Ngay khi bàn tay đặt lên cửa xe, cô đột nhiên dừng lại thất thần nhìn bóng lưng của một người đang đứng cách đó vài chục mét.

Kỳ Tử Ngang vừa mới mở cửa ghế phụ thì phát hiện ra vẻ khác thường của cô nên cũng nhìn theo tầm mắt cô, nhưng mà anh cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng mờ nhạt, cũng không phát hiện có gì đặc biệt cả.

Chẳng mấy chốc thì Tưởng Thiên Du đã thu hồi ánh mắt và lưu loát ngồi vào trong xe.

Trong lúc Lục Lê khởi động xe, Kỳ Tử Ngang ở ghế lái phụ nhìn vào gương chiếu hậu quan sát người đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, anh giống như vô tình hỏi: “Vừa gặp người quen à?”Vừa rồi anh đã nhìn thấy rõ ràng trên gương mặt cô hiện lên vẻ do dự, thân phận đặc thù của Chu Nhã trong vụ án mạng này, cộng thêm độ nhạy cảm nghề nghiệp của bản thân khiến anh không thể xem nhẹ được điều đó nên mới thăm dò hỏi cô.

Chẳng biết tại sao, Kỳ Tử Ngang luôn cảm thấy hình như người đang ngồi ở ghế sau có chỗ nào đó không thích hợp.

“Cũng không hẳn là người quen.

” Tưởng Thiên Du có chút không chắc chắn, cô chớp mắt: “Khi nãy ở trong hộp đêm, hình như tôi đã nhìn thấy viện trưởng Vương.

”“Anh biết mà, là viện trưởng Vương trong bệnh viện lúc trước tôi đã nằm viện đấy.

” Cô lại giải thích thêm.

Vốn dĩ cô chỉ là một bệnh nhân bình thường và không có tình huống nào đặc biệt, cơ bản là cho dù có bắn đại bác thì cũng không thể liên quan gì đến viện trưởng, cái này cũng nhờ có tình huống gã côn đồ bắt cóc con tin lần trước.

Bởi vì chuyện đó mà viện trưởng Vương còn đặc biệt đến phòng bệnh của cô để bày tỏ lòng biết ơn của mình, đồng thời còn tặng hoa tươi cho cô, có thể nói rằng biểu hiện của hắn vô cùng nhiệt tình và thỏa đáng.

Kỳ Tử Ngang nghe vậy thì nhíu mày, đúng là có hơi trùng hợp, anh và Lục Lê đều chưa từng gặp viện trưởng Vương của bệnh viện kia, giai đoạn sau vụ bắt cóc con tin cũng do Cục cảnh sát tiếp nhận điều tra và giải quyết, bọn họ cũng chỉ tình cờ có mặt ở hiện trường vào lúc ấy mà thôi.

Nhưng đi đâu và thích giới tính nào thì cũng được coi là sinh hoạt cá nhân của người ta, không có liên quan gì đến bọn họ cả.

Cùng với tiếng nhạc du dương trong xe, chiếc xe lặng lẽ di chuyển trên đường phố vắng vẻ lúc nửa đêm, tốc độ cũng không quá chậm.

Tưởng Thiên Du nhìn thoáng qua đồng hồ, cô tính toán khoảng hai giờ sáng là có thể trở về nơi ở của Chu Nhã rồi.

Đột nhiên có tiếng chuông dồn dập vang lên trong chiếc xe đang ngày càng yên tĩnh, chỉ thấy Kỳ Tử Ngang vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế phụ lại lấy điện thoại mang theo bên người ra, sau khi thấy rõ tên người gọi thì nhanh chóng ấn nút trả lời.

“Alô?”“Ừm… Ừ…”Tưởng Thiên Du cố hết sức dựng thẳng lỗ tai, cuối cùng chỉ có thể phân biệt được tốc độ nói chuyện của người bên kia điện thoại rất nhanh, nhưng mặc kệ cô có cố gắng thế nào thì nội dung truyền vào trong tai đều mơ hồ không rõ.

“Được, vất vả rồi.

” Vài phút sau, cuối cùng thì Kỳ Tử Ngang cũng kết thúc cuộc gọi, sau đó thuận thế liếc nhìn gương chiếu hậu.

Lúc này Tưởng Thiên Du đang dựa vào ghế, cô nghiêng đầu nhắm mắt lại, thoạt nhìn giống như là đang ngủ say.

Lục Lê không nhịn được mà hỏi: “Đội trưởng Kỳ, bên phía phòng kỹ thuật có tin tức gì rồi sao?”Kỳ Tử Ngang thu hồi ánh mắt từ trên gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ nhếch: “Là điện thoại trong tổ, nhưng đúng là bên phía phòng kỹ thuật đã có tiến triển rồi.

”Nghe nói như thế, đương nhiên là vẻ mặt của Lục Lê cũng trở nên vui mừng, thế nhưng anh ta cũng rất có ánh mắt mà không hỏi tiếp.

Hết lần này đến lần khác dường như Kỳ Tử Ngang đã quên mất trong xe còn có người ngoài, vậy mà lại bắt đầu tự lẩm bẩm: “Anh Từ đã xác minh xong với phía bất động sản Anh Hoa Uyển rồi, bọn họ nói trong hai tháng gần đây đều không có ghi chép tăng ca của nhân viên, ngoại trừ bảo vệ ca đêm thì tất cả mọi người đều sẽ rời khỏi nơi đó trước sáu giờ.

”Cho nên vào đêm xảy ra vụ án, nếu việc Chu Nhã nhìn thấy một người mặc đồng phục nhân viên bất động sản là sự thật, vậy rất có thể sẽ là người liên quan đến vụ án này.

“Đội trưởng Kỳ!” Lục Lê có hơi ngạc nhiên khẽ gọi, nhưng mà chẳng mấy chốc thì anh ta đã hiểu rõ ý tứ của lãnh đạo nhà mình, sợ là anh đang cố ý nói cho người còn lại trong xe nghe thấy.

Kỳ Tử Ngang thật sự cố ý.

Hai ngày nay anh cũng đã suy nghĩ rõ ràng, giả thiết như Chu Nhã thật sự muốn lợi dụng cảnh sát mà chiếm lợi thì tại sao anh lại không lợi dụng kế của đối phương mà lập kế đối phó lại, xem thử rốt cuộc thì đối phương muốn làm gì?Lui một bước mà xem xét, nếu như Chu Nhã nắm giữ toàn bộ chứng cứ hiện có của cảnh sát thì cô sẽ làm gì đây?Bởi vì hạn chế thân phận nên chắc chắn là cô sẽ không thể làm được nhiều việc, nếu như phát hiện ra hành động tiếp theo của cô bất thường hoặc thậm chí là vi phạm pháp luật thì đương nhiên là cảnh sát cũng sẽ không khách sáo với cô.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play