Sáng hôm sau khi Chu Ngữ Anh tỉnh dậy là đã gần 12 giờ.

Mà chuyến bay của cô là 10h 30, nghĩa là đã quá giờ bay.

Chu Ngữ Anh cầm di động lên, quả nhiên là Đường Thành Huân đã tắt báo thức đi, chuông điện thoại cũng bị tắt nên có luôn một loạt cuộc gọi nhỡ của Tiểu Kim và mấy người khác ở công ty. Dưới kia cũng không có người nào đến đánh thức cô dậy, có lẽ cũng là Đường Thành Huân căn dặn.

A, cái tên này.

Chu Ngữ Anh mở điện thoại lên, lịch bay hôm nay đến Thượng Hải còn có hai chuyến, 1 chuyến lúc 3 giờ chiều và 1 chuyến lúc 8 giờ 20 tối.  Bây giờ cách 3 giờ chiều còn mấy tiếng. Chu Ngữ Anh nhanh chóng đặt ba vé, rồi vệ sinh cá nhân, chuẩn bị và kéo vali xuống lầu đi thẳng đến sân bay.

Lúc cô vừa xuống lầu dưới thì dì giúp việc còn hốt hoảng,

“Phu nhân, tiên sinh nói hôm nay cứ để cô nghỉ ngơi mà, cô đi đâu thế?”

“Tôi đi công tác xuống phía Nam hai tuần”.

“Nhưng tiên sinh bảo cô đã huỷ lịch công tác, bảo tôi không cần gọi cô dậy mà.”

“Chắc là anh ấy nhầm.”

Đến khi cô ra khỏi cửa còn nghe loáng thoáng tiếng dì ấy, “Cô không ăn chút gì hả phu nhân?”

Có thể người làm trong nhà hoặc vệ sĩ báo tin nên Chu Ngữ Anh vừa xuống sân bay thì Đường Thành Huân đã gọi điện tới,

“Quá giờ bay rồi, hay em ở nhà luôn đi!”

Chu Ngữ Anh chọc thủng Đường Thành Huân:



“Không sao, còn mấy chuyến bay! Đợi em đi công tác về mới tính sổ với anh! Dám tắt báo thức của em! Anh tuần sau đừng quên đến trường mẫu giáo để tham gia lễ hội với Đoàn Đoàn. Hôm qua thằng bé nói muốn đi sở thú, chủ nhật anh nhớ đưa nó đi. Em sẽ gọi điện về. Hai bố con ở nhà ngoan nghe chưa!” không đợi Đường Thành Huân nói nữa đã cúp máy.

Ha hả, muốn ngăn cô, thôi đi.

Tuần đầu tiên đi công tác, công việc và tiến trình Chu Ngữ Anh rất suôn sẻ theo kế hoạch nhưng đến giữa tuần thứ hai thì lại gặp vấn đề liên quan đến nhà xưởng.

Vốn dĩ nhà kho ban đầu đã được ngắm chuẩn và mua bán đàng hoàng, giấy tờ cũng đến tay, đang sửa chửa, lắp đặt hệ thống, đầu tháng sau sẽ có thể trữ hàng. Nhưng mà bỗng nhiên phía chính phủ lại công bố bản đồ quy hoạch mới, mà cụ thể vị trí nhà kho sẽ có một con đường quốc lộ chạy qua.

Vậy nên dù nhận được một khoản tiền bồi thường khổng lồ trên rớt xuống nhưng công ty lại phải tìm kiếm nhà kho mới. Bên dự án đã tham khảo và chọn ra một khu xưởng cũ đã cải tạo nhưng còn chưa thu mua thành công vì nhà kho này bây giờ đang là của một gia tộc Hoa Kiều đã di cư ra nước ngoài. Sau khi tham khảo mấy khu đất khác thì đều quy mô và chất lượng đều không đạt tiêu chuẩn nên Chu Ngữ Anh vẫn quyết định liên lạc với chủ nhân đã ra nước ngoài của nhà kho này.

Có thể vì chuyện này nên lần công tác này sẽ còn kéo dài thời gian.

Và lần này, Chu Ngữ Anh lại gặp người phụ nữ đã nhận sai người ở Bắc Kinh.

Bởi vì sau khi tìm kiếm thông tin và liên lạc thì nhận được số điện thoại liên lạc lại là của người phụ nữ kì quặc này.

Vậy nên Chu Ngữ Anh đã có một cuộc hẹn với cô ấy.

Cùng đi với Chu Ngữ Anh còn có Tiểu Kim và đoàn đội nhưng người phụ nữ này lại muốn bàn chuyện riêng với Chu Ngữ Anh.

Tiểu Kim định tiến hành phản đối nhưng mà bị Chu Ngữ Anh ngăn lại. Cô đồng ý gặp riêng người này.

“Cô Chương, hôm nay tôi chỉ muốn bàn bạc lại với cô về vấn đề liên quan đến mảnh đất kho hàng phía Tây. Tôi cũng xin nhắc lại một lần với cô, tôi họ Chu, và không phải họ Lâm như cô nói, tôi cũng không quen cô. Cô cứ yên tâm, giá cả của chúng tôi có thể làm hài lòng cô…”

Chu Ngữ Anh còn chưa nói xong thì Chương Tuyết Trình đã lấy từ trong túi xách ra hai tập hồ sơ đặt lên bàn:

“Cậu cứ xem đi!”



Chu Ngữ Anh cầm mở một tập hồ sơ ra xem. Bên trong là giấy tờ khu đất nhà kho đã chuyển sang cái tên Lâm Yên Nhiên. Thời gian sang tên cũng mới có mấy hôm trước.

Một tập còn lại chính là những giấy tờ cũng liên quan đến nhân vật tên Lâm Yên Nhiên này như giấy khai sinh, hồ sơ học bạ, giải thưởng thiết kế,  thậm chí còn có một số ảnh chụp có khuôn mặt rất giống với cô còn tuổi trẻ.

Chương Tuyết Trình giơ một bức ảnh gia đình ba người từ trong ấy ra, đặt trước mặt Chu Ngữ Anh:

“Mảnh đất đó là của ông ngoại để lại cho cậu. Không cần mua bán gì cả. Cậu nhìn cho kỹ. Người đàn ông này là bố cậu- Lâm Chính Minh, người phụ nữ này là mẹ cậu- Đỗ Hiểu Phù…” rồi chỉ tay vào cô bé đang cười trong ảnh “Còn đây là cậu- Lâm Yên Nhiên”.

Khuôn mặt Chương Tuyết Trình toàn là đau thương:

“Cậu lại lần nữa quên đi bọn họ. Rốt cuộc thì tên khốn kia đã làm gì với cậu vậy? Tại sao cậu lại mất trí lần nữa?”

Trong đầu Chu Ngữ Anh như có giọng nói lặp lại “Không được tin cô ta”.

Chu Ngữ Anh cũng có chút tức giận, người này hết lần này đến lượt khác ăn nói hồ đồ bậy bạ. Chu Ngữ Anh đương nhiên biết rõ mình không mất trí, mấy chuyện mất trí nhớ trong phim ấy không có khả năng xảy ra với cô. Cô nhấc ghế đứng lên:

“Tôi thấy chúng ta không cần bàn bạc nữa. Tôi cũng không hi vọng cô ăn nói hàm hồ trước mặt tôi”.

Khi Chu Ngữ Anh xoay người bước đi thì Chương Tuyết Trình lại nắm lấy tay cô:

“Đừng quên, hắn là người đã hại gia đình cậu ra nông nổi này.”

“Cô Chương, tôi và chồng tôi rất hạnh phúc. Cô làm ơn hãy…”

“Chu Ngữ Anh, phu nhân chủ tịch Đường thị. Là cô nhi, thành tích học tập xuất sắc, tốt nghiệp khoa mỹ thuật thiết kế Bắc Đại, hiện tại đang nắm giữ 4% cổ phẩn Đường thị, 80% cổ phần công ty thời trang Minh Viên, vừa đầu tư 400 triệu nhân dân tệ vào hai công ty kĩ thuật khởi nghiệp, 25% cổ phần bất động sản Bắc Nam, có hai quỹ đầu tư tài chính, một quỹ uỷ thác kinh tế, một quỹ từ thiện cho cô nhi. Được mệnh danh là cô bé Lọ Lem thời hiện đại. Có con trai 4 tuổi đang học mẫu giáo. Vợ chồng ân ái hạnh phúc. Cậu tin sao? Cậu cho rằng cậu là cô nhi ư? Tỉnh lại đi!”

Tác giả có lời muốn nói: T đã viết được kha khá chương rồi mà lưu chưa đăng. Hôm nay thấy có bạn Tháng Tư Thanh Đảo giục update nên t nhả hàng luôn. Cảm ơn em yêu nha, moa moa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play