rõ tất cả, chỉ là không thể phản kháng, nay nàng mượn thân thể nàng ấy, nàng sao có thể ngồi yên chấp nhận như vậy.
Nàng là người có nợ tất đòi, nàng sẽ đòi lại những gì vốn dĩ thuộc về Tử Các Khinh Ti.
- Ngươi câm miệng, mẫu thân ngươi vì bạo bệnh qua đời, là ai hại chết mẫu thân ngươi chứ
- Bạo bệnh? Ha, ta không tranh cãi với ông, nhưng ông nhớ cho kĩ, vị trí ngày hôm nay là do ai ban cho
Tử Các Tường lúc trước chỉ là một binh sĩ quèn, sau đó nhờ bám được vào Bạch gia của mẫu thân nàng mới có thể trèo lên cành cao.
Nhưng người ở địa vị càng cao, tham vọng càng nhiều, ông ta bắt đầu chán ghét mẫu thân nàng, nạp thêm thê thiếp vào phủ.
Trần Dung là thanh mai trúc mã của ông ta, từ lâu đã có gian tình, bà ta vào phủ nhiều lần hãm hại mẫu thân nàng.
Nàng trực tiếp rời đi, Khinh Ti không muốn nói nhiều với loại người này, mặc dù trong lòng còn chút hy vọng, có lẽ là do nguyên chủ vẫn còn hy vọng đối với người phụ thân này.
- Nàng sao vậy?
- Không sao, hôm nay đa tạ Vương gia đã ra mặt giúp ta
- Chỉ một lời đa tạ như vậy sao? Dùng hành động thực tế đi
- Ngài nói đi, muốn ta làm gì?
- Cái đó đợi ta suy nghĩ đã
- Ừm
Chỉ qua loa đáp lại một cái liền xoay lưng bỏ đi, hiện tại tâm trạng nàng không tốt nên lười nói chuyện.
...----------------...
- Tử Các Khinh Ti, ngươi ra đây cho ta!
Mới sáng sớm Tử Các Nam Khê đã la hét ầm ĩ, nàng ta dẫn theo nha hoàn đùng đùng đá cửa phòng xông vào.
Canh cũng hay thật, Điềm Vương vừa đến thư phòng cùng Tử Các Tường nói chuyện, nàng ta liền đến đây tìm nàng gây sự.
- Mới sáng sớm cẩu nhà ai kêu lớn tiếng thế, điếc hết cả tai
- Tiện nhân này, ngươi nói ai là cẩu hả?!
Khinh Ti lười biếng nằm trên ghế để mặc hai nha hoàn xoa bóp vai cho nàng, một bộ ung dung cao quý làm nàng ta nhìn mà tức một bụng.
- Ây da, hóa ra không phải cẩu à, là Nam Khê muội muội sao
- Tiện nhân, đứng dậy nói chuyện, ai cho ngươi ngồi trên ghế của ta
- Muội muội sáng dậy chưa đánh răng sao, miệng thối quá đi à!
Mặc kệ nàng ta nói gì thì nàng đều nằm ở đó, dù gì lát nữa phải đi rồi, đương nhiên không thể cứ như vậy mà rời đi được.
- Ngươi có nghe ta nói gì không hả, cái đồ tiện nhân nhà ngươi cút cho ta
- Sao muội muội mở miệng ra lại gọi tiện nhân thế kia, có phải là do gọi Trần phu nhân đến quen miệng rồi không?
- Ngươi... ngươi...
- Ta thì làm sao? Tử Các Nam Khê, bản vương phi nói cho ngươi biết, ta đã không còn là người dễ bắt nạt như lúc trước...
...Tử Các Khinh Ti của lúc trước đã chết thật rồi, muội muội, cũng nhờ ơn của các người đấy!
Nói ra còn phải cảm ơn hai người Trần Dung và Tử Các Nam Khê, nếu bọn họ không tìm cách gả 'nàng' cho Điềm Vương thì làm sao nàng lại mượn xác trọng sinh được.
- À đúng rồi, ta thấy trong phòng muội muội thật nhiều đồ tốt, chắc muội không ngại để ta mang đi một ít đâu nhỉ?