Chương 18:
Cố Hành Chu nhìn dấu chấm than màu đỏ hiện trên màn hình, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ dần chuyển đen, cơ hàm cắn chặt đến mức không chớp mắt.
Tiếp theo anh ném điện thoại trên giường, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng mà nhắm mắt không được bao lâu thì trong đầu lại hiện ra gương mặt nhỏ ửng hồng.
Đôi mắt hạnh tròn xoe mang theo chút khó chịu, hành mi mảnh mai chuyển động theo động tác chớp mắt như cây quạt nhỏ khiến lòng người ngứa ngáy.
Một khi nhắm mắt lại, hình ảnh Tạ Ninh với biểu tình đáng thương mắng anh không nói lý lại hiện lên.
Cố Hành Chu mở mắt, đột nhiên ngồi dậy, thở dài một cách nặng nề.
Sau khi vuốt lại phần tóc rũ ở trán trước, anh đứng dậy rồi đi xuống lầu uống chén nước xua đi hình ảnh kia.
Khi Cố Hành Chu với đôi chân dài bước xuống lầu, đang ở phòng bếp uống nước thì bác quản gia liền từ ngoài tiến vào.
Cố Hành Chu nhìn bác quản gia nhíu mà hỏi: "Chú Chung, sao khuya thế này mà chú còn chưa nghỉ ngơi?"
Người quản gia được gọi là chú Chung cười cười nói: "Tiểu thiếu gia không phải cũng còn thức đó sao?"
Nói rồi từ kệ nhà ăn bên cạnh lấy ra một hộp quà, đưa cho Cố Hành Chu.
"Nước hoa tiểu thiếu gia đặt đã tới rồi." Chú chung đem hộp quà đặt vào tay anh, "Tiểu thiếu gia tính toán tặng người ta hả?"
Cố Hành Chu duỗi tay tiếp nhận, nhìn hộp nước hoa liền nhớ ra dấu chấm than màu đỏ trên màn hình, đôi mắt tối sầm lại.
Tiện tay đem hộp quà để trên bàn.
Trừ lúc còn bé mẹ anh thường cho anh mặc váy và xịt nước hoa thì cho tới bây giờ Cố Hành Chu cũng không dùng mấy thứ mùi hương nồng nặc này.
Nhìn ánh mắt của chú Chung đang nhìn mình, Cố Hành Chu cũng không thể nói chính mình xịt.
Nói thế nghe kiểu gì cũng giống biến thái.
Cố Hành Chu ho nhẹ nói: "Vâng, là quà ạ."
Bác quản gia nghe nói thì hứng thú, "Tiểu thiếu gia đưa cho ai vậy?"
Cố Hành Chu buông ly nước, vươn cánh tay có lực đặt lên vai chú Chung, đem người xoay lại.
"Đại nhân, ngày nửa đêm rồi nhanh đi nghỉ ngơi thôi."
Biết Cố Hành Chu không muốn nói nên chú Chung cũng không hỏi nhiều, đoán chừng là thiếu gia biết hôm nay là sinh nhật phu nhân.
Cũng không cần chính mình một lão già đi nhắc nhở thêm.
Chú Chung nhìn qua lại giữa hộp quà cùng Cố Hành Chu, lúc này mới thư thái lên lầu.
Chú Chung đi rồi, Cố Hành Chu đem ly nước một hơi uống sạch, hầu kết gợi cảm chuyển động lên xuống.
Anh rũ mắt, đem ánh mắt dừng lại ở trên hộp quà.
Đó là hương mật đào thơm ngọt dịu nhẹ đã khiến anh không ít ngày đêm không yên giấc.
Vươn khớp xương tay rõ ràng, đang chuẩn bị mở ra thì huyền quan vang lên tiếng mở cửa.
Sau đó là âm thanh thành thục cùng quyến rũ của người nữ vang lên.
"Chồng ơi, đỡ em một chút."
"Anh đang đỡ rồi, không để em ngã đâu." Một giọng nam trầm ổn vang lên ngay sau đó, giọng điệu chứa đầu sủng nịch cùng bất đắc dĩ, "Lần tới không thể uống nhiều như vậy nữa."
Cố Hành Chu đột nhiên muốn thu hồi cánh tay đang cầm hộp quà. Anh không hy vọng vợ chồng hai người lại về trễ như thế.
Theo lý mà nói giờ này cặp phu thê này đã sớm đi ngủ. Nếu ra ngoài xã giao, tham gia tiệc rượu mà về trễ thì sẽ ở lại khách sạn, không có trở về trễ như thế.
Lúc này Cố Hành Chu đang hết sức nghi hoặc.
Ngay sau đó, chỉ thấy một người phụ nữ mặc một lễ phục dạ hội đuôi cá màu đỏ tươi cùng đôi dép bông trắng.
Rõ ràng đã có tuổi nhất định nhưng làn da được bảo dưỡng lại giống tiểu cô nương ở độ tuổi hai mươi xuân sắc.
Người phụ nữ đi đường không ổn định, đi vài bước là loạng choạng.
Cố Hành Chu ở cách đó không xa nhăn mặt. Vừa định cất bước lên đỡ thì ngay sau đó một thân ảnh cao lớn bình tĩnh tiến lên từ chỗ huyền quan.
Hắn đặt tay lên bả vai người nữ, lộ ra giọng điệu trách cứ: "Chậm chút, đã bao lớn rồi hả?"
"..."
Cố Hành Chu người nửa đêm còn bị bắt ăn cơm chó yên lặng liếc mắt nhìn phu thê hai người một cái.
Nửa đêm rồi, hai người có thể ngủ lại khách sạn mà!
Phương Uyển liếc mắt nhìn Cố Phong nói: "Em không vui!"
Cô quay đầu nhấc mắt liền thấy Cố Hành Chu đứng ở nhà ăn.
"Con trai!" Phương Uyển thấy Cố Hành Chu thì kinh hỉ kêu lên một tiếng.
Sau đó tránh ra khỏi vòng tay Cố Phong, giống như cánh bướm nhẹ nhàng bay đến bên người Cố Hành Chu.
Nhìn Phương Uyển loạng choạng bước đến, Cố Hành Chu bước vài bước lên duỗi tay định đỡ cô.
Không ngờ ngay sau đó, Phương Uyển liền lập tức lướt qua thân hình to lớn của Cố Hành Chu, dừng lại ngay hộp nước hoa trên bàn ăn.
"Chanel..." Phương Uyển nhìn hộp nước hoa rồi liếc mắt nhìn Cố Hành Chu. Đôi mắt ngay lập tức lấp lánh nước, đầy kinh hỉ.
"Mua cho mẹ sao?"
"..." Cố Hành Chu vừa định giải thích nhưng ai ngờ bị câu nói tiếp theo của Phương Uyển khiến anh ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Mẹ biết con trai sẽ nhớ rõ sinh nhật của mẹ mà." Phương Uyển cười đến không khép được miệng.
Lời nói liền khiến cho Cố Hành Chu sững người.
Hôm nay là sinh nhật mẹ anh!
Trong quá khứ cứ đến sinh nhật Phương Uyển, Cố Hành Chu khẳng định sẽ luôn chuẩn bị quà cho cô, nhưng vài ngày gần đây, nhiều sự tình phát sinh, tư duy phát tán khiến anh căn bản không nhớ tới sinh nhật Phương Uyển.
Nhìn biểu tình cao hứng của Phương Uyển khi thấy hộp quà, Cố Hành Chu vẫn là thức thời lựa chọn im miệng.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên anh quên sinh nhật mẹ mình là năm đầu tiên học trung học. Phương Uyển tức giận kể hết những sự tích đáng xấu hổ của Cố Hành Chu từ đó đến lớn.
Thậm chí Cố Phong cũng không dễ dàng gì.
Phương Uyển tiến đến duỗi tay vỗ vỗ Cố Hành Chu với khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, "Con trai tốt, mẹ liền biết..."
Cố Hành Chu tựa như công cụ hình người mặc cho Phương Uyển xoa nắn.
Cuối cùng vẫn là Cố Phong tiến lên đem Phương Uyển kéo qua kết thúc sự chịu đựng này.
"Được rồi, đã trễ lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Sau đó liếc mắt nhìn Cố Hành Chu tán thưởng.
Khi ánh mắt của hai cha con giao nhau, đều hết sức ăn ý nhẹ nhàng thở ra.
Dường như cuối cùng cũng bình an vượt qua đêm nay.
Cuối cùng Phương Uyển cao hứng đem hộp quà nước hoa đặt trên tay Cố Phong rồi dẫm lên đôi dép bông trắng mỹ mãn lên lầu.
Cố Hành Chu nhìn hộp nước hoa, nhéo nhéo vùng da giữa hai chân mày.
Cuối cùng anh cũng lý giải được bộ dáng vừa muốn nói lại thôi của chú Chung khi rời đi.
Cứ tưởng đêm nay có thể ngửi một chút mùi hơng ngọt lành kia để ngủ ngon giấc.
Cố Hành Chu xoa xoa giữa mày.
Quên đi, ngày mai lại nhờ chú Chung đặt một bộ khác.
Ngày hôm sau là cuối tuần. Bởi vì say rượu nên Tạ Ninh ngủ thẳng đến khi mặt trời chói chang.
Ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào phòng, Tạ Ninh đưa tay che lại, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Cầm điện thoại lên, đã hơn mười giờ.
Vừa ngồi dậy, Tạ Ninh liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, không kém gì đứng xoay tròn tại chỗ mấy chục vòng gây hoa mắt, cậu há hốc mồm, hoá ra đây là cảm giác say rượu.
Quả nhiên rượu không phải là thứ tốt.
Tạ Ninh xoa xoa thái dương, xuống giường đi tắm rửa.
Trong khi đánh răng, điện thoại đặt trên bồn rửa phát ra âm thanh "ting" giòn giã.
Tạ Ninh nhìn xuống, là tin nhắn WeChat.
Ngay sau đó lại vàng tiếng ting ting ting vang lên.
Tạ Ninh: "..."
Cậu vội vàng súc miệng, cầm điện thoại mở WeChat lên xem.
Minh Dao: [Có đó không?]
Minh Dao: [Cậu tên gì? Tôi lưu tên lại.]
Minh Dạo: [Tôi tên Minh Dao, chúng ta kết bạn nhé.]
Tạ Ninh cong ngón tay, ký ức ngày hôm qua ở KTV giống như sóng thần mãnh liệt xông vào tâm trí cậu.
Bởi vì đại mạo hiểm mà đối mắt với người khác thổ lộ lời âu yếm, còn thêm WeChat.
Nhìn đoạn hội thoại trên màn hình, nháy mắt một cổ áy náy tràn vào trong lòng, giống như vị chanh chua.
Tạ Ninh: [Tớ tên Tạ Ninh.]
Tạ Ninh: [Ngày hôm qua thật xin lỗi. Tôi cùng bạn bè chơi Thật hay Thách nên mới nói ra những lời không lịch sự.]
Bên kia trầm mặc một thời gian dài mới gửi một tin nhắn.
[Cậu gọi là Tạ Ninh?]
Để hoà hoãn không khí một chút, Tạ Ninh gửi một biểu tượng cảm xúc.
Tạ Ninh: [Gấu nhỏ gật đầu jpg]
Bên kia, Minh Dao nhìn hình ảnh chú gấu nhỏ trên di động, từ chối ý nghĩ trong đầu.
Tạ Ninh để lại ấn tượng quá mức khắc sâu trong tâm trí, nên khi gặp người tên Tạ Ninh, Minh Dao liền nhớ tới mùi hương nước hoa gay mũi giống nước sát trùng cùng với mái tóc đỏ bùng nổ sự phóng đãng.
Minh Dao lắc lắc đầu. Không thể... không thể...
Mặc dù cái tên biến thái Tạ Ninh ở lớp bảy một thời gian dài chưa thấy qua, nhưng so với thiếu niên sáng sủa cùng thanh tú ngày hôm qua thì căn bản không hề liên quan.
Nhưng Minh Dao nhanh chóng phát hiện ra điểm không đúng.
Cậu thiếu niên hôm qua nói chuyện với cô hình như mặc đồng phục của Dư Hải cao trung.
Minh Dao nhìn chằm chằm màn hình, nhất thời không nói được lời nói.
Có lẽ chỉ là giống tên!
Minh Dao: [Tôi thấy ngày hôm qua cậu mặc đồng phục của Dư Hải cao trung, bạn khối nào?]
Tạ Ninh ngay lập tức trả lời: [Khối mười một.]
Minh Dao: "..."
Không thể... nhất định là cô nghĩ nhiều.
Minh Dao: [Từ lớp nào?]
Tạ Ninh nhìn câu hỏi trên màn hình trả lời: [Lớp mười hai.]
Không biết vì sao, khi nhìn thấy dòng chữ lớp mười hai, Minh Dao thở phào nhẹ nhõm như thể tảng đá đang đè trong lòng rơi xuống, nhẹ nhàng thở ra.
Làm sao có thể là cùng một người được!
So sánh với Tạ Ninh này thì Tạ Ninh trước đó quả thật là một trời một vực.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó Minh Dao không cười nổi.
Ngay sau đó ---
Tạ Ninh: [Nhưng trước đó tớ học lớp bảy, gần đây mới chuyển đến lớp mười hai.]
Tạ Ninh gõ chữ, ăn ngay nói thật. Rốt cuộc cậu không ngốc, có thể nhìn ra là Minh Dao đang thử mình.
Chẳng qua lời xin lỗi càng khó hơn thôi. Ở trường nguyên thân có danh tiếng không tốt, cũng không ai nguyện ý tiếp cận ở chung.
Tuy nhiên Minh Dao trực tiếp bước qua một bước, thêm WeChat.
Tạ Nình nhìn chằm chằm màn hình, nhưng bên kia vẫn chưa hồi âm.
Tạ Ninh thở dài buông di động, tuy rằng đối phương chưa nói gì nhưng có lẽ trong lòng không tiếp thu được.
Giây tiếp theo, một cuộc trò chuyện video hiện ra.
Tạ Ninh nhìn cuộc trò chuyện video trên điện thoại, nhất thời có chút luống cuống.
Tiếng chuông không ngừng vang lên, khiến da đầu cậu căng thẳng.
Ngón tay trắng nõn dừng trên màn hình một hồi mới nhấn xuống.
Thiếu niên sạch sẽ tuấn tú hiện lên trên màn hình. Đôi mắt hạnh sáng ngời sâu thẳm cùng với gương mặt trắng nõn, mùi cao, tóc có chút lộn xộn giống như vừa tỉnh ngủ, nhưng không ảnh hưởng đến nhan sắc, ngược lại có chút đáng yêu.
Nhìn Tạ Ninh trên màn hình, Minh Dao nếu không phải đang ở hành lang thư viện thì có lẽ sẽ kêu thành tiếng.
Tạ Ninh nhìn hình ảnh Minh Dao qua điện thoại, mở miệng nói: "Thật sự xin lỗi."
Mình dao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn lanh lợi của Tạ Ninh trên màn hình, hồi lâu chưa hoàn hồn.
Cái quỷ gì thế, đây là Tạ Ninh!
Ai mà tin chứ?
Minh Dao phục hồi tinh thần nói: "Có phải bạn cảm thấy áy náy?"
Tạ Ninh gật gật đầu. Dù sao thì cũng chơi trò đại mạo hiểm mà đi trêu chọc người khác.
Thấy bộ dáng ngoan ngoãn gật đầu của Tạ Ninh, Minh Dao cảm giác tim bị chọc trúng.
Nhìn quá ngoan đi.
"Bạn có rảnh không?"
Tạ Ninh nghe xong, Tạ Ninh lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Minh Dao tiếp tục nói: "Nếu bạn cảm thấy có lỗi với tôi thì bỏ ra một ngày bồi tôi đi."
Tạ Ninh nghe xong nhăn mặt. Cậu cũng không phải người tuỳ tiện.
"Tôi đang đọc sách ở thư viện trung tâm thành phố. Bạn lại đây bồi tôi đọc sách một ngày, tôi liền suy xét tha thứ cho."
Lời từ chối đến bên miệng liền bị kẹt. Hoá ra là cậu hiểu sai.
Cậu cần phải xem lại chính mình.
Mình thật xấu tính.
Nếu là đi thư viện học bài thì Tạ Ninh vẫn vui vẻ làm, lập tức đồng ý.
Hai người trao đổi địa chỉ cụ thể rồi cúp máy.
Tạ Ninh cầm lấy cuốn luyện thi năm năm khoa cử ba năm thi thử bỏ vào cặp sách ra cửa.
Vừa đến thư viện thì thấy Minh dao chờ trước cửa.
Tạ Ninh: ?
Không phải nói ở bên trong chờ sao?
Minh Dao mở to hai mắt nhìn thiếu niên bước xuống xe.
Ngày hôm qua do ở KTV ánh đèn mờ quá, cô chỉ nhìn thấy đại khái diện mạo, sáng nay trong video vốn nghĩ là Tạ Ninh đã đủ đẹp, không nghĩ tiếp xúc gần lại tăng thêm một bậc.
Giờ khắc này, cô mới nhớ tới Tạ Ninh là Omega, diện dạo thanh tú, đến lỗ chân lông cũng không nhìn thấy được.
Tạ Ninh cất bước đến gần Minh Dao, mở miệng nói:
"Tối qua thật xin lỗi."
Minh Dao phất tay: "Không có gì. Cậu cũng đã dành một ngày cho tôi rồi."
Nói rồi nhìn cặp sách của Tạ Ninh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Cuối tuần cô có bài kiểm tra tháng, vốn dĩ hôm nay đi thư viện để ôn tập nhưng vừa rồi đầu óc nóng lên kêu Tạ Ninh lại đây.
Cũng may là Tạ Ninh mang theo sách, bằng không hôm nay cùng cậu ở riêng cả ngày, cô cũng ngại.
Hai người đi vào thư viện, ngồi xuống nhỏ giọng trao đổi, rồi mỗi người tự xem tài liệu.
Minh Dao cúi đầu làm đề, cô đang gặp câu hỏi khó của môn toán, giấy nháp viết hơn nửa trang vẫn chưa giải được.
Vừa muốn bỏ qua làm câu tiếp theo thì giọng nói trong sáng dễ nghe vang lên.
"Chọn B."
Minh Dao có chút giật mình xoay đầu nhìn: "Đúng chứ?"
Tạ Ninh gật gật, lấy bút trong tay Minh Dao viết cách giải lên giấy nháp.
Thiếu niên cách nàng cực gần, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người đối phương.
Hương nước hoa?
Minh Dao không dấu vết giật giật mũi ngửi thử. Không có mùi lạ hay khó ngửi trên người Tạ Ninh.
Nhìn Tạ Ninh cúi đầu nghiêm túc giải đề cùng với người ban đầu theo đuổi Cố giáo thảo quả thật khác biệt.
Tin đồn về Tạ Ninh ở trong trường lưu truyền không ít, còn thường xuyên trốn học.
Nhưng mà hiện tại vấn đề cô giải không ra cậu còn làm được.
Minh Dao không khỏi tự hỏi, một người có thể thay đổi nhiều đến thế?
Tạ Ninh giải xong thấy Minh Dao nhìn chằm chằm mình có chút mất tự nhiên sờ cổ.
"Trên mặt tôi có gì sao?"
"Có." Minh Dao ngay sau đó nói, "Có hơi đẹp trai."
Tạ Ninh: "..." Cảm ơn, tôi ổn.
Minh Dao: "Tạ Ninh, sao cậu đột nhiên học tốt lên vậy?"
Tạ Ninh bị hỏi đột ngột mất tự nhiên nói: "Tôi trước đó không chú tâm vào học tập, gần đây có chút tỉnh ngộ, cảm thấy tri thức càng hữu dụng với bản thân hơn."
Lời ngoài ý tứ chính là,
Không có gì tốt trong việc theo đuổi đàn ông.
Minh Dao nhìn gương mặt tích cực hướng về phía trước của thiếu niên lại nghĩ đến Cố giáo thảo soái khí ngút trời.
Ý của Tạ Ninh là trước đó đặt tâm tư trên người Cố Hành Chu nên đánh mất chính mình, hiện tại tỉnh ngộ nên quyết chí học hành.
Trách không được gần đây không thấy Tạ Ninh theo đuôi Cố Hành Chu, nguyên lai là đi thay đổi chính mình.
Minh Dao không khỏi cảm thấy yêu sớm là con đường dẫn đến tội lỗi.