Sau lần gặp gỡ tại tiệc đính hôn của Tạ Ninh cùng Cố Hành Chu.
Mộ Nhiễm Nhiễm cùng Cố Ái nhất vì độ tuổi xấp xỉ liền trở thành bạn tốt.
Tính cách Mộ Nhiễm Nhiễm cổ quái linh hoạt, trong khi Cố Ái Nhất ngây thơ đáng yêu, ngoan ngoãn yên tĩnh.
Tuy rằng tính cách bất đồng nhưng cũng không gây trở ngại gì vì họ cùng yêu thích anh trai xinh đẹp.
Bởi vì một ít nguyên nhân, Cố Hành Chu vốn dĩ muốn đưa Tạ Ninh ra nước ngoài chơi nhân dịp quốc khánh không thực hiện được.
Thay vào đó phải ngồi ở phòng khách chung cư, gương mặt tuấn tú đen lại, áp suất quanh thân cực thấp.
Đôi mắt đào hoa đang nhìn hai cô gái nhỏ đang chơi trên tấm thảm.
"Nhất Nhất!" Mộ Nhiễm Nhiễm kích động gọi.
Cố Ái Nhất đang mặc quần áo cho búp bê, nghe Mộ Nhiễm Nhiễm kêu liền ngẩng đầu.
Liền thấy Mộ Nhiễm Nhiễm rời khỏi chỗ đang ngồi đứng cách đó không xa, mặc đồ quá khổ, mang dép người lớn. Chỉ vào tường rồi kích động kêu cô bé.
Cố Ái Nhất vội đứng lên, cũng mang dép người lớn lộc cộc chạy qua.
Từ phía xa chạy lại đứng sau lưng Mộ Nhiễm Nhiễm, tò mò hỏi: "Nhiễm Nhiễm, sao vậy?"
Mộ Nhiễm Nhiễm ánh mắt lấp lánh, chỉ bức ảnh lớn trên tường, "Anh trai, thật là lớn!"
Nói rồi liền chỉ về phía trước, khoa tay múa chân chỉ cho Cố Ái Nhất.
Cố Ái Nhất ngẩng đầu nhỏ nhìn.
Liền thấy một bức ảnh được Cố Hành Chu đặc biệt sai người đóng khung, đó là hình đính hôn của hai người.
Trong ảnh hai người vô cùng xứng đôi, Cố Hành Chu khi đi xem hình nhìn thấy thấy liền thích. Các tấm khác đều bỏ vào album, riêng tấm này phóng to làm khung treo ở phòng khách.
Cố Ái Nhất ánh mắt cũng sáng lên, chỉ thấy trong khung Ảnh Tạ Ninh mặc tây trang thủ công màu trắng, tay cầm hoa trắng, khuôn mặt tinh xảo, cười đến toả nắng.
"Woow..." Cố Ái Nhất mở miệng nhỏ, vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó liền nhìn về phía Cố Hành Chu đang ngồi trên sofa. Chân ngắn bước tới, gương mặt nhỏ tràn đầy vui sướng, đôi tay nhỏ giơ lên chụm lại, hỏi: "Đại ca, có thể cho em cùng Nhiễm Nhiễm tấm hình kia không?"
Nói rồi chỉ tay lên tấm ảnh phóng to treo ở phòng khách.
Vô cùng muốn.
Cố Hành Chu giương mắt nhìn rồi nói: "Đây là đồ vật của đại ca cùng Ninh Ninh. Một mình anh không có quyền quyết định."
Cố Hành Chu đối với cô gái nhỏ nói lời uyển chuyển.
Nhưng mà ý tứ chỉ có một.
Đừng mơ!
Cố Ái Nhất nghe xong, khuôn mặt nhỏ xuất hiện biểu tình tiếc nuối.
Sau đó nói; "Em không cần bên có đại ca, chỉ cần anh trai xinh đẹp, không được sao?"
"..." Cố hành Chu: "Không được!"
Cố Ái Nhất nghe xong rũ đầu nhỏ. Mộ Nhiễm Nhiễm thấy liền an ủi: "Nhất Nhất, ảnh của ca ca lớn quá, có cho chúng ta cũng không thể mang đi."
Sau khi nói xong còn duỗi tay cho Cố Ái Nhất nhìn: "Tay của chúng ta chỉ thế này, lớn như vậy không ôm được."
"Tay của Nhất Nhất cũng giống tớ, không làm gì được."
Cố Ái Nhất nghe xong tâm tình chuyển biến tốt đẹp, đối với Mộ Nhiễm Nhiễm gật đầu, sau đó nói với Cố Hành Chu: "Đại ca, Ái Nhất không muốn nữa."
Sau đó cười đáng yêu nói: "Chốc nữa anh trai sẽ trở lại, tụi em trực tiếp xem người thật."
Kế hoạch tính toán chỉ có hai người của Cố Hành Chu thất bại.
Bởi vì nghỉ Quốc Khánh, A đại ngày một tháng mới liền cho các khoa nghỉ một ngày.
Nhưng mà mỗi khoa có tiêu chuẩn riêng đối với việc hoàn thành công tác trước kỳ nghỉ. Khoa máy tính nghỉ sớm nửa ngày.
Cố Hành Chu tuần trước liền lên kế hoạch đợi Quốc Khánh mang Tạ Ninh đi đâu chơi.
Thậm chí khách sạn của đã tỉ mỉ lựa chọn.
Cố Hành Chu về trước tạ Ninh thu dọn hành lý. Kế hoạch đi nước ngoài còn chưa nói cho cậu. Chuẩn bị đợi người về anh thu thập xong thì cho người ta kinh hỉ.
Ai ngờ vừa mới tới cửa chung cư liền thấy Phương Uyển mang theo Cố Ái Nhất đứng ở cửa.
Hai người mới đến, Phương Uyển cầm di động chuẩn bị gọi cho Cố Hành Chu, liền thấy Alpha cao lớn từ cửa thang máy đi ra.
Cố Hành Chu nhìn thấy người, thân hình cao lớn cứng đờ.
Dự cảm có điều không ổn.
Quả nhiên, Phương Uyển nói Cố Ái Nhất muốn tới nhà bọn họ chơi vài ngày.
Cố Hành Chu chỉ một mực muốn đi ra nước ngoài cùng Tạ Ninh nhưng Phương Uyển căn cản không cho anh từ chối.
Dặn dò vài câu liền đi.
Cố Ái Nhất nhìn anh cười nói: "Đại ca, em nhớ hai anh nên chủ động nói với mẹ muốn tới chơi với hai người."
Cố Hành Chu: "..."
Hay cho chủ động...
Bởi vì Cố Hành Chu cùng Tạ Ninh đều là nam, chăm sóc cho Cố Ái Nhất có chút không tiện. Phương Uyển đi rồi còn tri kỷ kêu bảo mẫu tới chú ý vấn đề tắm rửa thay quần áo cho Cố ÁI Nhất.
Cố Ái Nhất vào cửa liền ngoan ngoãn ngồi ở thảm chơi.
Nhìn cô bé ngoan như thế Cố Hành Chu cũng không biết trả lời thế nào.
Chuyến đi du lịch cũng đành từ bỏ, càng quá đáng hơn là sự tình khác lại tiếp tục xảy đến.
Cố Ái Nhất cầm điện thoại gọi cho Mộ Nhiễm Nhiễm.
Lúc sau hình ảnh biến thành, bảo mẫu nấu ăn, Cố Hành Chu đen mặt ngồi sofa phòng khách, nhìn hai người kia chơi đóng vai gia đình.
Cố Hành Chu hít sâu một hơi. Khách sạn anh đã đặt vài buổi. Trong nhiều lựa chọn đã chọn được chỗ tắm suối nước nóng lộ thiên, như thế có thể cùng Tạ Ninh thân mật.
Nhưng mà trời không toại lòng người.
Không được tắm suối nước nóng với Tạ Ninh mà còn phải chăm sóc con nít.
Tạ Ninh học xong liền từ A đại về chung cư.
Cửa truyền đến tiếng nhập mật mã.
Không cần ai nói đều biết Tạ Ninh trở lại.
Cố Hành Chu vừa định đứng dậy liền thấy Cố Ái Nhất cùng Mộ Nhiễm Nhiễm đã chạy ra trước.
Tạ Ninh vừa nhập mật khẩu cửa mở ra liền thấy hai gương mặt nhỏ cười xán lạn.
Có chút ngạc nhiên, "Ái Nhất, Nhiễm Nhiễm."
Nói rồi cúi thấp nhìn hai cô gái.
Cố Ái Nhất cùng Mộ Nhiễm Nhiễm thấy Tạ Ninh thì vô cùng vui vẻ, đồng thanh nói: "Anh trai!"
Mộ Nhiễm Nhiễm nhìn Tạ Ninh hỏi, "Anh trai, anh có nhớ em không?"
Cố Ái Nhất cũng hỏi: "Còn em nữa, anh có nhớ em không?"
Tạ Ninh cười nhìn hai cô bé: "Có, anh nhớ cả hai."
Cố Hành Chu đi tới liền thấy một lớn hai nhỏ đứng thành một tụm.
Trong lòng cảm xác phức tạp.
"Ninh Ninh."
Nghe thấy Alpha kêu mình, Tạ Ninh ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đào hoa u ám của Cố Hành Chu.
Tạ Ninh: "???"
Cố Hành Chu nhìn Tạ Ninh ở cùng bọn trẻ thì vui vẻ nên không nói gì.
Đem kế hoạch kỳ nuốt trở về trong bụng.
Buổi tối mọi người cùng ăn cơm tối rồi coi Hoa viên bảo bảo.
Cuối cùng cũng tới thời gian mà Cố Hành Chu thích nhất, đi ngủ.
Tạ Ninh từ trường trở về liền vẫn luôn chơi cùng hai cô bé. Hai người đến một câu cũng chưa từng nói câu nào.
Cố hành Chu đi tắm rửa từ sớm.
Chờ Tạ Ninh trở về thì cùng người thân mật.
Khi Cố Hành Chu tắm, đầu óc đều tràn ngập Macabaka từ bộ phim hoạt hình kia.
Bộ phim thật quá ám ảnh!
Khi Tạ Ninh trở về thì thấy Cố Hành Chu mặc áo tắm dài nằm ở trên giường nhìn chính mình.
Đôi chân dài vô gác lên nhau, trong tay cầm cuốn sách.
Trong đền ánh sáng lờ mờ, chóp mũi đầy mùi pheromone lạnh thấu xương của Alpha.
Đôi mắt hạnh của Tạ Ninh vô thức dừng ở khối cơ bắp lộ ra ngoài của Cố Hành chu, không tự chủ nuốt nước bọt.
Hình ảnh đánh sâu vào thị giác, vô cùng dã tính.
Cố Hành Chu dùng đôi mắt đào hoa nhìn cậu, muốn đem người kéo vào ngực.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng đập cửa vang lên.
Thân hình Cố Hành Chu cứng đờ.
Ngay sau đó âm thanh trẻ con vang lên.
"Anh trai, anh có thể kể chuyện trước khi ngủ cho Ái Nhất không?"
Cố Hành Chu: "..."
Đôi mắt hạnh có chút xin lỗi nhìn Cố Hành Chu liếc nhanh một cái, cũng không đợi Alpha mở miệng liền xoay người ra cửa.
Cố Hành Chu: "..."
Bởi vì Cố ÁI Nhất cùng Mộ Nhiễm Nhiễm đến.
Ở liên tiếp mấy ngày, Tạ Ninh như có hai cái đuôi nhỏ.
Cố Hành Chu có muốn ôn hôn một cái đều không được.
Vì không biết hai cô gái kia khi nào sẽ xuất hiện.
Có mấy lần làm Tạ Ninh hoảng sợ. Trừ bỏ tối ngủ cùng nhau thì ban ngày hai người căn bản chả có thời gian bên cạnh.
Nhưng mà tối Cố Hành Chu cũng chẳng thể làm gì.
Bạn ngày Tạ Ninh chơi với hai người kia mệt. Vì con nít đứa nào cũng tinh lực tràn đầy.
Tạ Ninh buổi tối cơ hồ dính giường liền ngủ.
Cố Hành Chu ôm người định làm cái gì thì Tạ Ninh đã ngáy ngủ.
Nhìn người mệt, Cố Hành Chu đau lòng lại thôi.
Chỉ có thể đi tắm nước lạnh.
Kỳ nghỉ quốc khánh hoàn toàn đi chệch hướng so với kế hoạch.
Từ túng dục biến thành cấm dục.
Mãi đến khi Quốc Khánh kết thúc mới tiễn được hai người kia đi.
Tuy rằng chơi với con nít mệt nhưng Tạ Ninh có chút không nỡ.
Nhưng mà tâm tình Cố hành Chu hoàn toàn khác biệt.
Nhìn Omega lưu luyến cười nói: "Không nỡ?"
Tạ Ninh nhìn anh gật đầu.
Cố Hành Chu: "Thích con nít?"
Tạ Ninh nói không cần nghĩ ngợi, "Thích."
Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu nhìn cậu, "Vậy chúng ta sinh một đứa."
Mặt Tạ Ninh đỏ lên, "Anh... anh nói cái gì thế!"
Cố Hành Chu nhìn cậu cười, ánh mắt nguy hiểm, "Ninh Ninh thích thì anh giúp Ninh Ninh tạo ra một đứa."
Tạ Ninh nhát mắt có dự cảm bất ổn, vội nói sang chuyện khác, "Kỳ nghỉ còn hai ngày, chúng ta làm chuyện gì ý nghĩa đi."
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cậu, "Được."
Nói rồi liền khom người hướng về phía phòng ngủ, "Tạo ra một người xác thực có ý nghĩa."
"Kỳ nghỉ chỉ còn hai ngày nên cần nỗ lực hơn."
Tạ Ninh: "!!!"
---CHÍNH VĂN HOÀN---
Editor: Đây là chương cuối về cặp chính, các chương còn lại sẽ về cặp ba lớn ba nhỏ của Tạ Ninh.
Thật ra nếu đây là chương cuối, mình ước gì tác giả viết về Tạ Ninh trải nghiệm lần đầu đi nước ngoài. Hoặc là cảnh hai người đi học đại học hơn :( Hổng có phiên ngoại, đến đây là nói lời chia tay Cố cẩu cùng Ninh Ninh rồi.