Lục Kiều Kiều về đến nhà thì trời đã muộn, bởi vì không bắt được xe mà cô phải đi bộ về.

Vừa bước vào nhà, cô lại cảm nhận được luồng không khí khiến cô rất khó chịu, thế nào chuyện tối ngày hôm nay ở Dương gia, Lục Mộng Kỳ cũng sớm nói hết cho cha mẹ cô, chỉ đợi họ mắng té tát vào mặt cô thôi.
" Lục Kiều Kiều, mày giỏi lắm, cáng ngày càng giỏi, có phải hai chúng tao không quản mày nên mày bên ngoài mới càn rỡ như vậy phải không? " Lục Kiều Kiều vừa chớp mắt đã nghe thấy lời chửi rủa thậm tệ từ cha cô.
" Cha, có chuyện gì mà cha lại tức giận như vậy? " Lục Kiều Kiều vờ như chưa biết chuyện gì, gặng hỏi.
" Hừ, nếu không phải Kỳ Kỳ kể lại chuyện tối nay cho tao, mày còn định giả bộ tới bao giờ? Sự việc của Kha tiểu thư, chính mày là kẻ chủ mưu, Kỳ Kỳ nói sau khi mày bị đau đầu thì Kha tiểu thư đã dẫn mày đi, sau đó cũng chỉ có một mình mày trở ra.

Rốt cuộc là mày đã sắp đặt chuyện này từ bao giờ? "
" Cha, con không hề, ngay từ đầu là Kha Nhược Vũ dẫn con tới chỗ người đàn ông kia, may mắn con thoát thân được, sau đó chuyện gì xảy ra, cái gì con cũng không biết! "
" Hừ, mày có biết là chuyện đó ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa Kha thị và Lục thị không, vì chuyện này mà kha Húc đã cắt bỏ toàn bộ hợp đồng với chúng ta, này đúng là không được cái tích sự gì cả! Kỳ Kỳ đã nói với tao như thế, mày còn chối? Ý mày là Kỳ Kỳ nói dối chứ gì? "

" Cha, vì sao cha không tin con mà chỉ tin mỗi mình Lục Mộng Kỳ? Con cũng là con gái của cha, cha có biết khi bị Kha Nhược Vũ dẫn tới chỗ của gã đàn ông kia, con đã sợ hãi đến như nào không, ngộ nhỡ con gái của cha gặp chuyện bị hủy đi sự trong trắng thì sao, cha không quan tâm ư? "
" Nếu thật vậy thì cũng là lỗi của mày, bởi mày đã chọc giận đến Kha tiểu thư nên mới bị trả đũa lại, mày gặp chuyện đó thì cũng là do lỗi của mày! "
Lục Kiều Kiều sững người, thật không ngờ cô lại nghe được những lời này từ chính miệng của cha cô, cô là con gái ruột của ông ta, làm sao ông ta lại không lo cho sự an nguy của cô? Lục Kiều Kiều đến giờ phút này cô không thể kiên cường nổi nữa, cô cũng có cảm xúc mà, cha mẹ lại không hề quan tâm, lo lắng cho cô dù chỉ một chút, Lục Kiều Kiều bật khóc : " Ý cha là cho dù con gái có bị tên đàn ông kia cưỡng h.iếp cha cũng không quan tâm? "
" Mày là cái gì mà đáng để chúng ta quan tâm? Chính tại mày mà Kha thị hủy hết hợp đồng với chúng ta, giờ thì kiếm đâu ra mối làm ăn có lời như vậy chứ! "
Cuối cùng Lục Kiều Kiều cũng hiểu rồi, giá trị của cô vẫn là không bằng danh tiếng và tiền tài đem lại cho cha cô.

Đối với ông ta, người con gái ruột là cô chẳng đáng một đồng tiền để ông ta nâng niu, nhưng cớ vì sao Lục Mộng Kỳ lại được hưởng hết tất thảy như vậy? Bán cô cho đàn ông cũng vì tiền, không quan tâm đến sự an nguy trong trắng của cô cũng bởi vì tiền.

Lục Kiều Kiều nắm chặt lòng bàn tay, giọng run run : " Cha có yêu thương con không? "
" Yêu thương gì đứa con gái như mày? Sớm biết mày gây ra bao nhiêu chuyện cho cái nhà này, tao đã sớm ném mày đi! "
Được, hay cho câu nói " gia đình là điều tuyệt vời nhất ".

Lục Kiều Kiều cô hiểu được cái gì gọi là tình gia đình rồi.
" Từ hồi bé, con đã tự lập, phải tự mình làm việc của mình, không những thế còn phải làm giúp cho Lục Mộng Kỳ.

Khi lên Đại học, con cũng phải tự mình kiếm tiền để đóng tiền học, bởi cha mẹ chưa từng cho con một xu một cắt nào.

Đi chơi hai người không cho đi, lúc nào cũng bảo phải túc trực bên cạnh Lục Mộng Kỳ bởi vì nó hay bị ốm vặt.

Xin cha mẹ mua đồ ăn, mua đồ chơi, mua quần áo váy vóc, cha mẹ cũng không cho.
Còn Lục Mộng Kỳ, nó được cha mẹ yêu thương, chiều chuộng, được vạch sẵn đường đi và chỉ cần nhẹ nhàng bước lên thôi.
Con biết bởi vì sức khỏe Lục Mộng Kỳ ốm yêu nên được hưởng những điều như vậy là đương nhiên, con cũng chưa một lời phàn nàn, từ chối, chưa từng cãi lại lời cha mẹ.
Nhưng hôm nay chính cha lại nói dù cho con có bị hủy đi sự tự tôn, cha cũng không quan tâm, điều cha để tâm đến chỉ có mấy cái hợp đồng làm ăn.

Rốt cuộc con gái cũng không bằng mấy đồng tiền mà cha kiếm được.
Cha, mẹ, gả thay cho Lục Mộng Kỳ sẽ là việc cuối cùng con thực hiên để báo đáp công chăm sóc của hai người suốt 22 năm qua.

Cảm ơn hai người đã cho con sống ở đây suốt thời gian qua!
Nhưng kể từ khi con gả cho người đàn ông bí ẩn kia, quan hệ giữa chúng ta coi như đoạn tuyệt, con sẽ dọn đồ rời khỏi căn nhà này, đến ngày cử hành hôn lễ, con sẽ tự động có mặt, hai người không cần phải lo rằng con sẽ chạy trốn! "
Nói liền một mạch từ đầu đến cuối không ngừng nghỉ, khi vừa dứt câu, Lục Kiều Kiều đã nhanh chóng chạy về phòng thu xếp hết đồ tư trang cá nha rồi rời đi, trước khi rời khỏi cửa, cô quay lại nhìn xung quanh một vòng, những hồi ức ở đây không hề tốt đẹp, không đáng nhớ, sau đó cô rời đi luôn, trước sự ngỡ ngàng của ba người kia.
Lục Mộng Kỳ hồi thần đầu tiên, vội lên tiếng : " Cha, mẹ, hai người để chị ấy đi như vậy sao, đi một mình bên ngoài vào buổi tối rất nguy hiểm! "

" Mặc kệ nó, nó có gan rời đi thì đừng hòng quay trở về, dù cho nó có cầu xin, ta cũng sẽ không đồng ý đâu! "
Lục Chu Mẫn chạy đến đỡ Lục Mộng Kỳ : " Cha con nói đúng, lần này Lục Kiều Kiều đúng là không nghe lời, dù sao khi nó gả đi rồi, cũng không còn quan hệ với chúng ta nữa, chúng ta vẫn còn có đầy lý do để con bé đó tự giác đưa tiền cho, công nuôi dưỡng bao nhiêu năm, có mỗi việc như thế, làm sao đủ được! "
" Nhưng mẹ ơi, con lo cho chị ấy, chúng ta đều có thể cùng chị ấy sửa lỗi lầm mà, sao chị ấy lại như vậy? "
" Cũng chỉ có con hiểu chuyện, nếu nó được một phần như con thì đã tốt rồi.

Con đừng để tâm đến nó nữa, lại ảnh hưởng tới sức khỏe, đi chúng ta về phòng! "
Lục Mộng Kỳ ngoan ngoãn để Lục chu Mẫn dìu về phòng, đâu đó nơi không ai nhìn thấy, khóe miệng Lục Mộng Kỳ cong lên nụ cười mãn nguyện.

Đây là cái giá phải trả khi dám chống đối cô ta..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play