Ngô Bán Tiên nói rằng tôi đã được định sẵn là sẽ trải qua vô số kiếp nạn, nhà chúng tôi căn bản nuôi không được nên theo ông ta học đạo để tìm đường sống.
Chính ông ấy cũng nói, theo ông ta học đạo nhưng cũng chưa chắc là đã sống, theo ông ấy tính rằng năm lên 9 tôi sẽ trải qua kiếp nạn lớn nhất, nếu vượt qua sẽ có bước ngoặt lớn.
Ông nội và cha bàn bạc với nhau, cảm thấy sống còn hơn chết, ít nhất ông còn có suy nghĩ nên đồng ý.
Kết quả là, Ngô Bán Tiên đã trực tiếp đưa tôi rời khỏi nhà và vội vàng rời đi, như thể sợ rằng gia đình tôi sẽ hối hận.
Kết quả là ông ấy rời thôn không lâu sau đó, có người tìm thấy thi thể của Ngô Bán Tiên, tình trạng tử vong của ông ấy ấy rất kinh khủng, thất khiếu chảy máu, hai mắt mở to, vẻ mặt kinh hoàng, như thể ông ấy đã bị dọa đến chết.
Kì lạ là tôi vẫn yên ổn, nằm bên cạnh Ngô Bán Tiên, không khóc không náo.
Khi cha mẹ tôi biết chuyện, họ không còn cách nào khác là phải đưa tôi về, gia đình của Ngô Bán Tiên thậm chí còn đến và làm ầm ĩ lên. Vốn dĩ, không thể đổ lỗi cho gia đình chúng tôi trong việc này, Ngô Bán Tiên kia là đã tự mình chết trên đường nhưng gia đình tôi vẫn bồi thường cho nhà họ một khoản tiền. Gia đình tôi vốn đã túng thiếu nay lại càng khốn khó hơn.
Rất lâu sau, tôi nghe sư phụ của mình nói rằng lý do khiến vị họ Ngô này, tất thảy đều do tâm bất chính của hắn hại mà ra. Ông ta bắt tôi đi là vì thứ gì đó trên người tôi và hơn nữa còn muốn mạng của tôi.
Đây là những thứ rất lâu sau tôi mới biết, vì thế tôi sẽ không nhắc về nó vào lúc này.
Lại nói, sau khi được cha cõng về nhà, cha lại bắt đầu lo lắng.
Không biết những gì Ngô Bán Tiên nói trước đây có đúng hay không, nhưng cái chết đột ngột của Ngô Bán Tiên khiến gia đình tôi có phần sợ hãi với tôi hơn.
Ngay cả những người trong làng cũng nói rằng tôi là yêu quái, ngay khi sinh ra đã giết chết một người vô tội.
Tiếp đó, khẩu phần ăn của tôi cũng là một vấn đề lớn, tôi không uống sữa, chỉ uống máu.
Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa ăn một miếng nào, luôn khóc to vì đói
Ông nội và cha buồn đến nỗi không nghĩ đến cơm nước, mẹ cũng buồn, ngôi một mình nhìn tôi rơi lệ.
Không ngờ đến nửa đêm, khi cha đi ra ngoài nhà xí, chợt nghe trong sân có tiếng sột soạt, lần theo tiếng động đó, chợt thấy trong sân xuất hiện mấy con hồ ly lông trắng, tiếp sau là mấy con chồn.
Trong đêm tối, ánh mắt mấy con vật kia lóe sáng, đi lại lén lút xung quanh nhà.
Trong đó một con hồ ly lông trắng to lớn còn nằm sấp trên bệ cửa sổ, vụng trộm nhìn vào trong phòng.
Cha nhìn thấy một màn này, ngay từ đầu trong lòng sợ hãi, sau đó liền có chút phẫn nộ, liền nghĩ trong nhà vừa sinh ra một quái thai đã đủ lo lắng lắm rồi, mà những súc sinh này còn đi theo tới đây quấy rối. Nghĩ thế, cha từ trên đất nhặt lên một viên gạch, liền ném đến theo hướng mấy súc sinh kia.
Viên gạch kia vừa vặn nện lên người con hồ ly lông trắng đang nằm sấp trên bệ cửa sổ, con hồ ly lông trắng đau đớn kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trong đêm yên tĩnh nghe có vẻ thập phần thê lương, nó hung tợn quay đầu lại nhìn cha ta một cái, nhâm ra răng nanh sắc bén, dọa cha ta lúc ấy cũng không dám động đậy.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, ông nội tay cầm theo một thanh đao rựa cũng vọt ra, tuy đã gần bảy mươi tuổi, thân thể lão gia tử vẫn cứng cáp như trước kia, nghe nói lúc ông còn trẻ từng làm lính, đánh quỷ tử, từng là tiểu đội trưởng đại đao đội, mắt trừng mắt, sát khí mười phần, thanh đao trong tay lóe sáng.
Những con vật kia vừa nhìn thấy ông nội, nhất thời bị dọa hoảng sợ chạy ra khỏi sân nhà.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? " Ông nội nhìn về phía cha hỏi.
"Con thấy những con súc sinh này đang lảng vảng trong sân, một con cáo trắng còn nằm sấp trên cửa sổ và nhìn vào phòng. " Cha tôi sợ hãi nói.
"Thật là họa vô đơn chí a, lão Ngô ta cả đời tích đức làm việc thiện, bảo vệ dân bảo vệ nước, cho tới bây giờ chưa từng làm ác, khi già rồi, làm sao có thể vướng vào chuyện như vậy." Ông nội bất đắc dĩ thở dài nói.
Lúc này, đầu ông nội chuyển sang hướng khác, đột nhiên nhìn thấy trước cửa phòng có thứ gì đó đen nhánh, hình như còn đang động.
Ngồi xổm xuống nhìn, nhất thời buồn bực: "Mấy thứ này từ đâu tới vậy chứ? "
Cha tôi cũng tiến lại gần nhìn, nhất thời sửng sốt, nhưng lại thấy ở một bên cửa nhà chúng tôi có mấy con thỏ rừng mập mạp, đang hấp hối.
Cầm lấy con thỏ rừng lên nhìn, phát hiện trên cổ thỏ rừng còn có mấy cái lỗ máu, giống như là bị dã thú nào đó cắn mà ra.
"Cha, mấy con thỏ rừng này không phải là hồ ly cùng bọn chồn đưa tới chứ? "Cha tôi có chút không thể tưởng tượng nổi nói.
Ông nội trầm mặt, gật gật đầu, nói: "Rất có thể là chúng nó, ban ngày, mấy trăm con chồn cùng hồ ly quỳ lạy nhà chúng ta, cũng không biết hài tử nhà chúng ta cùng những súc sinh này có quan hệ sâu xa gì, nếu đã đưa tới, chúng ta liền giữ lại, đem máu cho đứa nhỏ dùng, chúng ta ăn thịt. "
Có máu thỏ này, cuối cùng tôi cũng ăn no, ngủ say, trong nhà cũng có thêm bữa thịt.
Nhưng điều khiến người trong nhà không ngờ tới chính là, những hồ ly này cũng không phải chỉ tặng lần này, về sau, cơ hồ từ tối hôm đó, đêm nào chúng cũng tới, mỗi lần đến, đều để lại chút gì đó, có đôi khi là gà rừng, thỏ rừng, có đôi khi còn có hai con cá, thậm chí một ngày còn tặng hai bữa.
Bây giờ, nhà tôi đều đặn mỗi ngày đều đều có món mặn. Hồi đó mức sống này so với những người còn lại đều tốt hơn rất nhiều, người bình thường, ngày lễ tết mới có thể ăn một bữa thịt, nhà ta mỗi ngày ăn, thậm chí có đôi khi ăn không nổi nữa, cha còn đem ở chợ bán, làm cho rất nhiều người trong thôn chảy nước miếng hâm mộ.
Khi cha tôi lần nữa nhìn thấy những con chồn vàng ở trong sân, rốt cuộc không còn ý tứ muốn đuổi chúng đi, nhìn thấy cũng coi như là không nhìn thấy, có đôi khi là bất đắc dĩ mới chạm mặt nhau, những súc sinh kia cũng không còn sợ ba tôi, ngậm thịt từ đến bên cạnh ba tôi rồi nhoáng một cái, buông xuống liền đi, đầu cũng không quay lại, thập phần tiêu sái.
Cứ như vậy, trong nháy mắt qua ba năm, những hồ ly này cùng chồn vàng mỗi ngày đều đưa thú hoang dã tới đây, người trong nhà ăn thịt còn tôi uống máu.
Cuộc sống quá tôi khiến cha mẹ tôi cũng tăng cân rất nhiều.
Dần dần, tôi lớn lên, ngoại trừ uống máu, còn lại thì không khác gì một đứa trẻ bình thường.
Gia đình tôi cũng đã cố gắng cho tôi ăn một số loại thực phẩm khác, nhưng mỗi lần tôi ăn tôi sẽ nôn ra, không thể nuốt được.
Lúc mới sinh ra, trên người tôi có một lớp lông trắng, gương mặt giống hệt hồ ly, nhưng từng ngày lớn lên, lông trắng trên người rút dần đi, khuôn mặt cũng dần dần trở nên bình thường, hơn nữa càng dài càng thanh tú.
Nhưng khi tôi gần lên ba, ông nội cùng cha lại bắt đầu lo lắng, bọn họ còn nhớ rõ lời Ngô Bán Tiên nói, tôi là người trời sinh gặp nạn kiếp, cứ ba năm sẽ gặp phải một kiếp, hiện giờ vừa vặn ba tuổi, cũng không biết sẽ gặp phải kiếp nạn gì.
||||| Truyện đề cử:
Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Ngày sinh nhật lần thứ ba, quả thật đúng như lời Ngô Bán tiên nói, là kiếp nạn của tôi, trong thôn có một người chết, mọi người trong thôn đều nói là do tôi hại chết.