Editor: 

***

Mẹ nó!

Mẹ nó!

Mẹ nó!

Vu Chu cơ hồ là như thằng ngốc đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không thể tin được hai mắt mình.

Hắn cùng Cố Hành Chu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Cố Hành Chu là cái dạng người gì hắn là người rõ ràng nhất.

Cố Hành Chu từ lúc ở nhà trẻ là tiểu bánh bao đã có không ít người theo đuổi nhưng mà anh một bộ dáng cao lãnh, doạ sợ không ít Omega có tư tưởng muốn ngồi cùng anh.

Cố Hành Chu lúc lớn lên cũng cực kỳ xuất sắc, tuy rằng gương mặt mũm mĩm của trẻ con chưa biến mất, vẫn là mặt bánh bao nhưng không khiến không ít Omega muốn ngồi cùng anh. Tuổi còn nhỏ đi học đã có người vì tình mà nguyện đánh nhau, khiến nhà trẻ cực kỳ đau đầu.

Thế nên cuối cùng Cố Hành Chu đưa ra đề nghị không ngồi chung với Omega, giáo viên không chút do dự kéo hắn đến ngồi bên cạnh Cố Hành Chu.

Lúc đó Cố Hành Chu được xem là bông hoa hướng dương vô cùng được hoan nghênh, giống như ai ngồi cùng anh là sự vinh dự. Vu Chu ban đầu ngồi cùng một Omega nhỏ sạch sẽ trắng nõn. Lúc đầu khi nghe tin ngồi gần Cố Hành Chu thì vô cùng vinh dự.

Lão sư nhất định là vì thấy hắn đi học nghiêm túc, lúc hát nhạc thiếu nhi cũng là người phát ra âm thanh lớn nhất, cho nên vì khen ngợi hắn mới chuyển tới bên cạnh Cố Hành Chu. Vừa mới bắt đầu miễn bàn cao hứng cỡ nào, quả thực là đứa trẻ đẹp nhất trong lớp Hoa hướng dương.

Cho nên hiện tại hồi tưởng Vu Chu đều chê cười lúc ấy chính mình như tấm chiếu mới.

Giáo viên mầm non kia không có vì hắn hát nhạc thiếu nhi to nhất mà khen thưởng, rõ ràng lúc ấy thấy hắn ngốc, không hiểu nhân sinh nên định chú ế, chia rẽ hắn với Omega của đời hắn, điều tới bên người Cố Hành Chu.

Cố Hành Chu không thích ngồi bên cạnh tiểu Omega nhưng hắn nguyện ý.

Nhưng cũng không biết cái gì nguyền rủa, về sau dù là học tiểu học, sơ trung hay cao trung thì Vu Chu chưa bao giờ ngồi cùng bàn với Omega.

Dưới hào quang soái ca của Cố Hành Chu mà hắn đã đi hành trình cô độc hơn mười năm.

Thế nên hiện tại vẫn còn ghi hận giáo viên mầm non lúc trước đã chuyển hắn đến bên cạnh Cố Hành Chu.

Sau khi tiến vào cao trung, Cố Hành Chu càng cao hơn, bỏ xa hết toàn bộ bạn bè cùng lớp. Ở thời khi chưa hoàn toàn phát dục của một đám toàn gà thì anh như con hạc duy nhất, thẳng tiến đến 1.85 mét.

Tuấn tú bất phàm, ngoại hình điển trai, gia thế hiển hách, từ lúc dậy thì đã trở thành người tình trong mộng của nhiều Omega.

Thư tình có thể nói nếu chất cùng nhau có thể trở thành ngọn núi nhỏ, lúc chơi bóng rổ thì Omega vây quanh chờ đưa nước, thậm chí có thể vì muốn Cố Hành Chu nhận nước của họ mà còn lén trộm đi bình nước của anh. Nhưng Cố Hành Chu lạnh mặt, thậm chí chỉ đi siêu thị mua bình khác chứ không nhận của ai.

Độ tuổi đó, người ta thường ham hư vinh. Nếu bản thân có thứ gì đó hơn người hoặc có sở trường đặc biệt sẽ sớm hướng người bốn phía khoe khoang.

Cố Hành Chu bất luận gia thế, bộ dạng hay thành tích đều là hơn một bậc so với các bạn cùng tuổi, mỗi ngày đều có người đưa nước và thư tình, cũng chọc không biết bao nhiêu người ghen tị.

Vu Chu luôn cho rằng Cố Anh Chu sẽ trở thành vua. Ai ngờ Cố Hành Chu vô cùng điệu thấp*, thế nên càng có vẻ thần bí, Omega cũng càng thích bộ dạng này.

Hắn vốn tưởng Cố Hành Chu sẽ tiếp tục như thế, ai ngờ vừa lơ đãng nhìn lên, Vu Chu cảm thấy thế giới này đầy ma huyễn.

Cố Hành Chu từ nhỏ không gần O sắc, ghét bỏ Omega luôn khóc nhè, bởi vì không muốn cùng tiểu Omega ngồi cùng nhau khiến hắn ngồi bên Cố ca rồi biến thành tên ế hơn mười năm.

Giờ khắc này lại ôm một Omega trong lòng, quá sức mới lạ.

Cố Hành Chu đang dùng cánh tay chắc khoẻ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Omega. Đôi mắt đào hoa ngày thường không cảm xúc thì giờ này giống như chìm đắm, liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm Omega trong ngực, ánh mắt kia như muốn đem đối phương ăn vào bụng, khiến người ta không khỏi cảm thán.

Quá tình sắc!

Thật sự là quá tình sắc đi!

Tuy nhiên Cố Hành Chu càng khiến cho nó tình sắc hơn, nắm chặt tay Omega, khiến cho người ngồi trong lòng mình, đầu cuối xuống, mặt kề mặt, giống như chim gõ kiến không biết mệt mỏi, cứ mổ hết lần này đến lần khác trên khuôn mặt mềm mại của Omega.

Khi môi mỏng rời khỏi gương mặt nhỏ trắng nõn của Omega thì phát ra tiếng vang nho nhỏ, ở trong bóng đêm yên tĩnh thì vô cùng rõ ràng, âm thanh xấu hổ khiến cho người nghe mặt đỏ tai hồng.

Vu Chu nhất thời không biết đặt mắt ở đâu.

Đây là thứ hắn có thể xem sao?

Mà lúc này Omega vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt, hình như bị hành động của Cố Hành Chu doạ sợ, tựa như búp bê vải bị Cố Hành Chu ôm vào trong ngực.

Đồng tử Tạ Ninh chấn động, trên má truyền đến nhiệt độ nóng doạ người, dường như bị lửa đốt, một mảnh nóng rực.

Mười phút trước,

Cố Hành Chu đầy mùi rượu ghé đến bên tai Tạ Ninh, "Cậu không tin tôi thích cậu."

Tạ Ninh rụt cổ không nói chuyện, cậu sống hai đời cũng chưa nói chuyện yêu đương, từ nhỏ đối với phương diện tình cảm có chút trì độn, cho dù hiện tại tim đập muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cũng không xác định rốt cuộc có phải mình cũng thích Cố Hành Chu như lời anh ta nói không.

Hiện tại cậu chỉ biết bị Cố Hành Chu ôm như vậy cũng không cảm thấy phiền cùng chán ghét.

"Cậu thật sự không tin?"

Cố Hành Chu nhéo nhéo cằm tạ Ninh, đem tầm mắt của đối phương chuyển hướng đến chính mình, âm thâm trầm thấp còn bao hàm một tia uỷ khuất.

Chỉ thấy biểu tình mất mát, vốn dĩ đôi mắt tràn đầy nhu tình giờ đây ảm đạm không ít, gương mặt như thần tiên hạ phàm gần trong gang tấc, nghiêm túc nhìn cậu.

Phảng phất như tất cả đều muốn nói, tại sao cậu lại không tin tôi thích cậu?

Tạ Ninh khẽ nâng đôi mắt hạnh, trong lúc nhất thời bị sắc đẹp trước mắt khiến u mê.

Nếu đem cái tính xấu hay nổi nóng của Cố Hành Chu bỏ đi, Tạ Ninh không thể không thừa nhận,

Cố Hành Chu quả thật là một đại mỹ nhân!

Trách không được có thể khiến vai chính còn lại vừa chuyển trường đến thì nhất kiến chung tình, còn tôn sùng là Bạch Nguyệt Quang. Trong trường học cũng có không ít Omega vì anh mà điên cuồng, gương mặt này quả thực xứng với cái danh hồng nhan hoạ thuỷ.

Ngay sau đó chỉ thấy gương mặt hồng nhan hoạ thuỷ này cầm một bàn tay Tạ Ninh đặt lên ngực trái của anh, say khướt nói: "Cậu sờ thử xem."

Nhịp tim đập mạnh mẽ xuyên thấu qua lớp cơ ngực, cách tầng áo mỏng truyền đến lòng bàn tay Tạ Ninh.

Tạ Ninh mặt đỏ bừng, giống như bị bỏng vội muốn rút tay về nhưng ai ngờ Cố Hành Chu dường như đã đoán trước cậu sẽ có hành động này, cũng không cho Omega một chút cơ hội, đem tay Tạ Ninh dán trên ngực cứng ngắt.

"Tôi thích cậu."

Cố Hành Chu tiến lại sát bên tai cậu thấp giọng nói: "Thật sự rất thích cậu."

"Thích đến mức hận không thể mỗi ngày đều ôm cậu như thế này."

Tạ Ninh hiện tại cũng chỉ cảm thấy cả người như bị bỏng, địa phương nào bị Cố Hành Chu chạm qua đều nóng bỏng.

Mỗi câu Cố Hành Chu nói, trái tim cậu đều đập điên cuồng, cảm thấy nếu tiếp tục như vậy sẽ bị bệnh tim. Cậu xấu hổ, thanh âm mềm mụp nói: "Cậu đừng nói nữa."

Nhưng mà con ma men này căn bản không có lý trí thường ngày, cứ lặp đi lặp lại hỏi Tạ Ninh có tin anh thích cậu hay không.

Cả người Tạ Ninh giống như con tôm luộc đỏ au, xấu hổ vô cùng, cuối cùng cậu càng trốn thì Cố Hành Chu càng hỏi.

Thấy Omega không trả lời, Cố Hành Chu chuyển đổi cách hỏi, "Vậy cậu thích tôi không?"

Nói rồi còn dùng đầu to cà cà cái cổ trắng nõn thon dài của cậu.

Lần này cũng không chờ đối phương trả lời mà thấy Omega im lặng nên bắt đầu dụ dỗ: "Nếu cậu thích tôi thì mỗi ngày tôi sẽ bôi kem dưỡng da tay cho cậu."

Nói rồi còn giơ bàn tay to đưa tới trước mặt Tạ Ninh, bắt đầu đếm từ số một.

"Tôi cũng sẽ mua điểm tâm cùng bánh ngọt mà cậu thích cho cậu."

"Cũng sẽ giảng bài cho cậu."

"Nếu có người khi dễ cậu, tôi sẽ đánh họ cho cậu, không để cậu chịu uỷ khuất."

Nói rồi, cái đầu đầy men say giống như còn nghĩ tới cái gì đó, nghiêm trang nói: "Năm nay chúng ta đều đã mười tám rồi, ở bên nhau cũng không có phản bội đảng, không tính là yêu sớm."

Tạ Ninh: "..."

Nhìn gương mặt Cố Hành Chu, Tạ Ninh vừa định nói gì đó, liền thấy Cố Hành Chu chặn lại, anh giơ một bàn tay khác lên bắt đầu kể những điểm tốt nếu Tạ Ninh ở bên cạnh mình.

Mỗi lần nói một cái thì ngon tay thon dài cũng gập lại một ngón.

"Nếu cậu muốn giải đề ôn thi đại học thì mỗi ngày sẽ dạy cậu, giúp cậu vào đại học tốt nhất cả nước." Theo đó còn nói thêm một câu, "Chúng ta cùng thi một trường nhé?"

Biểu tình nghiêm túc, như thể Tạ Ninh đã đáp ứng mình rồi.

"Tôi thích cậu, Tạ Ninh."

"Không chỉ bởi vì cậu lớn đẹp đẹp và thơm. Tôi thích con người cậu, thích giọng nói cậu gọi tôi là ca ca khi bị người ta chặn đường giựt tiền, lúc đó trái tim tôi bị cậu lấy đi rồi."

Nói rồi lại ôm Tạ Ninh chặt thêm, miệng đều những lời dụ dỗ Tạ Ninh cùng mình yêu đương, cho dù nói gì thì ba chữ "tôi thích cậu" đều không dừng.

Omega thân hình gầy yếu bị Alpha ôm vào trong ngực, Tạ Ninh mặt đỏ tim run. Cậu không nghĩ lúc trước khi mình muốn vay tiền Cố Hành Chu nên gọi ca ca mà đối phương nhớ lâu như vậy.

"Nếu cậu thích tôi, những lời phía trước tôi nói đều có thể thực hiện." Mặc dù Cố Hành Chu uống say nhưng cũng không quên thương lượng cùng Tạ Ninh.

Ngữ khí giống như muốn nói lại một lần nữa, cùng nhau ở bên có nhiều chỗ tốt.

Tuy rằng hành vi có quá mức ấu trĩ nhưng khoé môi Tạ Ninh lại không tự chủ nâng lên.

Bởi vì những chỗ tốt mà Cố Hành Chu nói, không chỉ là lời nói trót lưỡi đầu môi mà đã thực hiện cho cậu nhiều lần.

Khoé môi hồng của Omega nâng lên, một đôi mắt hạnh giống như hai quả nho đen chứa cả bầu trời đêm trăng rằm, trên gương mặt trắng hơi ửng hồng, lại lộ ra lúm đồng tiền, đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu nhìn thấy thì không dời đi được.

"Cậu cười lộ lên... thật là đẹp mắt."

Cố Hành Chu giơ tay chạm vào mặt Tạ Ninh, làn da trắng nõn mềm mại tựa như trứng gà đã lột vỏ.

Cố Hành Chu gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Ninh. Càng nhìn càng thích, cũng không biết đối phương có nguyện ý về nhà với mình không, hận không thể mỗi ngày sống cùng nhau, mở mắt liền thấy.

Tạ Ninh nhìn ánh mắt Cố Hành Chu, ma xui quỷ khiến nói một cậu, "Cậu cũng đẹp."

Cố Hành Chu: "Vậy cậu thích không?"

Tạ Ninh: "..."

"Cậu không thích?" Cố Hành Chu thấy Tạ Ninh không trả lời, hỏi lại lần nữa.

Tạ Ninh nghe xong ăn ngay nói thật, "Tớ không biết mình có thích hay không."

Cố Hành Chu trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, "Vì sao lại không biết?"

Tạ Ninh mím môi, cậu không thể nói khi nhỏ không nhận được tình cảm, rất nhiều loại tình cảm đến giờ vẫn thiếu hụt.

Cố Hành Chu nhìn cậu, "Không sao hết."

Tạ Ninh sửng sốt.

"Không sao cả. Cậu chỉ cần biết tôi thích cậu là được." Ngón tay thon dài của Cố Hành Chu cọ xát hai má Tạ Ninh, "Cậu thích tôi hay không cũng không sao cả."

Tạ Ninh mở to đôi mắt hạnh nhìn anh, "Cố Hành Chu..."

Theo sau đó lấy hết can đảm nói, "Cậu nói nếu tớ thích cậu thì cậu sẽ dạy tớ học bất kỳ lúc nào đúng không?"

Câu nói này? Người say thường lời nói đi với hành động.

Ngay sau đó, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Cố Hành Chu cách cậu gần hơn sau đó trên má truyền đến một sự va chạm nóng bỏng.

"Chụt"—

Cố Hành Chu ôm Omega trong lòng, cúi đầu ở trên má đối phương hôn một cái.

Tạ Ninh giống như đại não chết máy nằm cứng đờ trong lòng Cố Hành Chu.

Cố Hành Chu hôn cậu!

Thấy người không phản ứng, Cố Hành Chu liếm liếm môi, ngay đó giống như một động cơ không biết mệt mỏi, hôn lên gương mặt của người trong lòng.

Hy vọng cậu có thể học nhanh một chút rồi còn hôn lại mình.

Cứ như vậy không biết Cố Hành Chu đã hôn nhẹ bao nhiêu lần, Tạ Ninh mới đỏ mặt phục hồi tinh thần, nhưng miệng vẫn giống như bị cấm khẩu, không nói nên lời.

Nếu biết Cố Hành Chu dạy như thế thì cho dù đánh chết cậu thì cậu cũng không nói bất cứ điều gì về việc đó. Để Cố Hành Chu dạy cậu những gì mà anh ta thích.

"Cố Hành Chu... cậu... cậu..."

"Làm sao vậy?" Cố Hành Chu ôn nhu nhìn cậu, lại hôn trên má Tạ Ninh lần nữa.

"Đừng hôn nữa."

Ai ngờ cẩu nam nhân căn bản không nghe, còn nghiêm trang nói: "Không được, nếu không hôn thì không dạy cậu được, không dạy thì cậu không học được."

Tim Tạ Ninh mỗi lúc đập càng nhanh hơn, cả người hoảng, nói lắp: "Tớ học được rồi, đừng hôn nữa."

Cố Hành Chu dừng động tác, "Thật?"

Tạ Ninh mắc cỡ đỏ mặt gật đầu.

Ai ngờ ngay sau đó Cố Hành Chu dùng âm thanh gợi cảm khàn khàn nói: "Vậy lần này cậu hôn tôi đi."

Nói rồi liền giơ mặt mình đến trước mắt Tạ Ninh.

Tạ Ninh căn bản không nghĩ cẩu nam nhân sẽ tại đây đào hố mình, chờ cậu nhảy hố, trong lúc nhất thời ngốc lăng không có động tác.

Cố Hành Chu thấy người chậm chạp không động tĩnh, lại cúi đầu hôn mặt Tạ Ninh, trong miệng còn hùng hồn lý lẽ, "Cậu chưa học được, tôi lại dạy nữa."

Tạ Ninh: "..."

Cố Hành Chu mỗi lần hôn đều sẽ nhẹ nhàng niết vành tai Tạ Ninh, nhìn vành tai đỏ như máu, tâm ngứa ngáy lấy chóp mũi chạm chạm, trong miệng thì thầm, "Tôi thích cậu."

Cả người nằm trong ngực người ta, tay bị bàn tay to nắm, ngay cả gương mặt cũng bị hôn, Tạ Ninh lớn tới chừng này, chưa từng thấy thẹn thùng như thế.

Nhưng lại không có chút chán ghét nào, Cố Hành Chu hôn cậu, cậu cũng không kháng cự, ngược lại tim đập nhanh hơn. Hồi tưởng lại những điều Cố Hành Chu làm vì cậu, cùng với những gì vừa liệt kê lúc nãy là sẽ đối xử tốt với cậu, trong giọng nói mang theo sự sủng nịch vô pháp vô thiên.

Cơ mặt Tạ Ninh có chút giãn ra, nhìn chằm chằm Cố Hành Chu, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương. Dường như cậu cũng thích anh.

Hạ Hoan đứng ở bên ngoài câu lạc bộ nhìn xung quanh, muốn nhìn thấy thân ảnh cao lớn mà chính mình ngày nhớ đêm mong.

Lần đầu tiên hắn gặp Cố Hành Chu là ở thời điểm khai giảng lớp mười một, hắn học một trường trung học quý tộc tư lập ở Dư Hải.

Khi đó Thẩm Tùng vừa mới gặp Thiến Thiến không lâu. Lúc đó Thiến Thiến không ăn sáng còn dự định chuồn ra khỏi lớp vào tiết tự học.

Hắn tò mò hỏi: "Tiết tự học còn chưa kết thúc, sao lại rời đi?"

Vừa hỏi thì Thiến Thiến đỏ mặt nói lắp, "Nay sáng tớ không ăn cơm, có người đưa cơm tới, tớ ra ngoài lấy."

Hạ Hoan bát quái, "Ai thế?"

Thiến Thiến ngượng ngùng, "Oh, tớ có nói cậu cũng không biết."

"Không biết thì ra ngoài nhìn một cái là được."

Hai người cùng trốn tiết tự học, đi ra cửa sau chỗ song sắt màu đen.

Ngày hôm đó là sáng sớm, gió nhẹ thổi rung ngọn cây.

Hạ Hoan liền thấy một thân ảnh cao lớn đứng ở chỗ song sắt màu đen. Bên cạnh còn có hai nười nhưng đôi mắt Hà Hoan tự động loại bỏ.

Bởi vì người nọ quá mức bắt mắt khiến người ta nhìn không thể rời mắt.

Đối phương có gương mặt thập phần đẹp trai, dáng người thẳng tắp, trên mặt không có biểu tình. Anh đang nói chuyện với một Alpha bên cạnh, đôi mắt đào hoa sâu thẳm huyền bí, người xem mặt đỏ tim đập nhanh.

Thẩm Tùng thấy Thiến Thiến tới, giơ tay vẫy vẫy, Thiến Thiến vui vẻ chạy qua.

"Hiện tại cậu tới đây có chậm trễ việc học không?"

Thẩm Tùng đưa đồ ăn cho Thiến Thiến, "Không đâu, sáng nay cậu không ăn sáng, cầm lấy về nhanh ăn đi."

Thiến Thiến tiếp nhận với một nụ cười, mà Hạ Hoan ở bên thì nhìn chằm chằm Cố Hành Chu.

Thẩm Tùng cùng Thiến Thiến đang liếc mắt nhìn nhau. Hạ Hoan mím môi mở miệng, "Chào cậu."

Cố Hành Chu cũng nhìn cậu ta một cái, "Chào."

Câu này chỉ xuất phát từ phép lịch sự nhưng lại cắm rễ thật sâu trong lòng Hạ Hoan. Hắn chưa bao giờ tin tưởng nhất kiến chung tình, nhưng hoàn toàn tin sau khi gặp Cố Hành Chu.

Sau đó mỗi lần Thẩm Tùng mỗi lần tới tìm Thiến Thiến thì Hạ Hoan đều sẽ đi theo. Cho dù có làm bóng đèn hắn cũng muốn đi xem Cố Hành Chu có tới không.

Nhưng sau đó hắn chỉ gặp nhau một hai lần, mà nói chuyện cũng chỉ dừng lại ở câu chào hỏi.

Lúc riêng tư Hạ Hoan lúc ở cùng Thiến Thiến cũng hỏi thăm về Cố Hành Chu nhưng thiến Thiến cũng không tiếp xúc nhiều, không hiểu biết bao nhiêu.

Tuy rằng không thực hiểu biết Cố Hành Chu nhưng Cố gia ở Dư Hải nổi danh, gia thế và xuất thân, giáo dưỡng sẽ không kém.

Lúc này ở câu lạc bộ, Hạ Hoan cũng nghe Cố Hành Chu tới mới tới, muốn đến gặp anh, hắn không muốn quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở việc chào hỏi ban đầu.

Tuy rằng Cố Hành Chu ưu tú nhưng hắn cũng sẽ nổ lực đuổi kịp, hắn sẽ toả sáng để Cố Hành Chu chú ý tới.

Nhưng tất cả tiền đề này chính là hai người phải gặp nhau trước.

Hôm nay đến câu lạc bộ thì cũng không thấy Cố Hành Chu. Thẩm Tùng nói bọn họ tới trễ, Cố Hành Chu đi rồi. Lúc đầu hắn có hơi ảo não, sớm biết đã không chọn quần áo lâu, chậm trễ thời gian gặp nhau.

Nhưng mà cũng còn may, người đưa Cố Hành Chu về trở lại, nói rằng Cố Hành Chu có thể chưa đi xa, ra tìm có thể gặp nói một hai lời gì đó.

Hạ Hoan nhìn xung quanh, liền nghe thấy hai tiếng mắng chửi, một tiếng so với một tiếng còn lớn hơn.

Quay đầu lại chỉ thấy Thẩm Tùng cùng Vu Chu đứng sững sờ tại chỗ choáng váng, một bên Thiến Thiến cũng phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán.

Hạ Hoan nhìn theo ánh mắt của bọn họ, thân hình cứng đờ, trong lúc nhất thời không tin vào mắt mình.

Chỉ thấy Alpha hắn tâm tâm niệm biệm đang ôm hôn một Omega.

Mỗi lần hôn liền thì thầm bên tai Omega mấy câu.

Omega kia diện mạo sạch sẽ ngoan ngoãn. Một đôi mắt hạnh tròn xoe đã hơi phiếm đỏ, môi hồng nhấp nhô, hai má nhìn qua mềm mại, mỗi lần Cố Hành Chu hôn thì sẽ hơi lún xuống.

Omega ngoan ngoãn ngồi trên đùi Cố Hành Chu, bàn tay đặt trên cánh tay rắng chắc của đối phương, khuôn mặt đỏ bừng nhưng không có dấu hiệu phản kháng.

Mà Cố Hành chu lúc này khuôn mặt mỉm cười, thập phần thâm tình, khẽ thì thầm bên tai đối phương hết lần này đến lần khác.

Hạ Hoan ở một bên nhìn thấy, đôi mắt đỏ lên vì giận, trong lúc nhất thời con ngươi muốn vỡ ra, lồng ngực phập phồng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến lần gặp lại Cố Hành Chu sẽ thấy cảnh này.

Ngay sau đó liền cất bước hùng hổ định đi qua.

Thẩm Tùng nhìn thấy vội tiến lên ngăn cản, "Cậu làm gì đó? Không thấy Cố cấu... Không phải, Cố Hành Chu đang làm chính sự sao?"

Cố Hành Chu hôm nay tâm trạng không tốt mà vẫn tới uống rượu, mới có thể giúp hắn cùng Thiến Thiến đôi uyên ương mệnh khổ gặp mặt. Hiện tại Cố Hành Chu có thể yêu đương, vừa lúc tâm tình tốt lên. Huynh đệ cũng không thể không phúc hậu để người khác đi qua quấy rầy.

Rốt cuộc thì tình cảnh này ngẫm lại vẫn thấy xấu hổ.

Hạ Hoan trước mắt tính toán đi qua đó rõ ràng hắn sẽ không xấu hổ.

Nhưng mà hắn không xấu hổ thì người xấu hổ chính là bọn họ.

"Cậu quản tôi?"

Thẩm Tùng cạn lời. Dĩ nhiên tôi không quản được cậu nhưng không thể cậu đi phá hư hạnh phúc không dễ gì kiếm được của anh em tôi.

"Không nhìn thấy người bên kia đang nói chuyện riêng tư sao, không thích hợp để cậu qua đó."

Hạ Hoan bước sang trai thì Thẩm Tùng bước sang trái, bước sang phải thì đối phương cũng bước sang phải, cuối cùng vô cùng giận dữ nói, "Cậu tránh ra cho tôi."

Nhưng mà Thẩm Tùng từ chối: "Không được!"

Ngay sau đó Hạ Hoan nhìn thấy Omega trong lòng Cố Hành Chu nhẹ nhàng nắm tay Cố Hành Chu.

Hắn duỗi tay đẩy Thẩm Tùng liền cất bước đi qua.

Tạ Ninh nhẹ nhàng nắm bàn tay to của Cố Hành Chu, trên mặt vẫn là nhận hết cái hôn này đến cái hôn khác. Tạ Ninh mím môi, đáy lòng cũng hiểu rõ mình thích anh, chỉ đang tự hỏi có nên hôn lại Cố Hành chu một cái không.

Tạ Ninh có chút khẩn trương, cả người đều run nhẹ, không phải sợ hại mà là thẹn thùng, không biết nên hạ miệng ở đâu.

Cố hành Chu cảm nhận được thân mình của Tạ Ninh hơi run rẩy, đem người ôm chặt vào ngực, "Đừng sợ, tôi sẽ không làm cậu đau."

Cố Hành Chu tưởng mình làm người đau, thấp giọng trấn an, lực đạo cũng nhẹ đi không ít.

Tim Tạ Ninh nhảy lên một cái, lấy hết can đảm, tính toán cũng hôn một cái lên mặt Cố Hành Chu.

Ai ngờ cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào.

Tạ Ninh ngẩng đầu thì nhìn thấy có vài ánh mắt sáng quắc hướng lại đây nhìn.

Tạ Ninh: "!!!"

Ngay sau đó Cố Hành Chu liền thấy Omega xoay người ôm lấy anh, liều mạng rúc thật sâu vào trong ngực mình.


Giải thích:

*Điệu thấp: theo ngôn ngữ rap có thể nói là low-key, còn theo ngôn ngữ bình dân thì có thể nói là khiêm tốn không khoe khoang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play