Hai bà lão rời đi, tiếng cười nói chuyện vẫn còn vang vọng ở phía ngoài hành lang.
Hạ Thanh Khê tiến đến cây đàn dương cầm, cô khẽ đặt tay lên những phím đàn, ngón tay thon thả rất tự nhiên nhấn xuống vài phím đàn, Cố Yên Chi đang thất thần bị tiếng đàn đánh động, nàng quay sang nhìn Hạ Thanh Khê đang nhàn nhã ngồi ở đó.
Khi thu hút được sự chú ý của Cố Yên Chi những ngón tay Hạ Thanh Khê bắt đầu lướt trên từng phím đàn.
Cố Yên Chi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Thanh Khê, cả người cô lúc này đều tỏa ra một cỗ khí ấm áp và ôn nhu bao trùm lấy trái tim lạnh buốt của nàng.
Cố Yên Chi nhìn đến không nỡ chớp mắt, nàng bất giác đi đến gần cái đàn dương cầm, khi nàng đã đứng bên cạnh chiếc đàn, Hạ Thanh Khê ngẩng mặt lên, sóng mắt long lanh dao động nhìn sâu vào trong đôi mắt xinh đẹp và trong sáng của nàng.
Những ngón tay vẫn đang thoăn thoắt lướt qua từng phím đàn, bản nhạc du dương đánh động tâm hồn Cố Yên Chi, nàng biết bài hát này, Hạ Thanh Khê đã từng phát cho nàng nghe rất nhiều lần, “A thousand years”.
“ I have died everyday waiting for you.
Darling, don’t be afraid.
I have love you for a thousand years.
Ill love you for a thousand more.”
Lời điệp khúc của bài hát tự động phát lên trong đầu Cố Yên Chi khi Hạ Thanh Khê đánh đến đoạn này.
Nàng không thường nghe những bài hát nước ngoài nhưng Hạ Thanh Khê có vẻ rất thích.
Mỗi khi cùng Hạ Thanh Khê nghe nhạc, cô đều phát đi phát lại bài hát này rất nhiều lần.
Cố Yên Chi không biết Hạ Thanh Khê có thích bài này hay không nhưng dần dần đây lại trở thành bài hát yêu thích của nàng.
Phím đàn cuối cùng được đánh xuống, Hạ Thanh Khê thu tay lại đặt trên đùi, đôi mắt vẫn đang rơi trên gương mặt xinh đẹp của Cố Yên Chi.
Hai nàng nhìn nhau một lúc rất lâu, Hạ Thanh Khê thu tầm mắt, cô đứng lên đi đến đối diện Cố Yên Chi.
_ Yên Chi, tôi biết cậu có chuyện bí mật muốn giữ cho riêng mình nhưng tôi thật sự rất muốn nghe tiếng lòng của cậu, tôi muốn hiểu cậu, cậu có sẵn lòng nói với tôi không? - Hạ Thanh Khê nhìn vào mắt nàng, giọng nói ôn hòa khẩn thiết.
Đôi mi Cố Yên Chi khẽ run lên nàng cúi mặt xuống, hai tay nắm chặt lấy váy đồng phục.
Nàng chưa từng nói ra chuyện này với bất cứ ai, ngay cả viết nhật ký cũng không, nàng tự gặm nhấm nỗi đau này, tự chữa lấy vết thương nơi trái tim đang rỉ máu.
Nàng thật sự rất sợ, nàng sợ nhắc lại nó giống như nàng đang tự bóc ra lớp vảy đã khô máu trên vết thương, liệu sẽ khiến nó lại đổ máu thêm lần nữa?
_ Yên Chi, nếu cậu chưa sẵn sàng tôi có thể đợi cậu, đợi đến khi cậu có thể mở lòng với tôi.
- Hạ Thanh Khê mím môi nói với nàng, lời nói vừa đau lòng vừa cay đắng.
Cố Yên Chi chợt nhớ đến câu chuyện của hai bà cụ lúc nãy, chờ sao? Cậu định sẽ chờ tôi trong bao lâu đây? Thanh Khê, tôi chính là không muốn cậu nhìn thấy tôi lún sâu vào trong bóng tôi, cũng không muốn lại làm ảnh hưởng cuộc sống của cậu.
Cố Yên Chi cắn chặt môi, hai bàn tay nàng siết chặt đến độ móng tay cắm vào da thịt đau đớn.
Hạ Thanh Khê dời bước đi đến bên cửa sổ, cô mở cánh cửa sổ bằng kính đã cũ ra, ánh nắng nhàn nhạt của những ngày đầu mùa hạ bao trùm lấy Hạ Thanh Khê, Cố Yên Chi ngẩng đầu nhìn vào bóng lưng của cô.
Hạ Thanh Khê trước nay chưa từng thích gần gũi người khác nhưng nàng chưa từng cảm thấy Hạ Thanh Khê cô đơn đến như vậy.
Là vì mình sao? Hạ Thanh Khê lo lắng cho nàng đến như vậy sao?
Cố Yên Chi cảm thấy đầu mũi mình bỗng rất cay, nàng nuốt nước bọt, buông lỏng hai bàn tay đi đến đứng bên cạnh Hạ Thanh Khê.
Cố Yên Chi hít lấy một chút không khí ấm áp của ngày hè, cơn gió nhẹ đong đưa tóc con trên cái trán nhẵn bóng của nàng.
Cố Yên Chi nhìn vào tòa nhà cũ kỹ ở đối diện, nơi đó là khu nhà trọ dành cho những người dân lao động nghèo, nàng mím môi rồi nói.
_ Ba mẹ tôi đều là dân quê, ông bà nội ngoại đều làm nông, hai người họ ít học chỉ học đến sơ trung rồi nghỉ học bởi vì trường cao trung ở quá xa thị trấn.
Ba và mẹ tôi biết nhau từ nhỏ, đến khi mẹ tôi 18 tuổi ba tôi mới sang hỏi cưới mẹ tôi...
Nhà ông bà nội ngoại của nàng rất nghèo, không có đám cưới, hai bên chỉ làm một cái tiệc nhỏ nhỏ mời bà con ở thôn đến dự rồi ba mẹ nàng chính thức về một nhà.
Cưới nhau được hai năm, Trương Tĩnh Nhàn mang thai Cố Yên Chi, ở thôn quê nghèo khó điều kiện y tế rất kém, đến lúc trở dạ sinh non, Trương Tĩnh Nhàn được Cố Vĩ Văn chở trên xe bò chạy đến trạm y tế.
Cố Yên Chi sinh non nên từ nhỏ đã hay bị bệnh vặt, mỗi tháng đều phải đến trạm y tế vài lần để lấy thuốc.
Đến năm 1 tuổi nàng bị suy dinh dưỡng vì kén ăn, ở quê cũng chỉ có sữa bò để uống lấy đâu ra sữa bột đắt tiền mà bồi bổ.
Bệnh tật kéo dài đến năm nàng 3 tuổi, hôm đó Cố Vĩ Văn không biết từ đâu nghe được ở trên núi của thôn bên cạnh có một bà lão không chỉ biết coi bói mà còn chữa được bệnh tật của trẻ em.
Cố Vĩ Văn và Trương Tĩnh Nhàn mặc dù học đến sơ trung cũng gọi là đã cao hơn những người khác trong thôn nhưng phong tục ở mấy nơi kém phát triển rất mê tín.
Hai người bọn họ bế theo nàng trèo đèo lên tận ngọn núi đó để gặp bà cụ kia.
Sau khi bà ta bắt ép đứa trẻ 3 tuổi uống hết nửa chén rượu tế thần của bà ta, rồi lấy bùa làm phép gì đó liền trả nàng lại cho ba mẹ.
Cố Yên Chi nhìn bề ngoài không giống người, cách ăn mặc dị hợm của bà ta mà hoảng sợ khóc từ khi vừa nhìn thấy bà ta đến khi Trương Tĩnh Nhàn ôm lại nàng dỗ dành.
Trước khi hai người họ đem Cố Yên Chi quay về nhà, bà lão kỳ lạ đó nói với Cố Vĩ Văn và Trương Tĩnh Nhàn, Cố Yên Chi sinh ra không đúng lúc, nàng kỵ tuổi với cả ba mẹ mình, lúc nhỏ thì bệnh tật ốm đau làm ba mẹ hao tài tốn của.
Lớn lên thì sẽ bất hiếu cãi cha mắng mẹ, quan trọng nhất là nếu không sớm hóa giải việc khắc tuổi này sẽ khiến gia đình gặp đại nạn.
Cố Vĩ Văn và Trương Tĩnh Nhàn nghe xong mặt mày đều cắt không còn giọt máu.
Họ không ngờ đứa trẻ mình luôn trông mong ngày đêm, đứa con gái từ khi còn ở trong bụng mẹ đã rất ngoan ngoãn lại khắc tuổi của họ, còn có thể khắc đến mức làm cho gia đình tan cửa nát nhà.
Nếu là người khác nói con của họ như vậy, họ liền sẽ không để yên nhưng những người ở đây lại thờ thần kính quỷ, mê tín dị đoan nên Cố Vĩ Văn và Trương Tĩnh Nhàn nghe xong liền một lòng nơm nớp lo sợ.
Cố Yên Chi dù sức khỏe kém lại yếu ớt không chạy nhảy như mấy đứa trẻ trong thôn nhưng nàng rất biết nghe lời, ngoại trừ những lúc bị bệnh, khi khác nàng chưa từng làm cho Trương Tĩnh Nhàn phải lo lắng cho mình.
Lúc Cố Vĩ Văn và Trương Tĩnh Nhàn làm việc ngoài đồng đều mang Cố Yên Chi theo, nàng ngoan ngoãn ngồi một chỗ đợi bọn họ, không hề nghịch ngợm hay chạy lung tung.
Người ở quê cổ hủ, ông nội, ông ngoại Cố Yên Chi không còn chỉ còn bà nội, bà ngoại nhưng cả hai bên đều là trọng nam khinh nữ, các cô dì chú bác của nàng đều như vậy, bọn họ đều có con trai chỉ có ba mẹ nàng có con gái, đáng lẽ Cố Yên Chi phải được yêu thương bảo vệ nhưng nhận lại đều là ánh mắt khinh thường của bọn họ.
Ba mẹ phải mang nàng theo đi làm ruộng bởi vì không có ai muốn trông chừng nàng giúp họ.
----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Tiểu Trân: Yên Chi tôi sẽ hát bài này để tỏ tình với cậu… khụ… You are magical, lyrical, beautiful.
You are, and I want you to know, baby…
Hà Phương: Nếu tôi là Yên Chi tôi sẽ từ chối, giọng cậu… ừm, giống như con vịt đực vậy!
Lý Tiểu Trân: Tôi không có hát cho cậu nghe!
Tác giả: Tại sao hai người chưa đi lấy cơm hộp?
Hà Phương: Tác giả còn chưa trả cát-sê cho tôi đâu?
Tác giả đã rời khỏi cuộc trò chuyện….