Sau đó, Bùi Sơ Hoàn không biết từ đâu chạy tới.
Tôi hơi á khẩu. Thủ đoạn thấp hèn như thế, tôi cũng không buồn giải thích.
Bùi Sơ Hoàn hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Doanh Doanh ấm ức: “Em nhìn thấy đàn chị ngồi ở đây một mình, lo lắng cho mắt của chị ấy nên mới đến quan tâm một chút.”
“Có lẽ đàn chị vẫn còn giận, nhất thời kích động đẩy em. Không sao đâu.”
Bùi Sơ Hoàn gọi tên tôi, giọng nói nghe không rõ cảm xúc.
“Bạch Lạc Tinh, cô…”
Tôi nói: “Hai người có thể cách xa tôi một chút được không?”
Một kẻ mù như tôi có gì hay để mấy người xem chứ?
Bùi Sơ Hoàn đỡ Thẩm Doanh Doanh dậy, nói với tôi: “Doanh Doanh vô tội. Nếu tức giận, cô cứ trút lên tôi.”
Thật nực cười.
Đúng là yêu thương nhau thật đấy!
“Bùi Sơ Hoàn, nhìn xem Doanh Doanh của anh vô tội ra sao này.” Tiểu Thu đi tới: “Đây là đoạn ghi hình vừa nãy quay được trong cửa hàng, mời “thưởng thức.”
Máy quay đã thu được rõ ràng cảnh tôi “đẩy” Thẩm Doanh Doanh như thế nào. Bùi Sơ Hoàn xem xong, không nói nên lời một lúc lâu.
Màn biểu diễn của Thẩm Doanh Doanh bị lật tẩy, không thể lật lọng được nữa.
“Sơ Hoàn, hóa ra là lỗi của em. Là do em không đứng vững…”
Có lẽ cô ta nghĩ tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua nên cảm thấy không an toàn.
“Doanh Doanh, xin lỗi cô Bạch đi.” Bùi Sơ Hoàn nói.
Có lẽ giây phút đó Thẩm Doanh Doanh tỏ ra không thể tin được, ngập ngừng không chịu mở miệng.
Tôi cong môi mỉa mai: “Thôi khỏi. Chỉ cần sau này hai người đừng xuất hiện trước mặt tôi là được. Nếu không, tôi sẽ thật sự ra tay theo như mong muốn của cô ta.”
----------
Cuối cùng tôi và Bùi Sơ Hoàn cũng đi tới hoàn cảnh khó xử như thế này.
Lúc Kỳ An khám mắt cho tôi, tâm trạng của tôi bình lặng như mặt hồ.
“Cô Bạch, không nên quá bi quan. Nếu có giác mạc phù hợp thì khả năng phục hồi là rất lớn.”
“Cảm ơn bác sĩ Kỳ.”
Tôi cũng không phải không biết rất nhiều người mất đi ánh sáng đợi cả đời cũng không có cơ hội hồi phục.
Có lẽ Kỳ An đã gặp rất nhiều người giống tôi nên anh ta rất thấu hiểu tâm trạng của bệnh nhân, không bao giờ thể hiện dù là một chút thương hại.
Tôi mò mẫm mở nắp chiếc piano trước cửa sổ. Từ lúc bị mù, tôi không còn động đến nó nữa.
Tôi chạm vào những phím đàn, đánh một đoạn nhạc dựa trên ký ức, nhưng lại đánh sai mất một vài âm.
“Khúc minuet của Johann Sebastian Bach(1), tôi đã từng nghe thấy trên đường phố ở Đức, so với cô Bạch thì không thể hay bằng.”
Không biết Kỳ An đã đi đến phía sau tôi từ khi nào.
Tôi mỉm cười. Trước đây cũng có một người, dù cho tôi đánh tệ như thế nào cũng sẵn sàng khen ngợi.
Thời cấp ba, khi bắt đầu thích đánh đàn, tôi chỉ biết chơi những bài đơn giản nhất.
Khi khúc “Ngôi sao nhỏ” vừa kết thúc, ngoài cửa sổ có một chàng thiếu niên chống cằm, cười to.
“Bạn học, cậu đánh đàn không tệ!”
Hắn là thính giả duy nhất của tôi, Bùi Sơ Hoàn.
Trong trường, có rất nhiều lời bàn tán sôi nổi về hắn.
Ngoại hình đẹp, gia cảnh tốt, nhưng có rất ít người dám tiếp cận hắn. Có tin đồn hắn đánh nhau, hút thuốc, thu tiền bảo kê. Chỉ có tôi thấy hắn đòi “tiền bảo kê” trả lại cho một đứa trẻ gầy gò.
“Chậc, vài đồng tiền này mà cũng có người cướp.”
Hắn đánh nhau là vì muốn dạy dỗ những kẻ đã bạo hành mèo, nhưng không bao giờ hắn giải thích.
(1): một nhạc sĩ người Đức
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT