Mấy ngày sau đó Hạ Thanh Khê đều đến nhà ông bà ngoại tụ tập chơi đánh bài và mạt chược cùng mấy anh chị em họ.
Từ ngày mùng 1 đến nay Cố Yên Chị không nhắn bất kỳ tin nào cho cô, trong đoạn chat của hai nàng, tin nhắn cuối cùng mà Cố Yên Chị nhắn chính là câu “Chúc mừng năm mới” vào lúc giao thừa.
Hạ Thanh Khê cũng không dám nhắn tin làm phiền nàng, đã 3 năm rồi Cố Yên Chị mới quay về quê, nàng hẳn là đang rất vui vẻ đi.
Ngày mùng 7, Hạ Thanh Khê đi đến nhà ông bà nội, Hạ Chính Tùng quanh năm đều bận rộn hiếm khi có mặt ở nhà hôm nay lại đang ở trong phòng làm việc.
Ông bà nội thấy Hạ Thanh Khê đến liền rất vui vẻ, từ khi ba mẹ cô ly hôn, Hạ Thanh Khê bận việc học nên chẳng mấy khi đến đây được.
Lúc nhỏ là ông bà nội chăm sóc cô nên so với Hạ Thiên San ông bà nội đặc biệt yêu quý Hạ Thanh Khê hơn một chút.
Hạ Thanh Khê đến một mình vì Hạ Thiên San không chịu đi, cô bé còn nhỏ tính cách lại ham chơi nên thích ở bên ngoại hơn bởi vì bên nhà nội rất ít người, cũng không có trẻ con.
Hạ Thanh Khê thích yên tĩnh nên ở với ông bà nội cô cảm thấy rất thoải mái.
Hạ Thanh Khê ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, ông nội ngồi ở cái ghế gỗ lắc lư đang đắp chăn ngủ trưa.
Bà nội ngồi bên cạnh đang cắt cam cho Hạ Thanh Khê.
Trên tầng một có tiếng nói chuyện, Hạ Thanh Khê ngẩng mặt khỏi điện thoại, bà nội nhìn thấy liền hiểu mà nói.
_ Là cô Trần, hôm nay đến đây bàn chuyện làm ăn với ba của con, cũng đem đến rất nhiều quà.
Vừa nói bà nội vừa hất mặt về một đống quà để ở trên bàn đằng kia, vừa nhìn qua là biết quà này đều là hàng đắt tiền.
Ông bà nội Hạ Thanh Khê không thích người phụ nữ họ Trần kia, mặc dù Hạ Chính Tùng nói giữa họ chỉ là bạn làm ăn, ông bà nội cũng biết hai người họ đã biết nhau từ thời đại học.
Nhưng người phụ nữ kia liên tục bám theo Hạ Chính Tùng, sau khi ba mẹ Hạ Thanh Khê ly hôn tần suất cô ta xuất hiện trước mặt ông bà càng nhiều.
Ông bà nội bất lực không nói được vì dù sao đứa con này cũng đã lớn tuổi.
Tiếng nói của hai người trên lầu ngày càng rõ, tiếng bước chân cũng càng gần hơn, Hạ Thanh Khê nhíu mày lại tiếp tục chơi điện thoại.
_ Thanh Khê, tới lúc nào vậy? - Hạ Chính tùng cùng người phụ nữ bước vào phòng khách, ông ấy nhìn thấy Hạ Thanh Khê liền rất vui mừng.
_ Thanh Khê đã đến đây từ mấy tiếng trước rồi.
– Ông nội Hạ Thanh Khê mở miệng nói giọng khàn khàn, mắt cũng không mở ra.
Người phụ nữ kia thấy Hạ Thanh Khê ở đây liền nói.
_ Tôi phải về rồi, không làm phiền mọi người nữa.
_ Sắp ăn cơm trưa rồi, cậu cũng ở lại đây ăn đi rồi hãy về.
- Hạ Chính Tùng lên tiếng mời người phụ nữ ở lại.
_ Nhưng mà...!– bà ta liếc nhìn Hạ Thanh Khê.
_ Không sao, đã đến thì cùng ăn cơm đi.
– bà nội Hạ Thanh Khê lên tiếng, dù không thích người kia nhưng phép lịch sự và gia giáo không thể làm cho bà trơ mắt để khách bụng đói rời đi.
Người giúp việc đi vào gọi mọi người dùng bữa, cùng lúc Hạ Thanh Khê nhận được tin nhắn.
[Cố Yên Chi: Thanh Khê, tôi vừa mới trở về.]
Hạ Thanh Khê nhìn điện thoại mỉm cười rồi đứng lên nét mặt lại trở nên lạnh lùng nói với ông bà nội.
_ Ông nội, bà nội, con không đói đến giờ con hẹn với bạn rồi, con về trước, hôm khác lại đến thăm ông bà.
Ông bà nội Hạ Thanh Khê hiểu ý, dù rất tiếc không thể giữ cô ở lại lâu hơn một chút nhưng cũng không gượng ép cô.
Ông nội gật đầu, bà nội mỉm cười nói.
_ Ừm, đi đường nhớ cẩn thận một chút.
Khi nào rảnh nhớ đến thăm ông bà.
_ Vâng!
Hạ Thanh Khê gật đầu, bà nội ôm cô hôn vào cái trán của Hạ Thanh Khê, đây là thói quen của bà.
Hạ Thanh Khê tạm biệt ông bà nội, cô cũng lễ phép nói tạm biệt với Hạ Chính Tùng rồi rời đi.
Hạ Thanh Khê đi ra sân trước của nhà, đứng cạnh cái xe đạp của mình gọi điện cho Cố Yên Chi, chỉ mấy giây sau bên kia liền nhấc máy.
_ Yên Chi, bây giờ có rảnh không?
_ Ừm, cũng không làm gì!
_ Tôi đến đón cậu.
Không kịp để Cố Yên Chi hỏi gì Hạ Thanh Khê gác máy leo lên xe đạp chạy đến nhà nàng.
Nhà ông bà nội và nhà Cố Yên Chi không xa lắm nên Hạ Thanh Khê tự chạy xe đạp đi.
Đi qua mấy cái ngã tư liền đến khu nhà Cố Yên Chi, từ xa Hạ Thanh Khê đã thấy một thiếu nữ xinh xắn, mái tóc đen dài đến ngang lưng, nàng mặc áo len và một cái chân váy dài đến bắp chân, trông vừa nữ tính vừa năng động.
Cố Yên Chi nhìn thấy Hạ Thanh Khê liền tươi cười chào đón, Hạ Thanh Khê thắng xe ở trước mặt nàng, Cố Yên Chi đặt một cái túi giấy vào giỏ xe của Hạ Thanh Khê.
_ Cái gì vậy?
_ Một ít quà tôi mang từ quê lên.
Hạ Thanh Khê cười cười, Cố Yên Chi tự giác vòng ra phía sau leo lên yên xe đạp để Hạ Thanh Khê chạy đi.
Cô chở Cố Yên Chi đến một hội chợ mùa xuân ở gần đó, hội chợ này đã diễn ra từ ngày 30 tết nên bây giờ cũng không còn nhiều người tò mò mà đến tham quan nữa.
Hai nàng đi song song với nhau ngắm các sạp hàng đồ lưu niệm, đến khu ăn uống, Cố Yên Chi chỉ vào một hàng bán trứng gà nướng, Hạ Thanh Khê liền đi đến mua hai phần.
Vì ở đây rất vắng nên hai nàng mua thêm một ít đồ ăn vặt nữa rồi cùng ngồi vào bàn ghế gần đó để ăn.
Hạ Thanh Khê phát hiện Cố Yên Chi thật sự rất thích ăn mấy món Nhật, lần nào đi hội chợ nàng cũng sẽ ăn takoyaki, bánh cá nhân đậu đỏ và còn mấy thứ có hương vị matcha.
Hạ Thanh Khê nhìn Cố Yên Chi phồng má thổi nguội viên takoyaki mà bật cười.
_ Yên Chi, sau này đi làm có tiền rồi cậu muốn du lịch Nhật Bản không?
_ Ừm! – Cố Yên Chi gật đầu rồi cắn lấy viên bánh, sau khi nuốt xuống mới nói.
– Tôi còn muốn đến Hàn Quốc nữa.
_ Cậu thích đi du lịch sao? - Hạ Thanh Khê ngạc nhiên hỏi.
_ Không hẳn, chỉ là tôi rất thích những văn hóa và đồ ăn của những nước châu Á.
Hạ Thanh Khê gật đầu rồi bưng ly latte nóng lên uống một ngụm, Cố Yên Chi lại thổi nguội một viên takoyaki rồi xiên lấy đưa đến miệng Hạ Thanh Khê.
_ Cái này có cả phô mai, cậu ăn thử đi!
Hạ Thanh Khê há miệng ăn viên takoyaki mà nàng đưa đến, bên trong chỉ còn hơi ấm ấm, lớp bột ở ngoài giòn giòn, có vị ngọt của sốt, thơm rong biển và cá bào.
Bên trong mềm ẩm, bạch tuộc rất tươi và phô mai béo.
Hạ Thanh Khê gật đầu.
_ Ừm, ngon hơn những chỗ chúng ta từng ăn.
Cố Yên Chi cười híp mắt, lại thổi một viên cho mình rồi một viên nữa đưa đến miệng của Hạ Thanh Khê.
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Tôi cũng thích takoyaki.
Hà Phương: Tôi thích gà rán kiểu Hàn Quốc.
Lý Tiểu Trân: Tôi thích mì bò của ông bà nội.
Hạ Thanh Khê: Ai hỏi mấy người?
Cố Yên Chi: Tôi thích matcha.
Hạ Thanh Khê: Tôi thích socola.
Tác giả: Ai hỏi cậu sao?.