Trương Tĩnh Nhàn đảo mắt nhìn thấy cái lọ xếp sao ở bên cạnh balo của Cố Yên Chi.
So với cái trước đây Cố Vĩ Văn mua cho nàng lúc sinh nhật 6 tuổi, là món quà sinh nhật đầu tiên ông ấy tặng cho nàng, cũng là món quà cuối cùng, cái lọ hiện tại lớn hơn rất nhiều.
Năm đó bà mang thai Cố Yên Hoa, sinh nhật Cố Yên Chi lúc đó đã trôi qua hai tháng, từ nhỏ nàng chưa từng biết thế nào là sinh nhật.
Ở quê không có bánh kem, đến sinh nhật nàng, Trương Tĩnh Nhàn cũng chỉ nấu thêm nhiều món mà nàng thích ăn.
Trương Tĩnh Nhàn mang thai không thể quan tâm chăm sóc nàng như trước, Cố Yên Chi là đứa trẻ rất hiểu chuyện, nàng tự giác học hành không để ba mẹ phải nhắc nhở.
Quần áo cũng tự thay, tắm rửa đều tự làm, cột tóc, ăn uống đều tự mình làm lấy.
Cố Vĩ Văn sợ nàng sẽ tủi thân, trên đường đi làm về đã mua cho nằng một cái lọ thủy tinh nhỏ và mấy tờ giấy xếp sao rồi đưa nó cho nàng và nói là quà tặng sinh nhật muộn.
Lần đầu tiên Cố Yên Chi nhận được món quà từ ba nên nàng rất vui mừng.
Cố Vĩ Văn dỗ dành nàng, ông ấy nói rằng mỗi khi Cố Yên Chi làm được một việc tốt, được người khác khen ngợi hoặc làm cho người khác hạnh phúc, nàng hãy xếp một ngôi sao bỏ vào chiếc lọ, khi chiếc lọ được lấp đầy bằng những việc tốt của nàng, mọi điều ước của Cố Yên Chi đều trở thành sự thật.
Cố Yên Chi đã rất ngoan từ đó lại càng biết nghe lời hơn.
Nàng luôn cố gắng làm hài lòng người khác, những ngôi sao cũng dần xuất hiện trong chiếc lọ.
Cố Yên Chi trân trọng, nâng niu chiếc lọ nhỏ như báu vật của nàng.
Lúc Cố Vĩ Văn qua đời, Trương Tĩnh Nhàn không còn nhìn thấy nàng xếp sao, cũng chẳng còn thấy chiếc lọ thủy tinh.
Sau này khi chuyển đến nhà mới, Cố Yên Chi có phòng riêng của mình, nàng mới đặt chiếc bình kia ở bàn học.
Trương Tĩnh Nhàn rất ít khi vào phòng của Cố Yên Chi, nàng rất ngăn nắp và gọn gàng nên bà ấy cũng không cần giúp nàng dọn dẹp phòng ngủ.
Nhưng có đôi khi vài tháng một lần, Trương Tĩnh Nhàn thường sẽ vào phòng nàng kiểm tra một chút, bà nhìn thấy chiếc lọ thủy tinh kia, nó vẫn được giữ gìn nguyên vẹn, cứ mỗi lần Trương Tĩnh Nhàn bước vào phòng của nàng, chiếc lọ ấy sẽ lại có thêm vài ngôi sao.
Hiện tại, chiếc lọ cũ của Cố Vĩ Văn tặng nàng đã được thay bằng một cái lọ thủy tinh to hơn rất nhiều, những ngôi sao ở trong còn chưa đến nửa lọ.
Trương Tĩnh Nhàn biết Cố Yên Chi vẫn giữ thói quen xếp sao giấy, nhưng càng lớn dường như nàng càng ít xếp nó.
Bà không biết điều ước của Cố Yên Chi là gì? Bà cũng không biết nàng vẫn còn hi vọng với điều ước đó hay là do nàng đã lớn nên không còn tin vào lời nói của Cố Vĩ Văn nữa?
Cố Yên Chi khoác một cái áo dày hơn lên người, nàng mang balo, lạnh lùng bước đi ngang qua Trương Tĩnh Nhàn, cửa phòng ngủ không đóng lại, Trương Tĩnh Nhàn đứng bất động tại chỗ cho đến khi tiếng đóng cửa chính bên dưới tầng nhẹ vang vọng.
Căn nhà bỗng trở nên yên tĩnh và trống rỗng, trống rỗng giống như trái tim của Cố Yên Chi, cũng trống rỗng giống như tình yêu của Trương Tĩnh Nhàn dành cho nàng.
Trương Tĩnh Nhàn siết chặt mép áo, môi mím đến trắng bệch, ánh mắt mờ mịt và đau thương.
Đã muộn đến như vậy rồi sao?
...
Buổi sáng ngày thứ 2 đầu tuần, vết thương trên chân Cố Yên Chi đã bớt sưng rất nhiều, các vết xước cũng đã đóng vảy.
Nàng mặc váy đồng phục bước ra cổng, Hạ Thanh Khê rất dễ dàng nhìn thấy những vết thương của nàng.
Cô nhíu chặt chân mày.
_ Sao cậu lại bị thương?
_ À.
- Cố Yên Chi cúi đầu nhìn vết thương, rồi lại ngẩng lên cười cười nhìn Hạ Thanh Khê.
– Tôi đi đứng không cẩn thận nên mới bị té thôi.
Hạ Thanh Khê càng nhíu mày nhăn mặt, làm gì có ai chỉ bị té mà trầy xước cả hai chân đến như vậy? Cố Yên Chi chính là đang nói dối, nàng có lẽ không biết bản thân mình nói dối rất tệ, không những không lừa được người ngoài mà còn muốn là lừa Hạ Thanh Khê.
Trước khi bị Hạ Thanh Khê chất vấn, Cố Yên Chi đã nhanh chóng co cái chân khập khiễng của mình chạy đến trạm xe buýt.
Hạ Thanh Khê chỉ biết đau lòng thay cho nàng.
Buổi trưa hôm đó, sau khi ăn cơm xong, bình thường Hạ Thanh Khê liền sẽ ôm tập sách giải bài thi, Cố Yên Chi sẽ lấy giấy nháp để lên bản thảo cho tác phẩm ngôn tình của mình.
Nhưng hôm nay Hạ Thanh Khê lại không lấy tập sách ra học bài, cô kéo Cố Yên Chi đến một góc vắng vẻ của sân tập thể dục.
Bắt nàng ngồi xuống một cái ghế ở khi vực cổ động, cô ngổi xổm xuống trước mặt nàng, cúi đầu nhìn vết thương trên chân nàng.
_ Có mang theo thuốc và băng để thay không? - Hạ Thanh Khê ngẩng mặt lên nhìn nàng.
Cố Yên Chi gật đầu rồi lấy trong balo ra một cái túi nhỏ có thuốc sát trùng, thuốc bôi, bông y tế và băng gạc.
Hạ Thanh Khê nhận lấy, cô nhẹ tay mở miếng băng gạc trên chân Cố Yên Chi ra, vết thương đã đóng vảy, xung quanh lớp vảy đen là một mảng da thịt vẫn còn sưng đỏ lên.
Hạ Thanh Khê xót xa cắn môi, nhẹ nhàng bôi thuốc và thay băng cho nàng.
Vết thương lớn vẫn còn rất đau Cố Yên Chi mím môi, nhíu chặt mày chịu đau.
Sau khi băng xong lại vết thương cho nàng, Hạ Thanh Khê bỏ rác vào một cái túi nhựa rồi tìm thùng rác quăng vào.
Cô lại đi đến ngồi bên cạnh Cố Yên Chi.
_ Cậu bị té khi nào? - Hạ Thanh Khê hỏi.
_ Vào tối thứ 6.
- Cố Yên Chi thành thật nói.
_ Tại sao lại bị té? - Hạ Thanh Khê nhíu mày lo lắng.
Cố Yên Chi biết Hạ Thanh Khê đang lo lắng cho mình, nàng không muốn Hạ Thanh Khê vì nàng mà xao nhãng việc học cũng không muốn Hạ Thanh Khê biết chuyện nàng mỗi ngày đều không về nhà.
Cố Yên Chi tìm lý do để nói dối.
_ Tôi đi đường, trời mưa nên mới bị trượt chân té.
_ Thật sao? - Hạ Thanh Khê nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Cố Yên Chi khẽ gật đầu, Hạ Thanh Khê thở dài, nàng vẫn nhất định phải nói dối cô sao?
_ Cậu đã đi kiểm tra chưa? - Hạ Thanh Khê lại lo lắng hỏi.
_ Rồi, chỉ là trầy xước ngoài da không có gì nghiêm trọng? - Cố Yên Chi mỉm cười trấn an Hạ Thanh Khê.
_ Không nhiêm trọng, vết thương đó của cậu sâu như vậy sẽ để lại sẹo, cậu còn nói không nghiêm trọng? - Hạ Thanh Khê vì quá lo cho nàng nên đã tức giận.
Cố Yên Chi im lặng trầm mặt, Hạ Thanh Khê vì hành động của nàng mà chột dạ cảm thấy mình không nên lớn tiếng với nàng.
Cố Yên Chi bị thương đã rất đau, sau này để lại sẹo sẽ khiến nàng cảm thấy xấu hổ vậy mà cô còn lớn tiếng trách nàng.
Hạ Thanh Khê không muốn bào ở chữa cho bản thân mình, cô rũ mi do dự một chút liền xoay người, vươn tay ôm lấy Cố Yên Chi vào lòng.
_ Sau này đi đứng phải cẩn thận hơn, cậu như vậy tôi rất đau lòng.
Hạ Thanh Khê biết hành động của mình có vẻ hơi quá khích nhưng hiện tại tâm trạng cô đang rất khó chịu.
Chỉ khi ôm lấy Cố Yên Chi vào người, chắc chắn rằng nàng vẫn ở bên cạnh mình thì Hạ Thanh Khê mới có cảm giác an toàn.
Cố Yên Chi hơi bất ngờ, nhưng nàng cũng không nghĩ gì nhiều nhẹ gật đầu đáp ứng Hạ Thanh Khê.
Hạ Thanh Khê chỉ nhẹ nhàng ôm nàng một chút liền buông ra vì sợ có người nhìn thấy sẽ gặp rắc rối.
Sau đó cô không cho Cố Yên Chi viết bản thảo nữa, bắt nàng gối đầu trên đùi mình mà ngủ trưa.
Cố Yên Chi ngoãn ngoãn nằm lên đùi Hạ Thanh Khê ngủ, mùa thu tiết trời hơi se lạnh, hôm nay lại là một ngày nắng, không khí vừa đủ ấm để Cố Yên Chi ngủ một giấc thật ngon.
Hạ Thanh Khê cúi đầu nhìn Cố Yên Chi đang ngủ say trong lòng mình, những ngón tay khẽ đưa vào trong mái tóc của nàng vuốt v e.
Xin lỗi Yên Chi, đợi tôi thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi chúng ta đều có thể tự do ở bên cạnh nhau rồi.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Lý Tiểu Trân đoán xem nếu Hạ Thanh Khê biết được cậu làm Cố Yên Chi bị thương sẽ xử lý cậu như thế nào?
Hà Phương: Chính là án tử!
Lý Tiểu Trân: [sợ hãi] Có lẽ tôi nên đi tự thú trước khi bị phát hiện.