Cuối tháng 4, kỳ thi cuối kỳ 2 của năm 2 cao trung kết thúc, với sự chăm chỉ của Hạ Thanh Khê điểm số của cô rất tốt, tuy không phải lọt vào tốp nhưng đều đạt điểm tốt ở tất cả các môn.

Cố Yên Chi học những môn xã hội rất giỏi, nàng hầu như không có khuyết điểm ở những môn này, nhờ vào những ngày ôn tập cùng Hạ Thanh Khê, điểm số ở những môn tự nhiên của nàng đã cải thiện hơn rất nhiều.
Những ngày cuối của năm học, Cố Yên Chi đều đến câu lạc bộ văn nghệ để diễn tập tiết mục cho buổi tổng kết năm học.

Hạ Thanh Khê thì sẽ đến câu lạc bộ ngoại ngữ để tiếp tục học tiếng Nhật, thậm chí cô còn học được một ít tiếng Hàn từ một đồng học nữ vì mê phim Hàn Quốc mà đã bỏ sức ra học tiếng Hàn.
Khả năng ngoại ngữ và tư duy của Hạ Thanh Khê rất nhạy bén, nên ngoại ngữ đối với cô là một thứ rất dễ tiếp thu nhưng Hạ Thanh Khê tuyệt nhiên không thể nhớ nổi bất cứ bài thơ nào trong sách giáo khoa.

Cố Yên Chi lại hoàn toàn trái ngược, nàng nhớ rất nhanh và cũng rất lâu, ngay cả văn xuôi chỉ cần là câu văn ấn tượng Cố Yên Chi đều có thể thuộc nằm lòng, chỉ là ngoại ngữ thì nàng không thể tiếp thu nổi.
Mỗi ngày như vậy Hạ Thanh Khê đều sẽ đứng chờ nàng ở bên ngoài phòng tập văn nghệ.

Cả hai câu lạc bộ ngoại ngữ và văn nghệ đều biết Hạ Thanh Khê ngày ngày đều đến đón Cố Yên Chi cùng về chung.

Mấy đồng học nữ và Dương Dung ở trong đội văn nghệ khi nhìn thấy Hạ Thanh Khê đều sẽ lôi kéo cô vào phòng, kê cho cô một cái ghế ở cuối phòng học để ngồi ở đó.
Đôi khi bọn họ sẽ trêu chọc Hạ Thanh Khê là đến đón bạn gái, Hạ Thanh Khê gương mặt lãnh cảm không phản bác cũng không đồng tình.

Rất nhiều người đặt ra câu hỏi liệu Cố Yên Chi và Hạ Thanh Khê có thật sự hẹn hò như lời đồn hay không nhưng dù cố tìm hiểu bọn họ vẫn không có được câu trả lời rõ ràng.

Bởi vì hai người đi bên cạnh nhau giống như một cặp bạn thân bình thường, nhưng đôi khi hành động của hai nàng lại vô tình trông giống những người đang yêu đương.

Dần dần họ cũng không tò mò tìm hiểu nữa, mối quan hệ mập mờ này trong mắt họ rất thú vị, ai đồng tình thì sẽ nói hai nàng yêu đương, ai không chấp nhận được thì lại nói hai người chỉ là bạn bè.
Mùa hè năm đó, Ôn Noãn Noãn có chuyến đi công tác nên không thể đưa Hạ Thanh Khê và Hạ Thiên San đi du lịch được.

Bà rất lo lắng về chuyện ăn uống của hai đứa con gái, Hạ Thanh Khê cái gì cũng biết chỉ có nấu ăn là không biết, Hạ Thiên San cũng chỉ biết làm trứng luộc và trứng rán.
Bà ấy vốn có ý định đưa hai chị em Hạ Thanh Khê đến nhà ông bà ngoại nhưng Hạ Thanh Khê phản đối, còn đến nhà ông bà nội thì Hạ Thiên San phản đối, tách cả hai ra thì cả hai cùng phản đối.

Hơn nữa cả hai đứa con của bà lại có tính chiếm hữu rất cao, Ôn Noãn Noãn muốn gọi người đến trông hai nàng cũng nhất định sẽ bị cả hai từ chối.

Ôn Noãn Noãn đau đầu suy nghĩ không thể để cho hai người một ngày ba bữa đều đặt thức ăn bên ngoài.

Hạ Thiên San hí hửng đứng trước mặt bà nói.
_ Mẹ, gọi Yên Chi đến đây đi!
_ Không được, không thể làm phiền Yên Chi đâu.

– Ôn Noãn Noãn lắc đầu phản đối.
_ Yên Chi biết nấu ăn mà, mùa hè ở nhà cũng không có đi học đâu.

- Hạ Thiên San ủ rũ nói.
Hạ Thanh Khê ngồi bên cạnh nhìn, không có phản đối cũng không ủng hộ.

Ôn Noãn Noãn đắn đo cắn mối hỏi Hạ Thanh Khê.
_ Yên Chi sẽ đồng ý đến đây không, nếu mẹ con bé không cho thì buổi chiều con hãy đưa Yên Chi về nhà, chỉ nhờ con bé đến nấu ăn thôi, có được không?

Hạ Thanh Khê bất ngờ, cô không nghĩ Ôn Noãn Noãn sẽ dễ dàng đáp ứng Hạ Thiên San như vậy.

Vốn Hạ Thanh Khê muốn ở đây một mình, đưa Hạ Thiên San đến nhà ông bà ngoại, như vậy cô có thể gọi Cố Yên Chi đến tận hưởng không gian của hai người nhưng Hạ Thiên San dường như biết được suy nghĩ này của cô, cô bé nằng nặc nhất định không chịu đến nhà ông bà ngoại.

Lúc này Hạ Thanh Khê có thể chắc chắn, Hạ Thiên San dường như đang càng ngày càng đọc hiểu được suy nghĩ của mình, cô bé gần đây rất ranh mãnh và không còn hay xấu hổ như trước nữa.
_ Con sẽ hỏi Yên Chi thử.

- Hạ Thanh Khê gật đầu rồi đứng dậy đi đến phòng khách gọi cho Cố Yên Chi.
Hạ Thiên San che miệng cười rất gian xảo, Ôn Noãn Noãn trừng mắt nhéo vào tai cô bé để phạt.

Cho đến hiện tại, Ôn Noãn Noãn vẫn không biết lý do vì sao Hạ Thiên San lại thích Cố Yên Chi đến như vậy, dù tính cách cô bé so với Hạ Thanh Khê hoạt bát hơn nhiều nhưng cũng không dễ gần gũi người lạ như vậy.
Một lát sau Hạ Thanh Khê quay lại phòng khách, Hạ Thiên San rất nóng lòng chờ câu trả lời, cô bé nhảy xuống khỏi ghế chạy đến bên cạnh cô đưa ánh mắt sáng rực nhìn Hạ Thanh Khê.

Ôn Noãn Noãn cũng mong chờ Hạ Thanh Khê mở miệng nói chuyện.
_ Yên Chi nói sẽ xin phép mẹ, có lẽ cậu ấy sẽ đến đây nấu ăn được, mẹ Yên Chi không khó nhưng qua đêm thì cần phải xin.

- Hạ Thanh Khê gật đầu nói.
Hạ Thiên San vui mừng đến mức “yeah” lên một tiếng rồi chạy loanh quanh bàn ăn phấn khích.

Ôn Noãn Noãn đặt tay lên đỉnh đầu giữ cô bé đứng yên tại chỗ, cười cười nói.

_ Cũng đâu phải ngủ chung với con làm gì mừng rỡ như vậy?
_ Yên Chi làm bánh rất ngon, nên nấu ăn chắc cũng ngon hơn mấy món mà mẹ nấu.

- Hạ Thiên San cười khoái chí.
Ôn Noãn Noãn rất tức giận búng vào trán cô bé để trừng phạt, kỹ năng nấu nướng mấy mươi năm của bà lại bị đứa con gái một ngày ba bữa ăn cơm do mình nấu so sánh với một nữ sinh còn đang học cách nấu ăn.

Ôn Noãn Noãn hung dữ trừng mắt với Hạ Thiên San hù dọa.
_ Lần này đừng hòng có quà.
Nói rồi Ôn Noãn Noãn bỏ đi lên tầng thu dọn hành lý, Hạ Thiên San hoảng hốt chạy theo năn nỉ và hối lỗi với mẹ.

Hạ Thanh Khê im lặng đứng nhìn màn hình điện thoại, một lúc sau màn hình sáng lên hiện thông báo tin nhắn mới.

Cô mở khóa điện thoại nhìn vào dòng tin nhắn trên môi cong lên một nụ cười thật sâu.
[Cố Yên Chi: Mẹ tôi đồng ý rồi.].

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play